GIỚI THIỆU THI VĂN SĨ NGUYỄN NHƠN
Nguyễn NhơnTHI VĂN SĨ NGUYỄN NHƠN
Những Mùa Đông Hoàng Liên – Trường Sơn
MÙA ĐÔNG HOÀNG LIÊN SƠN
Cuối Thu trên đất Mỹ, trời thấm lạnh
Nhớ về mùa Đông Hoàng Liên Sơn
Cuối tháng chạp, một chín bảy sáu
Hai ngàn “cải tạo viên” Miền Nam
Đáp tàu Hồng Hà ra Bắc “đi du học”
Trên sông Lòng Tàu, tàu trôi êm ả
Cửa biển Cần Giờ lướt qua lúc chiều buông
Một bạn tù lắc lư thổ huyết láng lay
Trên chiếc tàu sóng vùi, gió vập lúc đêm về
Trong âm u, bỗng hiện lên ánh hào quang
Quanh thân người tù nho nhã, hiền lành
Người tu sĩ thánh thiện Nguyễn Văn Thuận
Trong cõi mông lung, người tù thấy lòng êm ả
Mường tượng ánh sáng kia soi chiếu đường về
Đổ bộ Bãi Cháy, Hải Phòng
Sau ba ngày đêm lắt lay trên Biển Đông
Một nửa nhắm Cao Bằng, Lạng Sơn thẳng tiến
Một nửa rẻ về Tây Bắc Hoàng Liên Sơn
Trung tâm Cải tạo Trung ương số 1, Lào Kay
Mùa Đông năm ấy thật là khắc nghiệt
Ngày khổ sai trên đỉnh đồi gió lộng rét căm căm
Đêm về khí núi lạnh buốt xương, nhức óc
Suốt canh trường dựa cột ngồi run rẩy
Sức mỏn, hơi mòn, chợp mắt lúc tàn canh
Ngày tháng trôi qua biền biệt đến cuối Đông
Một buổi sáng, tỉnh giấc nhìn ra song cửa
Hoa bang nở rộ, trắng núi đồi
Mùa Xuân đến đem lại sức hồi sinh
Cửa tù mở, nhìn phía xa xa
Đỉnh Fansipan tuyết phủ, lắp lánh ánh thiều quang
Cụm mây trắng lững lờ trôi như tranh thủy mạc
Lòng người tù êm ả giữa ánh xuân quang
Nguyễn Nhơn
MÙA ĐÔNG DƯỚI RẶNG TRƯỜNG SƠN
Mùa Đông Trường Sơn
Có nắng vàng hiu hắt
Tiếng tù ca ủ ê
“Suối A mai chảy dài ra Bến Ngọc
Đường ta đi qua Dốc Phục Linh
Đường ta đi, đường nghĩa, đường tình
Đường đi hạnh phúc, chúng mình đấp xây”(*)
Hạnh phúc nào đâu thấy
Những tang thương và tủi nhục
Của người thua trận ngậm ngùi
Đào đấp con lộ ngoằn ngoèo
Lượn quanh chân núi
Để xe trâu đưa đón
Những người vợ tù Miền Nam
Ngàn dặm tìm gặp mặt chồng
“Trèo đèo, vượt suối, sang sông
Gánh gạo nuôi chồng, nước mắt rơi rơi”(**)
Nhìn “những gót chân ngày xa xưa
Sợ lấm trong bùn khi mưa”(***)
Ngày nay đâu còn nữa
Chỉ còn những bàn chân chai sạn
Tảo tần nuôi bầy con nhỏ dại
Chắt chiu chút ít quà
Mỗi năm đôi lần
Gởi bù đắp cho chồng, tù nơi xa
Mùa Đông Trướng Sơn lạnh lắm
Chiếc áo ngự hàn năm cũ
Biết chồng có đủ ấm hay không?
Nguyễn Nhơn
(*) Thiếu tá Đạt, Tiểu khu Bình Tuy
(**) Thơ Bình Dương
(***) Nhạc: Tôi đưa em sang sông
***
Nguyễn Nhơn
Đừng vì chia ly …
Làm nản chí nam nhi!
NHỤT CHÍ
Bao năm hy vọng một
ngày về
Tháng rộng năm dài
dạ tái tê
Tất bật mưu sinh
quên mộng ước
Đê hèn nhụt chí bội
câu thề
Bao người xuất sắc
đời ca tụng
Lắm kẻ tầm thường
chúng ghét chê
Một thuở chinh
nhân đời bốn bể
Nay đành hỗ thẹn với
sơn khê
Mai.Đằng
Vẳng câu ca ngày cũ
Ngày xưa ta đi chinh
chiến:
" Sầu mà chi em...
Lúc non sông cần
trai hùng
Buồn mà chi em...
Mai anh về trong nắng êm
Đừng vì chia ly
Làm nản chí nam nhi
Vui lên đi cùng ước thề
Rồi ngày mai anh sẽ về."(*)
Buồn mà chi em...
Mai anh về trong nắng êm
Đừng vì chia ly
Làm nản chí nam nhi
Vui lên đi cùng ước thề
Rồi ngày mai anh sẽ về."(*)
VẪN BỀN GAN CHIẾN ĐẤU
Ta muốn khóc nhưng không còn nước mắt
Ta muốn kêu nhưng
cổ đắng nghẹn lời
Ta muốn cười nhưng
tím tái bờ môi
Lòng đang rủ như
mang sầu tang chế !
CÒN SỐNG CÒN CHIẾN ĐẤU
Khóc nhục rên hèn van yếu đuối
Hãy đứng thẳng người
lên và chiến đấu
Noi gương Trưng Nữ
Vương oanh liệt
Xã thân dựng nên nền
Độc lập Tự chủ
Tiếp ý chí anh
hùng áo vải Quang Trung
Ba phen tiến Bắc
Hà nhập Thăng Long
Đánh đuổi việt
gian lê chiêu thống
Theo chân xâm lược
tôn sĩ nghị chạy về tàu
Nuôi quân chờ dịp
thu hồi Lưởng Quảng
Dân quân cán chánh
Việt Nam Cộng Hòa
Tuổi già sức yếu
thế cô vẫn nhẫn nại
Làm bổn phận TUYÊN
TRUYỀN - DÂN VẬN
Như người anh em
cán bộ Thông tin - Dân vận
Ngày xưa bền gan
xông pha chiến đấu
Cho tới ngày triệt
hạ xong quỉ cọng mới thôi
Vivre, c'est
combattre. Còn sống còn chiến đấu
Chiến hữu Nguyễn Nhơn
(*) Buồn Chi Em Ơi - Nhạc Lam Phương
***
TIẾNG MẸ RU
Từ bốn ngàn năm trước
Trên đất Lĩnh Nam
Mẹ Âu Cơ cất lời ru
Con ơi nhớ lấy lời nầy
Ta là giống Rồng Tiên
Dân Lạc Việt trồng “
Lúa nước “
Bên bờ Trường giang
Dương Tử
Trôi giạt tới nơi đây
Bốn ngàn năm sau
Trên đất Miền Đông
Nam bộ
Bà thác lời ru cháu
Nhắn gởi khuyên con
gái
“ Con ơi chớ lấy
chồng xa
Mai sau cha yếu mẹ
già
Chén cơm ai bới tô
trà ai dâng “
Hoặc nói gần nói xa
“ Có con mà gã chồng
gần
Có bát canh cần nó
cũng đem cho “
Nhưng mà con của mẹ
Vì duyên số lấy phải
chồng xa
Từ đất gò Miền Đông
Lấy chồng về U Minh
Miệt thứ
Nên mới cất lời than
“ Con gái mà lấy
chồng xa
Chim kêu vượn hú
biết nhà má đâu “
Có những buổi chiều
tà
“ Chiều chiều ra đứng
cửa sau
Trông về quê mẹ ruột
đau chín chiều “
Cũng có khi
“ Chiều chiều chim
vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ
chín chiều ruột đau”
Đó là những gái hiếu
thuận
Lại có những nàng
thôn nữ
Con cháu Hồ Xuân
Hương
Thuộc loại “ gái
ngoan”
“ Không chồng có
chửa mới ngoan
Có chồng có chửa
thế gian sự thường “
Khăn gói theo người
yêu
“ Ra đi là sự đánh
liều
Mưa mai nào biết nắng
chiều nào hay “
Vì yêu nên phải sao
cũng chịu
“ Một mai thiếp
quyết theo chàng
Đói no thiếp chịu
lạnh lùng thiếp cam “
Ngày nay trên đất Mỹ
Một mảng Việt Nam
trôi giạt
Ông cất lời ru cháu
“ Ví dầu cầu ván
đóng đinh
Cầu tre lắt lẽo gập
ghình khó đi
Khó đi khó đẩy về
rẩy ăn cần
Về sông ăn cá về đồng
ăn cua “
Tiếng mẹ Âu Cơ ru hờ
Từ bốn ngàn năm trước
Nay vẫn còn vẳng đưa
Nguyễn Nhơn
( Đực Làng Bưng Cầu
Xứ Thủ Miền Đông )
***
Ngậm ngùi thân phận lưu ly
“Sông Núi Miền Nam
Dân Nam ở
Rành rành đã định
tại sách Trời
Cớ sao Bắc Cộng
vào xâm lấn
Chúng Bây sẽ bị
đánh tơi bời”
( Đinh Tường chuyển
)
--
hai mươi mốt năm
chiến đấu ròng rả
hai trăm năm mươi
ngàn tử sĩ
vị quốc vong thân
chỉ giữ được cho
mười tám triệu đồng
bào Miền Nam
hai mươi mốt năm tự
do no ấm
Ngày nay
sau những năm tù
đày ô nhục
sống thân phận lưu
vong
trên xứ người
Điều an ủi duy nhất
là
Chánh nghĩa Quốc
gia
Việt Nam Cộng Hòa
ngày càng tỏ rạng
xứng hợp với châm
ngôn
“ Mất đất mà giữ
được lòng người là thắng
Lấy được đất mà mất
lòng người là thua “
Chỉ cầu mong trời
phật
phù hộ độ trì
cho dân Việt lấy lại
khí thế
vùng lên giải trừ
ách nạn cọng sản
đưa dân nước qua
cơn lầm than
tiểu dân già hải
ngoại
hết lòng cầu mong
Nguyễn Nhơn
Mùa Xuân Canh Tý
16/3/2020
***
Ngày Xuân Dân Việt hát Tình Ca
Spring is at the corner
however, my dream of coming home would never come.
I hope Spring would arrive in my homeland very soon
and my fellow Vietnamese could be democratically free
from those "blood-thirstily sucking" dictators
of Hanoi communist regime,
those loyal slaves
of their brutal masters in Beijing.
( Thao Chuong Tran Quoc Viet - Spring, the Ring-necked Dove, and My Homeland )
however, my dream of coming home would never come.
I hope Spring would arrive in my homeland very soon
and my fellow Vietnamese could be democratically free
from those "blood-thirstily sucking" dictators
of Hanoi communist regime,
those loyal slaves
of their brutal masters in Beijing.
( Thao Chuong Tran Quoc Viet - Spring, the Ring-necked Dove, and My Homeland )
Xuân về khắp nơi nơi
nhưng giấc mơ hồi hương có lẽ không bao giờ
được.
Hy vọng Mùa Xuân sớm trở về trên quê hương
tôi
và đồng bào tôi sẽ được tự do dân chủ
khỏi những tên độc tài khát máu
của chế độ cọng sản Hà Nội
những tên nô lệ trung thành
của bọn chủ nô Bắc Kinh
….......
Năm xưa khi mùa Xuân tới
Dân Miền Nam vui hát bài Tình Ca:
“ Tôi yêu bác nông phu, đội sương nắng bên bờ ruộng sâu.
Vài ngàn năm đứng trên đất nghèo.
Mình đồng da sắt không phai màu.
Tấm áo nâu! Những mẹ quê chỉ biết cần lao.
Những trẻ quê bạn với đàn trâu, bé ơi!
Tấm áo nâu! Rướn mình đi từ cõi rừng cao.
Dắt dìu nhau vào đến Cà Mau, áo ơi!
Tôi yêu biết bao người
Lý, Lê, Trần... và còn ai nữa.
Những anh hùng của thời xa xưa.
Những anh hùng của một ngày mai.
Vì yêu, yêu nước, yêu nòi
Ngày Xuân tôi hát nên bài ư bài Tình Ca.
Ruộng xanh tươi tốt quê nhà.
Lòng tôi đã nở như là ừ là đóa hoa.,,,”
Ngày nay
Xuân về trên Đất nước
đồng bào nghèo rên siết
Rồi mai đây
Đồng bằng Cửu Long nứt nẻ
hết còn
“ Ruộng Ngọt Phương Nam “
trở thành vùng hoang dã
Mấy mươi triệu dân Miền Tây
biết đi về đâu!?
Muốn cho dân Việt Miền Nam
lại được Tự do – No ấm
phải phá tan xích xiềng nô lệ việt cọng
tự giải thoát
đưa non sông nước Việt
qua cơn lầm than
Để Xuân về dân Việt lại hát ca:
“ Ngày xuân nâng chén ta chúc nơi nơi
Mừng anh nông phu vui lúa thơm hơi
Người thương gia lợi tức
Người công nhân ấm no
Thoát ly đời gian lao nghèo khó
Mừng anh nông phu vui lúa thơm hơi
Người thương gia lợi tức
Người công nhân ấm no
Thoát ly đời gian lao nghèo khó
á a a a
Nhấp chén đầy vơi
Chúc người người vui
á a a a
Muôn lòng xao xuyến duyên đời
Rót thêm tràn đầy chén quan san
Chúc người binh sĩ lên đàng
Chiến đấu công thành
Sáng cuộc đời lành
Mừng người vì Nước quên thân mình
Kìa nơi xa xa có bà mẹ già
Từ lâu mong con mắt vương lệ nhòa
Chúc bà một sớm quê hương
Bước con về hòa nỗi yêu thương
Nhấp chén đầy vơi
Chúc người người vui
á a a a
Muôn lòng xao xuyến duyên đời
Rót thêm tràn đầy chén quan san
Chúc người binh sĩ lên đàng
Chiến đấu công thành
Sáng cuộc đời lành
Mừng người vì Nước quên thân mình
Kìa nơi xa xa có bà mẹ già
Từ lâu mong con mắt vương lệ nhòa
Chúc bà một sớm quê hương
Bước con về hòa nỗi yêu thương
…
Muốn cho Ngày Ấy sớm tới
tất cả phải siết chặc tay nhau
cúng chung lưng chiến đấu!
Nguyễn Nhơn
Mùa Xuân hy vọng
18/3/2020
***
NỬA ĐÊM THỨC GIẤC, TRAO NHAU VẦN THƠ
CŨ
Ngày Xuân nơi quê người,
đồng môn Quốc Gia Hành Chánh
trao nhau nỗi nhớ Nhà.
Nhớ
cố hương
Nước mất còn cố hương
Yêu quê phải ly hương
Đất khách đời quạnh quẽ
Quê người kiếp tha phương
Muôn loài sống hang ổ
Nước mất còn núi sông
Loài người yêu đất tổ
Mất nước phải lưu vong
Nước mất còn quê hương
Người thương cách đại dương
Những đêm rằm trăng sáng
Quay quắc nhớ cố hương
Tôn thất Hùng
2016
**
Nguyễn Nhơn
(*) “ Nhớ quê, nhớ cá linh bông điên điển mùa nước nổi “
(*) “ Nhớ quê, nhớ cá linh bông điên điển mùa nước nổi “
(**) Ở chợ Thủ, các bà lớn tuổi ưa nói “ lậy “ thay vì “ lấy
“
Xóm nhỏ ven đường
Làng Bưng cầu quê tôi
Nằm ven Quốc lộ 13
Một con suối nhỏ hiền hòa
Cây cầu ván bắc ngang
Vạc ruộng bưng hai bên bờ
Ngôi chợ nhỏ đơn sơ
Hai bên hai dãy phố làng lụp sụp
Đầu một dãy là quán cà phê
Sáng sáng ba đi làm
Ghé uống cà phê, Đực ăn bánh mì
Chấm sửa đặc có đường
Ngày nghỉ học đàn đúm nhau
Xuống mội Thầy Thơ
Chia phe bắn ống thụt nước
Những ngày mùa đông giá buốt
Trên rừng núi Hoàng Liên
Mơ về quê nhà nắng ấm
Những mùa hè đổ lửa
Dưới chân rặng Trường Sơn
Mơ về cội trăm già mát mẻ
Che phủ mội Thầy Thơ
Nước trong vắt như lọc
Trên đất Mỹ xa xăm
Cảnh trí hùng vĩ
Bâng khuâng nhớ quê nhà
Xóm nhỏ ven Quốc lộ 13
Nguyễn Nhơn
TẾT NHỚ NHÀ
Kính tặng đồng hương Bình Dương
( Thủ Dầu Một )
Tết nầy là Tết hai mươi
Bỏ quê, bỏ xứ, làm người tha hương
Nhớ sao là nhớ con đường
Sớm, trưa hai buổi đến trường thong dong
Nhớ sao là nhớ lạch sông
Nhấp hang đọt móp câu còng bắt cua
Nhớ sao là nhớ kiểng chùa
Theo bà lạy Phật mỗi mùa Vu Lan
Nhớ sao nhớ miểu Thành Hoàng
Qua sân dở nón, đi ngang cúi đầu
Nhớ sao là nhớ cây cầu
Thi đi thanh sắt, bạn nào qua nhanh
Nhớ sao là nhớ sân banh
Vạch rào chui lén xem anh trỗ tài
Nhớ sao là nhớ đường dài
Đánh đu xe ngựa sút tay lát mình
Nhớ sao là nhớ sân Đình
Rộn ràng dao thớt vang inh trống chầu
Nhớ nhất là nhớ gốc Dầu
Một mình đứng Thủ tuyến đầu vang danh
Nhớ sao nhớ ngả ba Thành
Giang san cẩm tú riêng dành Quan to
Nhớ sao nhớ Dốc Ông Cò
Quanh năm rợp bóng cho trò nằm mơ
Nhớ sao là nhớ Nhà Thờ
Chuông vang Lò Chén, bòng rờ Nhà Thương
Nhớ sao là nhớ Xóm Mương
Mội trong nước mát cội nguồn hàng bông
Nhớ hoài cầu Thầy Năm Trong
Nhớ Đình Bà Lụa cúng ông vía Thần
Dầu Tiếng cao su bạt ngàn
Lộc Ninh, Hớn Quản ngập tràn thổ dân
Nhớ sao là nhớ vườn măng
Cầu Ngang tố nữ, Bình Nhâm dâu hiền
Bèo bì danh tiếng Mỹ Liên
Hột điều Bình Phước ăn ghiền quên thôi
Nhớ sao là nhớ triền đồi
Xim chua, mua ngọt tím môi còn thèm
Lái Thiêu vẫn sống vì nem
Thịt kho dưa giá kiệu kèm quên no
Nhớ sao là nhớ Bến Đò
Lao xao Chợ Cá dặn dò đón đưa
Làm sao quên được quê xưa
Nửa vòng trái đất như vừa gang tay
Dẫu ăn cơm Tàu ở nhà Tây
Đi xe mác Mỹ, dạ nầy Bình Dương
Lòng thành nhân nguyện trời thương
Tiêu ma, diệt quỷ thẳng đường thăm quê
Bình Dương
Nguyễn Thị Ngoan
***
Làm sao Thời gian ngừng trôi được?!
45 năm trôi qua lòng
người không đổi,
Máu căm hờn sôi sục mãi không thôi,
Thời gian ơi thôi xin đừng trôi nữa,
Bởi chúng tôi già hết cả đấy thôi,
Tim chúng tôi mang giòng máu Tiên Rồng,
Đang uất ức sục sôi chờ quang phục,
Sau bao năm tóc cũng đã đổi màu,
Sức cạn thân mòn liệu có kịp không?
Thời gian ơi thôi xin đừng trôi nữa,
Bởi bao người đã gãy cánh ra đi.
Đọc xong bài thơ Tháng 3 gãy súng của anh Ngư Sĩ thấy lòng mình đau thật đau, không làm gì được, giòng đời thì cứ mãi vô tình trôi, Xin thượng đế cho tất cả bình an, khỏe mạnh để cùng nhìn thấy nhau trên đất VIỆT thân yêu.
Máu căm hờn sôi sục mãi không thôi,
Thời gian ơi thôi xin đừng trôi nữa,
Bởi chúng tôi già hết cả đấy thôi,
Tim chúng tôi mang giòng máu Tiên Rồng,
Đang uất ức sục sôi chờ quang phục,
Sau bao năm tóc cũng đã đổi màu,
Sức cạn thân mòn liệu có kịp không?
Thời gian ơi thôi xin đừng trôi nữa,
Bởi bao người đã gãy cánh ra đi.
Đọc xong bài thơ Tháng 3 gãy súng của anh Ngư Sĩ thấy lòng mình đau thật đau, không làm gì được, giòng đời thì cứ mãi vô tình trôi, Xin thượng đế cho tất cả bình an, khỏe mạnh để cùng nhìn thấy nhau trên đất VIỆT thân yêu.
Bấy nhiêu tình là bao
nước sông
Trời thương nhớ cũng vương mây hồng
Trách chi người đem thân giúp nước
Đôi lần nhớ bâng khuâng, gượng cười hái hoa xuân
Ngồi ngắm mấy nóc chòi tranh
Mơ rằng đây mái nhà tranh
Mà tiếc nhớ bấy ngày xanh
Trời thương nhớ cũng vương mây hồng
Trách chi người đem thân giúp nước
Đôi lần nhớ bâng khuâng, gượng cười hái hoa xuân
Ngồi ngắm mấy nóc chòi tranh
Mơ rằng đây mái nhà tranh
Mà tiếc nhớ bấy ngày xanh
Thời gian đứng yên đừng
trôi (*)
Tuổi trẻ ngày xưa chinh
chiến
cũng từng phen nhớ tiếc tuổi
thanh xuân
mơ ước thời gian đứng yên
ngừng trôi
Nhưng hởi ơi!
Bất kể lời khấn nguyện
trái đất vẫn cứ xoay – thời
gian vẫn cứ trôi
và Xuân vẫn cứ đến, cứ đi
Rồi thất trận
mất nước
tù đày
Rồi lưu vong lạc xứ
Niềm riêng vẫn canh cánh
bên lòng
kiên trì nhẫn nại
theo truyền thống Tiên
Long
hết lòng góp sức
vào công cuộc
Giải trừ ách nạn cọng sản
cứu dân cứu nước
mặc cho thời gian cứ trôi
tuổi già sức yếu
chỉ còn đôi bàn tay gõ
phím
vẫn cứ miệt mài gõ
mặc thời gian cứ trôi
Vì biết chắc rằng
không ai ngăn lại thời
gian được
vậy, cứ chú tâm làm nghĩa
vụ
như ngày xưa cầm súng chiến
đấu
quên già quên chết
vị quốc vong thân
Quân chính già Nguyễn Nhơn
trong những ngày trốn dịch
chệt vũ hán
17/3/2020
(*) Ấn
bản Phiên gác đêm xuân
của Nguyễn Văn Đông hiện tại
trên google là như vầy:
Ngồi ngắm mấy nóc chòi
tranh
Mơ rằng đây mái nhà tranh
Mà ước chiếc bánh ngày xuân
Cùng hương khói vương niềm thuơng
Mơ rằng đây mái nhà tranh
Mà ước chiếc bánh ngày xuân
Cùng hương khói vương niềm thuơng
Nhưng tuổi trẻ ngày xưa vẫn
cứ hát như dẫn trên.
Bởi vì dzụ chiếc bánh coi
bộ thiếu trữ tình!
***