CÒN LẠI GI?
YÊU EM PHẪN NỘ NHƯ QUÊ HƯƠNG TA
Nước mắt đã
nhiêu rồi
Xin mưa ngừng
rơi!
Sao em còn đứng
ngóng
Bên cầu nhớ
thương ai?
Nước mắt đã
nhiều rồi
Từ quê hương
đau khổ
Từ sóng gầm hải
tặc
Từ nét run bờ
môi!
Nước mắt đã
nhiều rồi
Sikiew ơi!
Xin mở còng quá khứ
Cho cơn đau
vơi đi
Cho dáng em
sáng ngời!
Ôi! Một đời lầm
lỡ
Dân tộc ta
bây giờ chết dở
Xin em đừng
nín thở
Khi kỷ niệm bối
rối dạ thưa
Khi tương lai
sẵn sàng quật ngã!
Ta yêu em như
người điên chợt tỉnh
Đứng trầm tư
nghe nhát búa trong đầu
Ôi! Quê hương
đang nhục nhằn trầm thống!
Lời thét gào
giãy giụa thúc vó câu…
Ta yêu em hay
người say chưa tỉnh
Trong cơn hãi
hùng chuyến vượt trùng dương
Tình Sikiew nồng
nàn nhưng chua chát
Cố gượng cười
trước cay đắng tro than!
Người nhìn em
bằng đôi mắt khác
Ta nhìn em
qua cái khác của người
Một mai nắng
có cài tóc bạc
Gác kiếm chờ
trăng hỏi có ai?
Người nhìn em
đôi mắt Á Đông
Quên một đời cúi mặt lưu vong!
Ta nhìn em
trăm ngàn trắc trở
Cảm thông
xanh biếc tự cỗi nguồn.
Ta yêu em vô
cùng phẫn nộ
Lũ người mọi
rợ hay ân nhân?
Hãy ngước mặt
ngăn dòng nước mắt
Giấu hãi hùng
trong mớ hành trang!
Hồn oan ma Việt
chiều đất Thái
Rền rỉ đâu
đây réo căm hờn
Mười ngón vói
cao chìm sóng nộ
Tiếng cười ác
quỉ ám trắng đêm!
Tóc em rối
mùi tang hải tặc
Bóng người
thân tức tửi kêu thương
Ta chết lặng
cùng em nhìn biển cả
Mà thấy đau
ngùn ngụt trong lòng!
Ta còn gì đâu
em
Và em còn gì
đâu?
Nơi xứ lạ quê
người
Với trái tim
nóng bỏng
Yêu em và quê
hương!
Sikiew
20-9-1983
*Yêu em phẩn
nộ như quê hương ta!
Còn chút gì gửi hương theo gió
SA CHI LỆ