*GIỚI THIỆU NHỮNG THI SĨ GÓP MẶT HÔM NAY:
*TRẦN QUỐC BẢO*TRẦM VÂN*TRẦN VẤN LỆ*ĐÀO VĂN BÌNH*THÁI HUY *DƯ THỊ DIỄM BUỒN*ĐINH TƯỜNG*ĐỖ CÔNG LUẬN*VŨ LINH HUY *MAI ĐẰNG*GIÁNG XƯA*TRÚC LANG*NGUYỄN VẠN THẮNG*KIỀU PHONG*
7-DÒNG THƠ XƯỚNG HỌA, QUÝ THI SĨ:
*THÁI HUY*THA NHÂN*LÂM HOÀI VŨ* THANH DIỆP*TÍM*M.Đ*NGUYỄN NHƠN*HOÀNG LANG*
*DOÃN THƯỜNG*NHƯỢC QUỲNH*THÚY KIỀU*DIỆP THANH*MAI LỘC*PHƯƠNG HÀ*SONG QUANG*CAO BỒI GIÀ*THANH TRƯƠNG*MAI XUÂN THANH*MINH THÚY*SONG THU*LÝ ĐỨC QUỲNH*ĐỨC HẠNH* NHƯ THU*TRẦN NHƯ TÙNG*HOÀNG DŨNG*HUỲNH GIẢI*DIỆU HƯƠNG*
**
THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO:


CÔNG TRƯỜNG CHIẾN SĨ
Tôi đang đứng, giữa Côngtrường Chiến sĩ,
Những bạn bè xưa, giờ đãkhông còn.
Một nơi nào đó, Người đangyên nghỉ,
Góc nghĩa trang, hay…đáybiển, sườn non.
Khẩu súng, lưỡi lê, chắcnay hoen rỉ,
Cái nón sắt, lũng vài lỗ đạntròn,
Bình bi-đông, làm sao mà bẹpdí?
Đôi giầy saut há mõm, đế vẹtmòn.
Tấm thẻ bài nhuộm máu,nhìn cũ kỹ,
Nhưng số quân hiện rõ, vẫncòn ngon !
Chiếc poncho đâu rồi ?không thấy nhỉ!
Chắc quấn thân anh, tan rãchẳng còn.
Tôi đang đứng trước Côngtrường Chiến sĩ,
Nước mắt chảy dài, nghĩ đếnNước non...
Ôi! Việt Nam ! Quê hươngtôi yêu qúi!
Mà bây giờ, sao … tan náthéo hon!
Tôi từng sống, trong đôiquân hùng vĩ,
Vào sinh ra tử, mấy chụcnăm tròn!
Rồi cuối cùng, vào vòngquay thế kỷ,
Mất Quê hương … tôi mất cảSài gòn!
Tôi chăm chú, nhìn tượngNgười Chiến sĩ
Chợt hiển linh, mặt vẫnnét sắt son!
Ánh mắt Người bỗng bừng bừngdũng khí,
Như thuở nào, xung trận giữGiang sơn!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
quocbao_30@yahoo.com
*CÔ TIÊN DƯỚI TRẦN
Thơ Trần Quốc Bảo
-----o0o-----
CÔ TIÊN DƯỚI TRẦN

Cha Mẹ quá nghèo, chẳng nuôi nổi con thơ
Đem bỏ ngoài đường, tội nghiệp bơ vơ
Khóc oe oe, như con mèo hoang dại
Nằm trần trụi giữa người qua kẻ lại
Cái chết bên em! ... Thực đã rất gần!
Giữa vô tình, tấp nập những bước chân
Bé thơ úp mặt, bên vệ đường rác rến!
Giữa lúc ấy,... một “Cô Tiên” hiện đến
Nàng tên là Anja Ringgren Lovén
Người Đan Mạch, sáng lập Hội Cứu Trẻ Em
Chợt đi ngang, nhìn thấy bé Phi hấp hối!

Cho uống sữa và cấp cứu khẩn trương!
Thời gian đầu, bé nằm tại Nhà Thương
Sau, vào Viện Mồ Côi, do cô sáng lập.
Lòng nhân ái, nơi tim cô tràn ngập
Lovén chính thức nhận bé làm con nuôi
Đặt tên “Hope”, nguồn Hi-Vọng sáng tươi
Rồi từ đó, đời bé Phi đổi mới!
Thay thịt, đổi da, lớn nhanh như thổi
Hope luôn tươi cười và trí não thông minh
Lovén thương Hope như con đẻ của mình
Hope nay là hi vọng của Gia Đình Hạnh Phúc

Ngoài Hope, còn cứu cả ngàn trẻ mồ côi
Năm 2016 được Quốc Tế Vinh danh tuyệt vời:
“Lòng bác ái, soi sáng lương tâm nhân loại” (*)
(*) Nguồn tin và hình ảnh : Huong Vo/Mai Tran; Wed. May 21.2020 At 8.52 AM
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
quocbao_30@yahoo.com
**
*THI SĨ TRẦM VÂN






*THI SĨ TRẦN VẤN LỆ

Biển Việt ơi căng buồm gió lộng
Biển lung linh biển tình biển nhớ.
Biển vỗ về biển chở mối thương yêu.
Biển hiu hiu sóng nhẹ gió muôn chiều.
Cho liễu rủ bóng dừa nghiêng xõa tóc.
Biển thông lộ cho đoàn con vượt thoát.
Đường Tự Do rộng mở cuối chân trời.
Nắng cao lên lồng lộng gió căng hơi.
Vững tay lái ta xa rời cõi chết.
Biển Mẹ đó bắt nguồn từ Móng Cái
Chảy về Nam xuôi đến Bến Vân Đồn.
Cửa Ông ơi ta nhớ những người thương.
Than Cẩm Phả sắc đen màu quê mẹ.
Hạ Long Vịnh nước trong xanh như ngọc.
Rồng ở đây nằm ngủ rất yên bình.
Cáng buồm nâu tất tả cuộc mưu sinh.
Sao thương quá những cuộc đời trôi nổi.
Hải Phòng hỡi làm sao ta quên được?
Mùi cá thu ươm khói Đảo Cát Bà.
Nhớ tôm he, nhớ con sứa mặn mà.
Bạch Long Vĩ Đảo xa xa mờ hiện.
Biển mẹ rộng xuối xuống miền Tiền Hải.
Cho đàn con thêm cuộc sống no lành.
Sầm Sơn ơi bờ biển đẹp như tranh.
Bao truyện đẹp tô bồi trang lịch sử.
Biển Thanh-Nghệ sao quá nhiều giông tố?
Bạch đàn gầy chẳng ngăn nổi phong ba.
Mái tranh nghèo mẹ mới cất hôm qua.
Nay tan tác theo từng cơn bão thổi.
Nước mắm Nghệ cất lên từ biển tối.
Ta cảm ơn những con cá ngoan hiền.
Người ở đây chân cứng tựa Trường Sơn,
Xin cảm phục những con người cần khổ.
Cửa Nhật Lệ tích xưa giờ còn đó.
Đường xuôi nam Chúa Nguyễn mở cơ đồ.
Qua Thuận An lại nhớ cố đô xưa.
Thương xứ Huế Mậu Thân mùa tang tóc.
Vững tay lái thuyền xuôi về Đà Nẵng.
Theo dòng khơi thuơng Bán Đảo Sơn Trà.
Người yêu ơi giờ anh ở rất xa.
Nhưng vẫn nhớ những ngày ta hò hẹn.
Hoàng Sa đó chim âu buồn soải cánh.
Nhìn đoàn thuyền hối hả bỏ ra đi.
Đảo san hô con sóng thở rầm rì.
Như thương cảm nỗi đau người vượt biển.
Những hang động Đảo Lý Sơn thật đẹp.
Tên của em trên vách đá năm nào.
Theo tháng năm tình đâu có lạt phai.
Thương em quá những ngày mùa biển động.
Rời Quảng Ngãi thương Xa Huỳnh nghèo lắm.
Việt Cộng về tan tác cả tình quê.
Nhìn sao khuya ta cố ngoái trông về.
Thương dáng mẹ hao gầy từ Cổ Lũy.
Thuyền xuôi chảy theo lòng người háo hức.
Kìa Quy Nhơn trông mát rượi xanh mềm.
Dừa Tam Quan ngọt như sữa mẹ hiền.
Sao Bình Định cứ triền miên đói khổ?
Qua Nha Trang nghe tiếng đời đổ vỡ.
Sóng biển tình đồng vọng khúc bi ai.
Trời Vũng Rô chim yến cũng thở dài.
Màu cờ đỏ phủ đen miền cát trắng.
Cam Ranh đó nắng biển chiều lấp lánh.
Rạch Ba Ngòi buổi chợ cá tôm ươn.
Qua Phan Rang còn nhớ mãi người thương.
Phan Rí Cửa dáng buồn như nỗi chết!
Vào Phú Quí thấy ai buồn tha thiết.
Việt Cộng về đàn cá cũng phân ly.
Thuyền câu nằm thương tiếc mãi người đi.
Hợp tác xã phá tan đời ngư phủ.
Trăng cổ độ sáng soi vùng Mũi Né.
Muối ở đây như một giải Ngân Hà.
Giàn mực nằm quặn đỏ lớp phên tre.
Bên lớp cá khô ngon mùi nước biển.
Bà Rịa đó ta lấy làm điểm hẹn.
Chờ đoàn người hối hả bỏ ra khơi.
Trăng vào mây nương những lúc tối trời.
Đoàn ghe vội tiến nhanh ra ngoài Cửa.
Đêm Vũng Tàu hải đăng đèn sáng tỏ.
Hướng đoàn người vượt tới Đảo Côn Sơn.
Đồng ca lên khúc hát buổi ly hương.
Nghe lịch sử quặn đau từng khúc ruột.
Biển Thạnh Phú tối đen như địa ngục.
Rừng chà là nín thở sợ công an.
Người vợ ngồi từng giờ phút dõi trông.
Chồng con được bình an ra cửa biển.
Qua Bình Đại thương con sò huyết ngọt.
Mẻ tôm khô phơi nắng tỏ yên bình.
Đàn le le còn ở đó không em?
Hay tan tác tìm phương nào chạy trốn?
Sông Cửa Tiểu nghe tiếng người rên xiết.
Mắt đục ngầu như từng lớp phù sa.
Cửa Hàm Luông giờ như bãi tha ma.
Chỉ có đám lục bình trôi ra biển.
Mũi Cà Mau nghe rừng tràm réo gọi.
Xác vượt biên theo sóng nổi lênh đênh.
Hồn ma vương nơi bến bãi đầu ghềnh.
Sao vẫn cứ lao mình ra cửa biển?
Ngoảnh mặt lại Kiên Giang thôi vĩnh biệt!
Việt Cộng về cả nuớc phải thi đua.
Đầu tôm xưa vứt bỏ chẳng ai mua.
Nay cũng phải tranh nhau từng vốc nhỏ.
Qua Phú Quốc nghe hồn tan nát vỡ.
Bầy cá mai cũng đã bỏ đi rồi.
Nước mắm ơi nước mắm cũng đổi đời!
Nghe từng bước quặn đau tình cố lý.
Đào Văn Bình
(Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)
**
Giã Từ Biên Cương Của Tổ Quốc
Chiếc thương thuyền trước mặt,
Gã tài công la lên:
Hải phận quốc tế!
Hải phận quốc tế bà con ơi!
Chúng ta thoát rồi!
Cả con tàu reo vui.
Người ta líu lo mừng rỡ.
Nhưng sao lòng ta chua xót?
Tổ Quốc hỡi thôi từ nay vĩnh biệt!
Con xa rồi mẹ có biết hay không?
Nhau con chôn từ thuở mới lọt lòng,
Nay vứt bỏ để sống đời lưu xứ!
Con muốn khóc để nhớ thương Tổ Quốc.
Đó là tim, là máu của đời con.
Là tổ tiên là lịch sử từng trang.
Dù có chết con vẫn chôn đáy huyệt.
Sao bỗng dưng con phải lià xa nhỉ?
Định mệnh nào chia xẻ thịt và xương?
Tình ngàn năm chỉ bỗng chốc đoạn trường!
Tổ Quốc hỡi cho con xin giã biệt!
Đào Văn Bình
(Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)
**
Giã Từ Côn Đảo
Côn Đảo em ơi hãy ngủ yên.
Ngủ yên cho trọn kiếp ưu phiền.
Thuyền ta vội vã trong đêm tối,
Nhưng vẫn thương về em giữa đêm.
Trăng ngả phương đoài nghiêng bóng cây.
Dừa đong đưa là dáng hao gầy.
Từ khi đất nước lên màu máu,
Đảo nhỏ xa nghèo thêm đắng cay.
Sóng bủa từ xa sóng nhấp nhô.
Buồn vương tủi hận sóng xô bờ.
Trào thêm bọt trắng khi tan vỡ.
Gào thét bên ghềnh trăng bơ vơ.
Tàu đã xa rồi Côn Sơn ơi!
Bóng em vụt tắt giữa trùng khơi.
Thuyền đi như thể vào vô tận.
Chỉ có sao trời đưa lối thôi.
Đào Văn Bình
(trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)
**
*THI SĨ DOÃN THƯỜNG
GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
Gậy ông đã đập chính ông rồi
Mấy chục năm tù trơ trọi thôi
Khoa trưởng khua môi sao kiếm triệu ?
Giáo sư chậc lưỡi, chẳng buông trôi !
Tài năng đến lúc trả ơn chệt
Kiến thức ra tay giúp nhọ nồi
Yêu nước không bằng tiền đút lót
Ô danh trí thức tiếng tăm tồi
Doãn Thường, 21-5-2020
**
THI SĨ Đ.T
Không đề
Đứng ngắm hoàng hôn chạnh nhớ nhà
Quê người khắc khoải kiếp vong gia
Bao lần hạ đến dòng châu đổ
Mấy độ thu về ngấn lệ sa
Khấn nguyện dân tình mau thoát khổ
Cầu mong đất nước sớm an hoà
Mồ cha mả mẹ chưa thăm viếng
Thấm thoát thời gian tuổi đã già
Đ.T
**
NGẪU CẢM
Bốn sáu năm qua nước mất rồi
Trông về cố quốc nhớ khôn nguôi
Sinh thời lửa đạn đau ngàn nỗi
Sống buổi đao binh khổ cả đời
Đất lấp thân nhân đầy chốn chốn
Mồ chôn chiến hữu khắp nơi nơi
Gà cùng một mẹ đành bôi mặt
Xáo thịt nồi da thấu hỡi trời
Đ.T
**
*THI SĨ ĐỖ CÔNG LUẬN







SỰ THẬT
Sao Tình đẹp ! Không nói ra sự thật ?
Ta gặp Em thuở mây tóc lên ngàn !
Tuổi ngây thơ bay bướm bóng thời gian,
Khi dáng vóc mang theo dòng sữa ngọt ?
Ai sẽ thở trong hơi sương tiếng hót !
Âm thanh nào ! Dịu dịu thoảng bâng quơ ?
Hay tình Em ? Tóc mây ướp bằng thơ !
Ta phải cúi đầu đi vào Địa ngục ?
Nếu Ai hỏi thầm thì chưa phải lúc,
Yếm say sưa để lộ nét đường da ?
Khi lòng người xa lạ chút tinh hoa,
Lời trách móc môi không hề nghĩ tới !
Tình vốn đẹp mong manh theo bóng gởi
Giữa chân trời ánh Nguyệt ngã chơi vơi ?
Hay Em là tiếng hơi thở sương rơi ,
Bước Ta lạc ngàn năm hoang dã thú !
Tinh tú vỡ chin tầng thơ vũ trụ ?
Xác thịt nào ? Chưa nói thật Càn Khôn !
Hay tình là ảo ảo lạc môi hôn ?
Miệng lưỡi mút sao không hề đắm đuối !
Tình chỉ đep ở khe nguồn thác suối,
Vẻ vô vi huyền bí của Ta xưa ?
Ý say sưa thèm khát chút mây mưa,
Ai đã vẽ chân dung Em Tượng Đá !
Em quả thật nhan sắc hoang dã lạ ?
Khiến chân Ta trôi lạc bước sông hồ !
Nhãn tiền say lảo đảo nát hư vô,
Đến kinh dị ngàn năm thân hiện dáng ?
Sắc cám dỗ núi rừng mây lãng đãng,
Giấc mơ nào ? Chưa nói thật trong thơ !!!
TRÚC LANG OKC
Hạ Canh Tý 2020
**
*Má Tôi & Nhớ Me (D.T.D.B.)
1- Má Tôi
Má ơi thuở đó trời chưa sáng
Lẽo đẽo con theo nhóm chợ làng
Bánh, trái, vịt, gà, rau... bày bán
Xóm chài tôm cá họ đưa sang

Dắt con đi học đến sân chơi
Gói xôi lá cẩm còn âm ấm
Nhìn má ra về, nước mắt rơi
Má cứ thế sáng đưa chiều đón
Thời gian êm ái lướt qua mau
Giờ đây con cũng vừa khôn lớn
Thích nhìn trăng, và ưa đếm sao
Xa nhà con bước vào trung học
Má tiễn đưa qua mấy chặng đò
Tha thiết dặn dò rồi má khóc
"...Xa nhà, con phải biết chăm lo...”
Má đâu sá kể đêm đông quạnh
Vất vả vì con phải ngược xuôi
Đầu chợ, cuối thôn dầm mưa lạnh
Chỉ mong con trẻ được nên người

Được cùng với má sống bên nhau
Đất mền má vẫn đôi chân cứng
Dù nhớ vườn cau với líp trầu
Lòng thương của má trai như gái
Gái dịu dàng, nên gần gũi hơn
Con nếu sống xa thì má ngại
Các con trai của má ganh hờn
Tre tàn nhường chỗ măng non mọc
Gái lớn theo chồng đẹp phận dâu
Kịp lứa, phải se tơ kết tóc
Có người xin, má nhận cau trầu
Con làm mẹ lúc hai mươi tuổi
Có má đỡ đần ngoài lẫn trong
Nào quản mưa chan cùng nắng gội
Cháu ngoan tay bế với tay bồng
Cố hương nay cách xa biền biệt
Con khuyên má trở về viếng thăm
Để thỏa bao ngày qua nhớ tiếc
Gặp cô, dì, cậu... kẻ thương thân
Má trở về thăm vào dịp Tết
Là lúc nhà đông đủ họ hàng
Khách viếng má vui quên nhọc mệt
Tiếng cười trong tiếng pháo rền vang
Trên cây mít chín chờ má hái
Bánh tổ, đường om chuối khô ngào
Kho lạt dầm me soong cá cháy
Bánh tráng, bánh phồng, mứt bí đao
Sau chòm mả đám cây trâm ổi
Trước mộ ba vàng rực khóm mai
Lá rộn lao xao cơn gió thổi
Như hồn ba đợi bước chân ai!
"... Con hỡi, xa nhà vì lũ địch
Nhắc đến quê hương nước mắt trào
Những buổi tàn canh trên đất trích
Thầm thương vận nước chịu lao đao
Lũ giặc gây bao điều má thấy
Mậu Thân đất Huế chất chồng xương
Đồng không mông quạnh oan hồn dậy
Than khóc dài theo mấy nẻo đường

Cầu cho kẻ chết được siêu sinh
Để bao người sống nhìn nhau đợi
Ánh sáng vinh quang buổi thái bình
Thảm cảnh quê hương con biết đó
Đô thị loạn cuồng tủi nước non
Thôn dã chất chồng bao khốn khó
Má về thăm, khi giặc không còn...
Dư Thị Diễm Buồn
***
2- Nhớ Mẹ
“Nhân ngày báo hiếu từ mẫu
Kính tặng những ai còn mẹ”
DTDB

Dáng trầm ngâm ba ít nói, biếng cười
Giàn khổ qua, giàn thiên lý kém tươi
Đàn gà vịt không ồn như thuở trước
Mặt trời lên, mái tranh còn sương ướt
Trưa không còn vẳng tiếng hát ru em
Bóng chiều buông, gió lạnh thổi qua rèm
Hình ảnh mẹ làm sao con quên được?
Ngày cuối tuần, chẳng ai chờ ai rước
Nồi chè khoai, ổi mận chín không còn
Ôi, không ai thèm săn sóc đến con
Lau nước mắt, sớt chia niềm hoan hỉ
Đêm chong đèn, ai khâu từng mối chỉ
Áo mới may cho con mặc ngày Xuân?
Lửa riu riu ai sên chảo mứt gừng?
Ai luộc bánh trong bếp hồng lửa đỏ?

Thuở ngày xưa, mẹ cài áo hoa mai
Hay ép vào trang sách đóa hoa lài
Làm quà tặng Xuân, thuở còn đi học
Làm vợ ba, mẹ gánh gồng cực nhọc
Bởi ba là lính trận ở miền xa
Chăm sóc con, phụng dưỡng cha mẹ già
Lòng mẹ đẹp, ấm hồng như nắng sớm
Ba trở về, các con vừa khôn lớn
Chốn suối vàng, sao mẹ vội ra đi?
Gia đình mình, ôi còn có vui chi
Sân thềm lạnh, bếp buồng đều quạnh vắng!
Lễ Vu Lan áo con cài bông trắng
Áo bạn bè cài rực rỡ hoa hồng
Màu trắng đây, màu tang tóc cõi lòng
Kể từ mẹ vào thiên thu vạn cổ!

Nợ ngọn rau tấc đất của tiền nhân
Và nửa đời ơn nghĩa chốn tạm dung
Con khấn nguyện kiếp nhân sinh phải trả
Dư Thị Diễm Buồn
**
*THI SĨ NGUYỄN VẠN THẮNG
Ngày Mẹ Yêu & Xin Vá Mãnh Cơ Đồ
(N.V.T. )
1- Ngày Mẹ Yêu
Ngày Mẹ yêu, lòng con buồn da diết ?
Thương Mẹ hiền khuất dấu đã từ lâu
Hình dáng xưa gầy yếu thuở hôm nào
Giờ xa vắng, ngậm ngùi nghe đau xót
Giòng thời gian vẫn hoài như gió lốc
Tháng năm dài mòn mõi lệ sầu vương
Bốn mùa sang, nhìn cảnh vật u buồn
Niềm thương nhớ, u hoài theo năm tháng
Ngày Mẹ đi, vành khăn tang, lệ đắng
Bài thơ buồn khóc Mẹ phút chia ly
Biết làm sao, ngăn được lúc Mẹ đi
Giọt lệ khóc, tim lòng con héo hắt
Có những chiều, tiếng mưa về réo rắt
Nhớ Mẹ hiền, con khẽ nguyện lời kinh
Chúa trên cao, thương xót ban ân tình
Cho hồn Mẹ về nơi miền đất hứa
Nhớ Mẹ yêu, con cầu xin cùng Chúa
Cho Mẹ hiền yên nghỉ chốn bình an
Hồn Mẹ vui, hạnh phúc chốn Thiên đàng
Xin Mẹ giúp, thương đàn con ở lại

Nguyễn Vạn Thắng
***
2-Xin Vá Mãnh Cơ Đồ
Quê hương Việt bao năm dài rách nát
Hãy giúp tôi vá lại mãnh cơ đồ
Vá cờ vàng ...xé nát bởi Cộng nô
Bàn tay nhỏ, xin cùng tôi góp sức
Hãy nhìn xem dân tôi ngồi chầu chực
Từng miếng ăn, manh áo để che thân
Nhìn trẻ thơ lượm rác bỏ học hành
Nhưng lũ Cộng nhà cao, tiền như nước
Quê hương Mẹ đã không còn như trước
Dân Việt giờ chẳng còn có tương lai
Bao người dân, chiến sĩ phải tù đày
Cùng tôi vá ...mãnh quê nghèo đói khổ
Hãy đứng lên đập tan loài quỷ đỏ
Đừng đứng nhìn Quê Mẹ nỗi tang thương
Đừng chạy theo bao kẻ đã lầm đường
Chung góp sức vá giùm tôi Quê Mẹ
Tội dân Việt lầm than bao xiết kể
Xót cảnh đời rách nát lắm đau thương
Vá giùm tôi từng khúc ruột đọan trường
Tổ Quốc Việt đang chờ bàn tay vá
Vá giùm tôi ... cảnh quê nghèo sa đọa
Bởi lũ người lòng dạ theo quỷ vương
Chúng ra tay đàn áp người hiền lương
Tủi Quê Mẹ tang thương giờ rách nát
Vá giùm tôi ... những mãnh đời đen bạc
Lê thân gầy xin từng chén cơm dư
Lệ tôi rơi thương khóc kẻ lao tù
Và Tổ Quốc rơi vào tay Tàu cộng

Nguyễn Vạn Thắng
**
*THI SĨ KIỀU PHONG




*ĐÀNH THÔI
Cưỡng lại được ư,thưa dạ không !
Cùng chung cảnh nội cỏ hoa đồng
Ngậm sương rực rỡ khi trời sáng
Chong nắng héo tàn lúc gío đông
Chẳng thể vượt qua thân phận sẵn
Khôn bề thoát được cụm mây bồng(*)
Chiều tàn sớm nở theo qui luật
Tất cả an bài do hóa công.
(*) Sẽ tan như mây ,hiểu vậy dùm.
Thái Huy 5/19/20
**
CHỦ NGHĨA !
Không bao giờ có bạn và thù
CHỦ NGHĨA nào hay phải cố đu !
Lúc nhục khi vinh nào biết trước
Lên voi xuống chó lắm lần mù !
Khôn ngoan chọn đúng đường khai quốc
Dại dột buôn dân bán nước ru !
Mục đích đi tìm CHÂN HẠNH PHÚC.
Thương nòi giữ nước "nghĩa muôn thu" !
M.Đ
**
NGÂY THƠ
Già rồi hãy bỏ tánh ngây thơ
Hợp tác vui, hay chúng bạn nhờ
Ngốc nghếch đê hèn trò chụp mũ
Ngu ngơ bướng bĩnh chuyện tôn thờ
Chủ quan, tự ái cao như núi
Phục thiện, thành tâm tợ đĩ dơ
Nát bấy cộng đồng không tránh khỏi
Già đầu hãy bỏ tính ngây thơ !
M.Đ
**
CHỈ BỞI TIỀN
Tedros không còn sướng tựa tiên
Nghề riêng chẳng thạo lại chuyên quyền
Năm trăm triệu bạc hàng năm đó
Ít ỏi bòn thêm một bận nghiền
Trách nhiệm thông tri ngừa rắc bệnh
Tư thông dấu nhẹm tạo bao phiền
Nguy cơ đại dịch tòan thế giới
Chết ngót triệu người chỉ bởi tiền
DOAN THUONG
**
7-DÒNG THƠ XƯỚNG HỌA, QUÝ THI SĨ:
*THÁI HUY*THA NHÂN*LÂM HOÀI VŨ* THANH DIỆP*TÍM*M.Đ*NGUYỄN NHƠN*HOÀNG LANG *DOÃN THƯỜNG*NHƯỢC QUỲNH*THÚY KIỀU*DIỆP THANH*MAI LỘC*PHƯƠNG HÀ*SONG QUANG*CAO BỒI GIÀ*THANH TRƯƠNG*MAI XUÂN THANH*MINH THÚY*SONG THU*LÝ ĐỨC QUỲNH*ĐỨC HẠNH* NHƯ THU*TRẦN NHƯ TÙNG*HOÀNG DŨNG*HUỲNH GIẢI *DIỆU HƯƠNG*
**
DÒNG THỜI GIAN
Sớm nở khoe tươi đến tối tàn
Làm sao chống lại được thời gian ?
Để quỳnh luôn thắm trong sương lạnh
Cho bậu mãi xinh dưới nắng tan.
Giữ sắc không phai cùng chủng loại
Kìm hương thơm ngát khắp trần hoàn
Đây là định luật từ con tạo
Sớm nở khoe tươi đến tối tàn !
Thái Huy 5/19/20
Họa 1 QUI LUẬT
Thương thay hoa đẹp thế mà tàn
Không thể bảo tồn dẫu kế gian!
Biển Thước thuốc tiên đành bỏ xác
Hoa Đà thánh dược cũng quăng tàn
Đã là tạo vật trong thiên địa
Mọi sự vô thường cuốn hút hoàn
Sinh trụ hoại diệt qui luật sẵn
Thương thay hoa đẹp thế mà tàn!!
Tha Nhân vui họa với bạn già Thái Huy
May 19/2020.
Họa 2 CÕI VÔ THƯỜNG
-Cảm tác Quỳnh hoa .
Dâng hiến sắc hương xong vội tàn !
Đem niềm thương tiếc chốn dương gian .
Tao nhân than thở lòng vương vấn !
Mặc khách ngẩn ngơ dạ héo tàn !
Nỗi nhớ dạt dào mong cải tử .
Niềm thương cuồn cuộn ước sanh hoàn .
Sinh ly tử biệt vô thường cõi .
Dâng hiến sắc hương xong vội tàn !
Lâm Hoài Vũ
20/05/2020
**
Tập Làm Thơ 7 Chữ
NGU
Ông bà chẳng trọng thứ đồ ngu
Cụ Nguyễn Đồ Nho (*) mắng lũ mù
Giống kẻ tào lao ưa hít bã
Như thằng huyễn tưởng thích sờ mu
Ngoa ngôn hậu thế cười cho nhục
Xảo ngữ tiên hiền đánh bỏ bu
Tổ quốc đồng bào trên tất cả
Những phường bất nghĩa tống vô khu
Thanh Diệp
(*) Thơ Cụ Đồ Chiểu:
Thà đui mà giữ đạo nhà
Còn hơn sáng mắt ông cha chẳng thờ
Trên hết !
Chụp mũ con là việt cộng ngu ?!
Không công giáo có mắt như mù ?!
Kiêu căng tổ chảng tài làm tốt ?!
Tự đại bành ky giỏi móc mu ?!
Giá họa người ngay đồ kiến đậu,
Vu oan kẻ thẳng thứ ruồi bu,
Người quân tử nước nhà trên hết,
Cuồng tín riêng ngài tự liếm khu !
Tím May/21/2020
**
Thật ra chỉ có một bọn
TÀN DƯ giao điếm
Nhân danh Dân tộc chống
Việt Nam Cộng Hòa
và Công giáo
chỉ có một bọn kêu là
tàn dư giao điếm
Thủ lãnh chun ngược
và charlie bùi chấn
đã hồn về nơi vô định
còn lại hai tên khú đế
trần quang diệu và giác hạnh
thêm mấy đứa chạy hiệu
cứ nhai đi nhai lại
một luận điểm
thời việt minh “ kháng chiến “
tuyên truyền vẹm
Công giáo là việt gian theo Tây
Việt Nam Cộng Hòa tay sai Mỹ
Chỉ bao nhiêu đó xào đi nấu lại
khích bác công giáo
và Việt Nam Cộng Hòa
không khác nào chửi cha mắng mẹ
mà cứ cố lì sủa hoài
bất chấp công luận
chửi mắng răn dạy hết hơi
Ngoài ra Đệ tử ngay chính
của các tôn giáo hiền lương
không ai đi khích bác tôn giáo
của người khác
Vậy không nên ngộ nhận
mà đâm ra hoang mang
Nhất là không nên
dây dưa tranh biện với bọn chúng
tạo dịp cho chúng cù nhây
Nguyễn Nhơn
Một quân chính VNCH
21/5/2020
**
TRÁO TRÂN
Tôn giáo niềm tin của cá nhân
Sao đem mắng chửi để tranh phần
Hơn thua chỉ mất đi tình bạn
Thắng bại càng thêm nỗi nhục nhằn
Bạn biết đề cao mình chánh đạo
Người kia cũng thấy đạo ta chân
Tranh dành tôn giáo là vô lối !
Háo thắng lòi chành mặt tráo trân
M.Đ
Khối đứa (thơ cổ phong)
Cộng(1)gài đạo giáo : lũ tà nhân
Đắc lợi việt gian tự chiếm phần
Trúng kế nhiều thầy lầm tức tối
Dính mưu lắm mợ lỡ cằn nhằn
Văn công gạt giỏi tài như thiệt
Mật vụ lừa hay giả lộng chân
Nghị quyết tung tiền tham khối đứa
Cờ Vàng (*) chối bỏ đúng y trân
Tím May/21/2020
(1)"vịt" cộng
**
Căn nhà ngoại ô (bài xướng)
Thích quá ngôi nhà ở Lái Thiêu
Bên con rạch nhỏ cá tôm nhiều
Chiều bông bí luộc dầm tương ớt
Sáng đọt lang xào chấm muối tiêu
Nắng nhạt trời trong chăm luống cải
Trăng thanh gió mát vịnh thơ Kiều
Khi thì xướng hoạ cùng tri kỷ
Hạnh phúc trên đời chỉ bấy nhiêu
Hoàng Lang
Kỷ niệm tuổi thơ !
Mùa hè Kansas(1)nóng như thiêu
Tạm trú Garden(2)khổ cực nhiều
Ba tới lò bò(3)tìm bạc sống
Vú(4)đi rửa chén kiếm tiền tiêu
Weekend tới lớp hành văn Việt
Chúa nhựt ở nhà học chuyện Kiều
Lười biếng ăn đòn đau nhớ mãi
Mông sưng bầm tím tức cha nhiều
Tím May/24/2020
(1) tiểu bang Kansas chính giửa nước Mỹ dưới Nebbraska trên Oklahoma
(2)Garden city phố nhỏ phía bắc Dogde city khoảng 50 miles cách Wichita KS khoảng 195 miles
(3)Garden city có hảng làm thịt nguyên con bò tên MBPXL
(4) người miền Tắc Cậu tỉnh Kiên Giang gọi Mother (Mẹ) bằng Vú
Bài họa
(mượn vần)
Căn nhà ngoại ô
Sài Gòn tháng hạ nắng như thiêu
Xuống ở vườn quê sẽ mát nhiều
Mướt rượt cau trầu bên gốc ổi
Non tươi hành hẹ dưới giồng tiêu
Khi mâm bánh quế nhìn anh Cuội
Lúc ấm trà sen lẩy đoạn Kiều
Gửi gắm năm vần cho bạn hữu
Đời người được vậy có bao nhiêu
Nhược Quỳnh
Bài họa
(mượn vần)
Căn nhà ngoại ô
Nhà nghèo ở cạnh xóm lò thiêu
Lánh chốn phồn hoa náo nhiệt nhiều
Trước của ba trồng cây trứng cá
Bên hè mẹ đẽo cái chày tiêu
Chiều chiều chú bảy chơi đàn Nguyệt
Tối tối anh năm đọc truyện Kiều
Mộc mạc quê mùa thêm tiết kiệm
Tiêu xài ăn uống có là nhiêu
Thúy Kiều June 20, 2019
**
Kỷ niệm tuổi thơ
Mùa hè Kansas nóng như thiêu
Tạm trú Garden khổ cực nhiều
Ba tới lò bò tìm bạc sống
Vú đi rửa chén kiếm tiền tiêu
Weekend tới lớp hành văn Việt
Chúa nhựt ở nhà học chuyện Kiều
Lười biếng ăn đòn đau nhớ mãi
Mông sưng bầm tím tức cha nhiều
Tím
Họa:
Mỗ trối trăn rồi chết cứ thiêu
Đừng chôn xuống đất tốn hao nhiều
Gom tro để đó dồn bao bố
Hốt cốt đem về đựng hủ tiêu
Bỏ lại trần gian hình yểu điệu
Mang theo chín suối dáng yêu kiều
Thương nàng chiếc bóng đời cô phụ
Dưới mái tranh nghèo ở Thuộc Nhiêu
DIỆP THANH
**
QUANH PHỐ-Thơ Mai Lộc và Thơ Họa

Phố chiều hiu hắt nắng còn vương
Phượng tím rơi rơi tím nhuộm đường.
Mây trắng lang thang sầu viễn xứ
Rì rào hoa lá gió ngàn phương.
Vĩa hè hun hút ánh chiều rơi
Đại dịch nơi nơi vắng bóng người.
Hàng quán lạnh tanh bàn ghế xếp
Tiêu điều phố xá mắt buồn ơi!
Tần ngần lặng đứng trước sân trường
Bãi vắng chiều tà ngả bóng dương.
Sân cỏ nhởn nhơ đàn quạ réo
Miên mang thấm thía lẻ vô thường.
Một vòng trở lại mái nhà yêu
Bỗng thấy bơ vơ cảm khái nhiều.
Mấy tháng xe nằm không nổ máy
Vào ra ngồi đứng cẳng liêu xiêu!
MaiLoc
5-22-2020
Bài Họa:
CHIỀU TRONG PHỐ BỊ PHONG TỎA
Lưng trời vệt khói trắng vương vương
Đứng lặng chim trên tháp giáo đường
Nắng cũng theo mây tìm cố xứ
Ta còn lạc lõng giữa tha phương
Phồ chiều vắng vẻ,lá vàng rơi
Thấy vách tường câm chẳng thấy người
Xã hội rời chia từng cá thể
Tháng ngày mắc dịch rợn hồn ơi !
Rào ngăn,cổng khóa ỉm im trường
Phượng ngậm bồi hồi đợi ánh dương
Ve đã hòa âm sầu vạn cổ
Tương tư áo trắng mộng nghê thường.
Bần thần ngó phố bạc màu yêu
Tâm trí càng thêm khắc khoải nhiều
Bãi bến thanh bình cơn gió độc
Sóng cuồng xô dạt bước nghiêng xiêu...
Lý Đức Quỳnh
23/5/2020
CON ĐƯỜNG BẰNG LĂNG TÍM
Ánh nắng chiều tà mãi vấn vương
Trên hàng hoa tím mọc bên đường
Bằng lăng sầu muộn trong cơn gió
Rải cánh mơ màng tím một phương.
Lang thang trên phố nhặt hoa rơi
Kỷ niệm ngày xưa với một người
Hoa tím nâng niu cài mái tóc
Giờ còn đâu nữa, dấu yêu ơi !
Chân bước miên man đến cổng trường
Giảng đường im vắng dưới vòm dương
Nhớ thời chung học, khi ngồi cạnh
Cảm nhận lòng xao xuyến lạ thường
Hẹn nhau trọn kiếp mãi thương yêu
Sao bỗng chia ly...hụt hẫng nhiều
Lạc lõng mình ta trên lối cũ
Bằng lăng tím rợp bóng nghiêng xiêu.
Phương Hà
( 23/05/2020 )
CHIỀU QUA PHỐ THỜI COVID
Nắng nhạt chiều buông ít sợi vương
Rảo qua phố vắng mấy con đường
Phượng hồng vào Hạ vừa khoe sắc
Mây trắng lững lờ ở cuối phương
Lác đác bên hè chiếc lá rơi
Quán hàng im ỉm chẳng hơi người
Đường xe thỉnh thoảng dăm ba chiếc
Đại dịch đã làm phố vắng ơi !
Thấy cảnh tàn phai luống đoạn trường
Khi xưa vừa mới rạng vầng dương
Đã nghe inh ỏi người kêu réo
Phố xá hôm nay thật khác thường
Hãy trả lại thời đất nước yêu
Lòng ta ray rức nhớ thương nhiều
Bóng hình hoa lệ còn hay mất ?
Giờ thấy sương chiều đã đổ xiêu !
Songquang
20200523
PHỐ SẦU
Ráng nắng buông chiều nhạt sợi vương
Mình ta lầm lũi bước trên đường
Nghe lòng hiu hắt buồn chi lạ…
Xuôi ngược đâu rồi, khách thập phương ?
Vang thảng ngang trời tiếng quạ …rơi
Âm sầu tê tái buốt hồn người
Ôi thời phong tỏa buồn chi phố…
Ta gõ quán hàng, chẳng tiếng …ơi
Vô thức chân du đến cổng trường
Đượm buồn lời gió gọi hàng dương
Đâu rồi bao tiếng cười thơ trẻ?
Đại dịch gây bao nỗi lạ thường!
Gót đáo quay về lại chốn yêu
Dưng nghe man mác xót xa nhiều
Lời ve đâu đó hòa rưng rức
Như khóc thương người mệnh số xiêu…
CAO BỒI GIÀ
23-05-2020
TÌNH VƯƠNG
Tóc đà bạc trắng mãi tình vương
Phố cũ, lầu xưa, những đoạn đường
Kỷ niệm vui đầy thời tuổi trẻ
Vẫn còn vương vấn kẻ tha phương
Những ngày thu ấy, lá vàng rơi
Ghế đá công viên lắm bóng người
Đợi mãi mà em nào có đến
Chờ ai dạo ấy, nỗi buồn ơi
Đến thời khói lửa, phải xa trường
Bao buổi hành quân ngập ánh dương
Mãi gọi tên em bên vách núi
Đêm nằm ao ước giấc mộng thường
Nhưng rồi xa mãi, hỡi em yêu
Đất nước bình an, lại khổ nhiều
Kẻ ở quê nhà, người viễn xứ
Bóng hình nhung nhớ khiến hồn xiêu
Thanh Trương
PHÒNG CHỐNG DỊCH VŨ HÁN
Mây trắng ven trời nhớ vấn vương
Nào khi dạo mát nghỉ bên đường
Đàn ông chí khí lo trăm hướng
Phụ nữ đảm đang chỉ một phương
Nắng chiều gay gắt lá vàng rơi
Covid lây lan giết hại người
Office vắng tanh không mở cửa
Công ty lạnh ngắt thấy thương ơi !...
"Hàm thụ" học sinh chẳng tới trường !...
Parking vắng vẻ, bóng tà dương
Cuộc đời lận đận đây cay đắng
Số kiếp long đong đó lẽ thường
Được dịp ở nhà ấm áp yêu
Vườn sau thấp thoáng trái cây nhiều
Xe nằm tại chỗ không rồ máy
Sum họp gia đí̀nh khỏe cũng xiêu !...
Mai Xuân Thanh
Ngày 23/05/2020
TRỞ LẠI
Trở lại quê nhà dạ vấn vương
Hàng cây tỏa mát rợp con đường
Lâng lâng cảm giác thời hoa mộng
Khói tỏa mây chiều quyện khắp phương
Ngõ xóm tiêu điều ngập lá rơi
Buồn tênh cảnh cũ vắng chân người
Đìu hiu phố xá nhìn xa lạ
Quán vắng im lìm gợi nhớ ơi
Trở lại nhìn say trước cổng trường
Vôi tường nhuộm nhạt tựa vầng dương
Hành lang lớp học đà rêu phủ
Xác Phượng đầy sân đẹp lạ thường
Ký ức quay về thuở đáng yêu
Thầy Cô , bạn hữu nhớ thương nhiều
Bây chừ thoáng vụt sương đầu tóc
Đứng lặng trông màu nắng ngã xiêu
Minh Thuý
Tháng 5/23/2020
**
UỐNG TRÀ SÁNG MƯA

-Thơ Song Quang và Thơ Họa
UỐNG TRÀ SÁNG MƯA
Sáng nay mưa gió lộng tơi bời
Mong bạn tri âm ghé đến chơi
Vài tách trà đưa khơi gợi ý
Một tâm sự ngỏ thốt nên lời
Nửa đời phiêu lãng vì chinh chiến
Trọn kiếp phong sương bởi nghĩa đời
Đến lúc chim bằng đà mỏi cánh
Lặng nhìn thế sự cứ đầy vơi
Lặng nhìn thế sự cứ đầy vơi
Mà xót thương thân dạ rối bời
Mỗi lúc hồn quê dâng ngọn bút
Là khi nợ nước dậy thơ đời
Đường xưa lắm kẻ còn chưa thức
Lối cũ bao người vẫn mãi chơi
Tâm sự gởi về miền cố quận
Cảm hoài nhân thế nhắn đôi lời
Songquang
20200522
Bài Họa:
NỖI LÒNG TRAI VIỄN XỨ
lưng còn tiếc chiếu, mộng bời bời
Huynh đệ chi binh họp đáo chơi
Tang tảng Thái dương nồng nhóm lửa
Tinh sương chiền chiện ngọt đua lời
Hương trà khai cảm hoài năm tháng
Thời khắc giao hoan đãi cuộc đời
Đã đủ vàng son cùng bỉ lụy…
Sao lòng khắc khoải mãi khôn vơi…
Sao lòng khắc khoải mãi khôn vơi…
Chuyện cũ năm canh đảo lộn bời
Phận nước nổi trôi hàng thế kỷ
Thân trai lửa đạn nửa dòng đời
Đã đành thuở ấy thua cờ thế
Chẳng biết bao giờ giã cuộc chơi
Mỗi độ ngắm trăng hồn nấc nghẹn
Nấu nung tâm sự lặng câm lời…
CAO BỒI GIÀ
23-05-2020
MONG NGÀY TÀN COVID
Lòng cứ ưu tư, ruột rối bời
Buồn không được thỏa sức rong chơi
Đang khi covid chưa dừng bước
Giữa lúc người thân vẫn kiệm lời
Mỏi mệt thời gian sau cánh cửa
Âu lo ngày tháng cách dòng đời
Cuồng chân muốn được ra trời rộng
Không khí hít đầy căng phổi vơi
Không khí hỉt đầy căng phổi vơi
Mặc tình bay nhẩy tóc tung bời
Mở to đôi mắt nhìn thiên hạ
Trải rộng con tim đón cuộc đời
Cảm giác tự do đầy thoải mái
Tâm hồn hạnh phúc trọn vui chơi
Mong sao đến được mau ngày ấy
Ca hát liên miên đến cạn lời.
Sông Thu
( 24/05/2020 )
SỐNG HAY TỒN TẠI ?
Giản đơn cơm áo cũng bời bời
Gạo chợ nước sông,chẳng phải chơi
Ngậm khổ,cam đành,tai điếc đặc
Hàm oan,nhẫn chịu,miệng im lời
Quyền tiền hợp lại xoay trời đất
Luật lệ bày ra ngự trị đời
Lủi thủi như cừu ngoan số phận
Dân nghèo trôi nổi kiếp chơi vơi
Dân nghèo trôi nổi kiếp chơi vơi
Hạnh phúc nào trong những nát bời
Tiếng nhạc u trầm quanh vực thẳm
Câu thơ ẩn ức giữa ao đời
Đói cơm nhiều trẻ xa trường học
Ấm cật lắm già nhập cuộc chơi
Mạnh được yếu thua,tôn chỉ sống
Buôn quan một vốn được muôn lời…
Lý Đức Quỳnh
24/5/2020
GIAO LƯU CÙNG BẠN
Phấn khởi đầu ngày bạn rủ chơi
Cùng nhau thả tứ đẹp bao lời
Tình thơ sáng tỏ mời trăng nước
Nghĩa bạn thân thương đượm cảnh đời
Cử chỉ khiêm nhường luôn thắm thiết
Tâm hồn rộng rãi chẳng chơi vơi...
Chân thành độ lượng ngời nhân thế
“Vạch lá tìm sâu”...cảnh rối bời..!
Giải trí vui vầy mộng khó vơi !
Giao lưu cảm nhận nghĩa không bời...
Nàng thơ bút vẫy mời non nước
Lẽ sống tình trao tỏ chuyện đời
Biển hát trăng cười tươi vạn ngã
Tình trao nụ nở đẹp muôn lời
Hằng Nga thả tứ chào thi hữu
Quý bạn khai nguồn thắm cảnh chơi.
Đức Hạnh
24 05 2020
ƯU SẦU MỘT GÁNH!
(Họa 4 vần)
Bạn cũ ngày qua tiếp tục mời
Lẹ làng xin phép sẽ về chơi
Ba tuần trở lại êm đềm khúc
Tám buổi đoàn viên ngọt lịm lời
Mặc chúng dèm pha đừng để dạ
Dù ai chế nhạo mải yêu đời
Đêm tàn thao thức hằng suy nghĩ
Một gánh ưu sầu nỗi khó vơi!
Một gánh ưu sầu nỗi khó vơi!
Khổ đau, phiền lụy bủa vây đời
Trẻ giành nước phở nhìn cay mắt
Người ngủ bờ sông xót nghẹn lời
Biển giận la rầy nên gắng giữ
Trăng cười khuyên bảo nhớ ngừng chơi
Cà phê mỗi tháng nào sai hẹn
Non nước buồn thiu chả được mời!
Như Thu
05/23/2020
SỐNG GIÀ
Ngũ không ngon giấc,dạ bời bời
Mong sáng cà phê bạn hữu chơi
Giọt đắng lai rai cho thấm giọng
Chuyện xưa cóp nhặt mãi thêm lời
Sắc cờ, màu áo, thời chinh chiến
Bầu rượu, túi thơ, buổi cuối đời
Du lịch đó đây, vui tuổi hạc
Thân già thanh thản,chẳng chơi vơi
Thân già thanh thản,chẳng chơi vơi
Mặc kệ trần gian, rối với bời
Khói thuốc ban mai thêm tỉnh trí
Chén trà đêm lạnh giúp quên đời
Ngày cùng mụ vợ, vui câu hát
Tối lại cháu con, thú cuộc chơi
Thôi thế cuối đời, không luyến tiếc
Tuổi già giản dị, chẳng nhiều lời.
Thanh Trương
NỖI BUỒN MÙA COVID-19
Bó gối ngồi đây ruột rối bời
Tình hình đại dịch khó vui chơi
Bà con giã biệt buồn cay mắt
Bạn hữu ra đi nghẹn đắng lời
Cõi thế đìu hiu tình đoạn phận
Trần gian khắc khoải mộng xa đời
Hương lòng tưởng nhớ cầu tịnh độ
Ảo não cơn sầu ngập chẳng vơi
Ảo não cơn sầu ngập chẳng vơi
Trầm ngâm ký ức cuộn dâng bời
Còn đâu những lúc trao quan điểm
Đã hết từng khi kể chuyện đời
Chén Nguyệt giao hoà người giỡn hát
Ly trà giải trí kẻ đùa chơi
Vô thường thảm cảnh mùa Covid
Lắng nỗi niềm thương khó diễn lời
Minh Thuý
Tháng 5/23/2020
QUANH CHÉN TRÀ QUÊ
Châm trà độc ẩm thú riêng chơi
Mưa gõ lung tung tiếng rối bời
Cảm được khói thơm bay khắp sảnh
Nghe như vị chát nhắc bao lời
Đánh Tây đuổi Mĩ hai làn đạn
Diệt Phỉ trừ Ngô nửa phận đời
Hứng giọt nuôi mình tìm lẽ sống
Chén này đầy đó chén kia vơi
Chén này đầy đó chén kia vơi
Giúp hiểu tạm thôi cái sự đời
Rằng bạn vướng vào vòng luẩn quẩn
Rằng ai thoát được cảnh tơi bời
Ông xanh hữu ý u sầu rải
Kẻ tục vô tình hớn hở chơi
Nhìn gói trà quê dành xuất khẩu
Nghe như vị chát nhắc bao lời
Trần Như Tùng
**
XƯỚNG: TỰ THÁN
Cuộc đời mấy lúc được an nhiên .
Nghèo khó cưu mang lắm lụy phiền .
Quanh quẩn lao đao cùng vật chất .
Loay hoay vất vả với đồng tiền .
Ngâm thơ gom chữ chào Thi Khách .
Uống rượu góp lời mộng Dáng Tiên .
Bè bạn xa gần vui xướng họa .
Quên đi sầu khổ đến triền miên .
Hoàng Dũng
( Trích trong Thi Tập Hoa Tiên số 46 )
Họa 2: KHÓ MIÊN
Vướng vít tình người chẳng nghiễm nhiên
Vì tình 'chuốc khó' khiến bao phiền
Lòng tham vấn vít chưa yên ắng
Bận rộn tâm tư với bạc tiền
Sáng tác thơ ngâm gian dối khách !
Nâng ly cạn rượu dọa nàng tiên !
Tao nhân mặc khách nào đâu phải
Dối trá làng thơ thiếp khó miên. *
Doãn Thường, 22-5-2020
*Thiếp không phải là Ngủ.
Họa vần 1: TỰ THOÁT
Dâu bể cuộc đời đến tự nhiên.
Nào ai thoát được cảnh ưu phiền .
Chẳng qua thể phách chưa tinh tiến .
Cũng bởi tâm linh vướng nghiệp tiền .
Vì thế bao người đà bạc phước .
Cho nên lắm kẻ ước mơ tiên .
Tu tìm cõi phúc mong thanh tịnh .
Thoát nẻo vô thường đạt viễn miên .
Lâm Hoài Vũ, 22/05/2020
**
XƯỚNG NHỚ MÀU HOA
Nhớ thời tuổi phượng đã đi qua
Một thuở đan thanh đẹp quá mà
Thu đến sân trường ươm cánh mộng
Hạ về lưu bút ngập tình hoa
Trường xưa còn đó bao lưu luyến
Bạn cũ ai về lắm xót xa
Vọng tiếng ve sầu nghiêng nỗi nhớ
Bao niềm xao xuyến quyện hồn ta
Huỳnh Giải, 22/05/2020
Họa MỘNG NGÀY VỀ
Tiếc thuở vàng son đã lướt qua !
Không Gian Tổ Quốc dũng uy mà !
Oai phong lẫm liệt nơi tiền tuyến .
Phong nhã hào hùng bên cánh hoa .
Ly loạn tan hàng đành cách biệt .
Thanh bình hội tụ mộng còn xa .
Ngày về không lẽ thành hư vọng ?
Đất khách tìm nguồn bạn với ta !!!
Lâm Hoài Vũ, 22/05/2020
**
SOI MÌNH
Họa nương vận:Hãy Tự Soi Mình
Của Lâm Hoài Vũ
Bảy mươi như thế chửa là gìa
Thơ xướng nghe xong cứ muốn pha…
Gom trọn quân tàu-đem táng xác
Trói luôn bọn khỉ-để phay da
Cho chim nó rỉa ngay đền tổ
Để quạ bầy xơi trước miếu bà
Hầu tụ anh linh về chứng dám
Việc này không trễ tiếp tay đa …
Thái Huy 5/10/20
TỰ SOI MÌNH
Họa :Thơ Lâm Hoài Vũ
Thật ra bảy chục kể như gìa
Thân ngó kiện khang nhưng tóc pha
Từ buổi cuốn cờ-trôi ngược nước
Tới khi lưu xứ-lạnh săn da
Ngày luôn nghĩ đến dù ngăn biển
Tối vẫn nằm mơ dẫu cạnh bà
Thơ thẩn tìm vui chôn nỗi nhớ
Chẳng sao kìm nổi tiếng đa đa…!
Thái Huy 5/10/20
TDT
Kính họa 3:
CHỚ THAN GIÀ
Yếm thế thường hay than quá già !
Than thân tủi phận muối tiêu pha
Kèm nhèm mắt nọ cười con trẻ
Nghễnh ngãng tai kia khổ dưới da
Mỏi gối chồn chân vui với cháu
Lưng còng nhức nhối sướng thân bà
Tuổi già được thế hãy mừng đã
Vài chục năm rồi sẽ biết đa
Doãn Thường, 10-5-2020
TUỔI GIÀ 70
Rõ thật chán thay cái tuổi già !
Hết thời xuân sắc tóc sương pha .
Cặp kèm đôi mắt , mờ sương gió .
Khấp khểnh hàm răng , sạm cháy da .
Gối mỏi chân tê . Đời lạt lẽo !
Lưng còng tay oải . Cõi ta bà !
Tuổi già sống được bao năm nữa !
Nói chuyện vài câu thấy mệt đa .
Diệu Hương
Canh Ngọ 1990
1 /Kính họa thơ từ mẫu
HÃY TỰ SOI MÌNH !
- Kỷ niệm sinh nhật 70 tuổi.
Thất thập cổ lai hi chớm già !
Nhớ thời tuổi trẻ đã xông pha .
Nay đây tung cánh không sờn chí .
Mốt nọ băng mình chẳng ngại da .
Nghiệp dữ gieo nhân thời quả báo .
Nghiệp lành hưởng phước chốn ta bà .
Thế gian vạn vật đều hư ảo .
Hãy tự soi mình kẻo trễ đa !
Lâm Hoài Vũ
2019
Vui họa với thi huynh Lâm Hoài Vũ
Họa 2 Hạnh Phúc Tuổi Già
Cho dẫu hom hem chớ nghĩ già!
Tuổi này còn sức, cứ coi pha.
Ngày ba ... ăn uống no nê bụng,
Đêm bảy ... ngủ nghê phơi phới da.
Vui phú vui thơ tình bạn hữu,
Dạy con dạy cháu nghĩa ông bà.
Tháng năm thoải mái trong đời sống,
Hạnh phúc tràn dâng đẹp lắm đa.
Hoàng Dũng
May 9,2020