THI SĨ HOANG PHONG LINH
Tôi là người dân Việt
Khi mới sinh ra
Tiếng mẹ ru cho ngủ hòa với đạn bom xa
Cùng tiếng võng đưa dìu dặt.
Dù đang khóc – nghe tàu bay của giặc
Cũng biết im hơi, ôm cổ mẹ xuống hầm.
Tôi đã quen tai nghe những tiếng nổ ầm
Mùi thuốc súng ngạt đầy hai lá phổi.
Tôi biết nhìn mẹ tôi cằn cỗi
Sữa khô vàng vì khoai sắn quanh năm.
Mắt ngây thơ tôi thấy mẹ âm thầm
Nhiều đêm tối đẽo tầm vông cho bố.
Bố tôi đi đặt hầm chông, đào hố,
Đuổi xua Tây, chống Nhật, giữ quê nhà.
Rồi lớn lên tôi thuộc hát hùng ca
Trước khi biết ghép vần qua chữ cái.
Đường quanh làng in dấu chân non dại
Những chiều vui làm lính đếm một, hai…
Đòn tre nặng trên vai
Làm súng giả, bắn quân thù ngã gục !
Nghìn đêm mơ : Tiên về ban gậy trúc
Hóa thành gươm, biến ảo phép thần thông.
Cho tôi đi giành lại cả non sông
Trong tay giặc – Ôi tuổi thơ đầy mộng !
Tôi thèm nghe chuyện ngày xưa Phù Đổng
Ngựa đồng phi, roi sắt, đuổi xâm lăng.
Chuyện quả cam trên bến nước sông Đằng
Tay bóp nát vì thù căm lũ giặc.
Từng trang sử ngời trăng sao vằng vặc
Gói hồn tôi bằng gương sáng hùng anh.
Thời gian qua…
Kháng chiến đã công thành
Trời tháng Tám đưa Thu vào lịch sử.
Bạn bè tôi từ rừng sâu núi dữ
Kéo nhau về – hoa gấm phủ quê hương,
Mặt trời say bừng mọc ở Nam Phương !
*
Nhưng nguồn vui chưa trọn
Non sông tôi bị trăm ngàn dao nhọn
Đâm thủng hồn – Nam Bắc xẻ chia đôi.
Bầy em thơ lại tiếp cảnh trong nôi
Nghe bom đạn từ xa về ru ngủ.
Dăm ba thằng bạn cũ
Lại ra đi – mỗi đứa một phương trời.
Hai mươi năm chiến trận mỏi mòn hơi
Sông chảy máu, núi bày xương trắng lạnh.
Mẹ tôi chết, một đời trong khổ hạnh
Cha tôi sầu vĩnh viễn cũng ra đi.
Ngàn thê lương tiếp diễn cảnh phân ly,
Sông Gianh cũ nối giòng qua Bến Hải !
Đường quê hương hóa thành bao chiến bãi
Ruộng cày lên vỏ đạn, đất cằn khô.
Đầu xanh non quấn vội giải khăn sô
Màu tang trắng phủ lên hồn thơ dại.
Tôi đã gặp – lòng bao lần tê tái –
Những em thơ bằng lứa tuổi con tôi
Nằm chết bên sông, cuối bãi, ven đồi,
Tay nắm chặt con búp bê bằng đất,
Đất Việt Nam ! – món đồ chơi tuổi mật
Nghèo như em, nghèo như cả Quê Hương !
Mặt trời đau – lặn mất ở Nam Phương…
Nhưng nguồn vui chưa trọn
Non sông tôi bị trăm ngàn dao nhọn
Đâm thủng hồn – Nam Bắc xẻ chia đôi.
Bầy em thơ lại tiếp cảnh trong nôi
Nghe bom đạn từ xa về ru ngủ.
Dăm ba thằng bạn cũ
Lại ra đi – mỗi đứa một phương trời.
Hai mươi năm chiến trận mỏi mòn hơi
Sông chảy máu, núi bày xương trắng lạnh.
Mẹ tôi chết, một đời trong khổ hạnh
Cha tôi sầu vĩnh viễn cũng ra đi.
Ngàn thê lương tiếp diễn cảnh phân ly,
Sông Gianh cũ nối giòng qua Bến Hải !
Đường quê hương hóa thành bao chiến bãi
Ruộng cày lên vỏ đạn, đất cằn khô.
Đầu xanh non quấn vội giải khăn sô
Màu tang trắng phủ lên hồn thơ dại.
Tôi đã gặp – lòng bao lần tê tái –
Những em thơ bằng lứa tuổi con tôi
Nằm chết bên sông, cuối bãi, ven đồi,
Tay nắm chặt con búp bê bằng đất,
Đất Việt Nam ! – món đồ chơi tuổi mật
Nghèo như em, nghèo như cả Quê Hương !
Mặt trời đau – lặn mất ở Nam Phương…
*
Rồi hôm nay
Chiến tranh không còn nữa
Lòng reo vui tưởng xa rồi khói lửa
Nhưng ngờ đâu tôi lại mất Quê Hương !
Vì tôi đi trên vạn nẻo đường
“ – Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ !” (thơ Trần Dần)
Tình thương đâu ? Non sông tôi còn đó
Phải đành xa !
Phải đành xa ! Khỏi thấy mưa sa
Trên màu cờ đỏ !…
Rồi hôm nay
Chiến tranh không còn nữa
Lòng reo vui tưởng xa rồi khói lửa
Nhưng ngờ đâu tôi lại mất Quê Hương !
Vì tôi đi trên vạn nẻo đường
“ – Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ !” (thơ Trần Dần)
Tình thương đâu ? Non sông tôi còn đó
Phải đành xa !
Phải đành xa ! Khỏi thấy mưa sa
Trên màu cờ đỏ !…
*
Nhưng Quê Hương còn đó
Tôi xin hẹn mai về !
Tôi sẽ đi trên vạn nẻo đường quê
Bằng những bước chân nắng đẹp.
Tôi sẽ cho em trái tim không bằng thép
Mà bằng máu con người.
Trái tim tôi biết nở nụ cười tươi
Vì không nung bằng lò sản xuất.
Tôi đưa em ra khỏi công trường u uất
Cho em làm Người, biết quý thịt xương,
Biết cười vui, biết cả Tình Thương
Để em không còn là máy !
Tôi dẫn đàn con tung tăng nhảy chạy
Vào các công viên
Phá tan đi những hình tượng thiếu niên
“Anh Hùng Lao Động”.
Và dựng lên những khu vườn hoa mộng
Cho tuổi ấu thơ.
Có cung trăng với thằng Cuội ngồi mơ
Đầy chim bướm – trả con về tuổi dại.
Đồng ruộng phì nhiêu, hoa màu nông trại
Sẽ mọc lên thay thế chốn lao tù.
Tôi sẽ ngồi nghe chú bác nông phu
Ca vọng cổ giữa hương nồng lúa mới.
Ôi tình quê hương dìu vợi
Làm sao ôm hết một vòng tay ?
Cho tôi hẹn một ngày
Trở về, xin gặp lại
Gia đình, anh em, bạn bè, con cái,
Tất cả đồng bào.
Để cùng ôm nhau, ta sẽ khóc gào
Nước mắt mừng vui, trôi dần thương nhớ.
Để hòa chung nhau máu tim, hơi thở
Và để trao nhau trọn cả Tình Người !
Những bàn tay cũng biết nở môi cười
Dẫn tôi đi trở về thăm lối cũ.
Tôi sẽ xin trải hồn ra ấp ủ
Sẽ quỳ hôn từng kỷ niệm ngày xưa !
Và … không bao giờ tôi thấy lại trong mưa
Màu máu tươi cờ đỏ !
Ôi ! Quê Hương còn đó
Cho tôi hẹn mai về
Để làm Người, và được sống nơi Quê !
Nhưng Quê Hương còn đó
Tôi xin hẹn mai về !
Tôi sẽ đi trên vạn nẻo đường quê
Bằng những bước chân nắng đẹp.
Tôi sẽ cho em trái tim không bằng thép
Mà bằng máu con người.
Trái tim tôi biết nở nụ cười tươi
Vì không nung bằng lò sản xuất.
Tôi đưa em ra khỏi công trường u uất
Cho em làm Người, biết quý thịt xương,
Biết cười vui, biết cả Tình Thương
Để em không còn là máy !
Tôi dẫn đàn con tung tăng nhảy chạy
Vào các công viên
Phá tan đi những hình tượng thiếu niên
“Anh Hùng Lao Động”.
Và dựng lên những khu vườn hoa mộng
Cho tuổi ấu thơ.
Có cung trăng với thằng Cuội ngồi mơ
Đầy chim bướm – trả con về tuổi dại.
Đồng ruộng phì nhiêu, hoa màu nông trại
Sẽ mọc lên thay thế chốn lao tù.
Tôi sẽ ngồi nghe chú bác nông phu
Ca vọng cổ giữa hương nồng lúa mới.
Ôi tình quê hương dìu vợi
Làm sao ôm hết một vòng tay ?
Cho tôi hẹn một ngày
Trở về, xin gặp lại
Gia đình, anh em, bạn bè, con cái,
Tất cả đồng bào.
Để cùng ôm nhau, ta sẽ khóc gào
Nước mắt mừng vui, trôi dần thương nhớ.
Để hòa chung nhau máu tim, hơi thở
Và để trao nhau trọn cả Tình Người !
Những bàn tay cũng biết nở môi cười
Dẫn tôi đi trở về thăm lối cũ.
Tôi sẽ xin trải hồn ra ấp ủ
Sẽ quỳ hôn từng kỷ niệm ngày xưa !
Và … không bao giờ tôi thấy lại trong mưa
Màu máu tươi cờ đỏ !
Ôi ! Quê Hương còn đó
Cho tôi hẹn mai về
Để làm Người, và được sống nơi Quê !
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh).
Mã Lai, 26.11.1975.
Mã Lai, 26.11.1975.
**
THI SĨ VÕ ĐẠI TÔN (HOÀNG PHONG LINH)
Máu hòa chung Biển Đông
Máu hòa chung Biển Đông
-Tưởng niệm Quốc Hận-
- Kính dâng lên hương hồn hơn nửa triệu đồng bào đã tử nạn
trên biển Đông, mong vượt thoát chế độ cộng sản VN, mưu tìm Tự Do sau cơn Quốc
Nạn 30 tháng Tư Đen 1975.
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
1.
Hồn ai đó ?
Chập chờn trên khói sóng
Dòng máu tươi theo nước chẳng hòa tan.
Hồn ai đó ?
Vạn tinh cầu chao bóng
Đảo ghềnh xa còn vọng tiếng kêu than.
Hãy về đây – trên sóng nước dâng tràn
Chung tiếng khóc nghẹn đau cùng Dân Tộc.
Hồn ai đó?
Đã lìa xa Tổ Quốc
Vẫn còn ôm sông núi xuống mồ hoang.
Tiếng oan khiên từ đáy vực còn vang
Hay chìm đắm giữa khơi ngàn sóng dữ ?
Mảnh thuyền tan, bập bềnh trôi viễn xứ
Biết về đâu ? Hồn phiêu bạt nơi đâu ?
Thân cá Hồi tan tác đã chìm sâu
Không tìm thấy lối quay về chốn cũ !
Giữa trùng khơi vang tiếng cười dã thú
Hải tặc giằng co thân xác – kinh hoàng.
Tiếng Mẹ kêu, dòng máu chảy đầy khoang
Tay vời níu đàn con run khiếp sợ.
Biển lạnh chiều hoang, trần gian nín thở,
Vòng tai ương kiếp nạn đến vô cùng.
Hồn ai đó ?
Bờ Tự Do bốn hướng, cõi mông lung
Tìm đâu thấy - giữa muôn trùng đen thẳm ?
Tiếng kêu “Trời!” trước phút giây chìm đắm
Biến tan vào giông bão, thét trùng dương.
Vực mồ sâu thịt rã máu còn vương
San hô trắng hay là xương ai trắng ?
Dòng tóc đen bám ghềnh xa hoang vắng
Thành rong rêu sẫm tím một màu tang.
Hồn ai đó ?
Chiếc thuyền Không Gian
Trôi về Vô Tận.
Bánh xe Thời Gian chuyển ngàn uất hận
Chập chờn mấy cõi U Minh.
Lịch Sử nghìn thu trang giấy rợn mình
Ghi chép lại phút kinh hoàng Vượt Biển !
1.
Hồn ai đó ?
Chập chờn trên khói sóng
Dòng máu tươi theo nước chẳng hòa tan.
Hồn ai đó ?
Vạn tinh cầu chao bóng
Đảo ghềnh xa còn vọng tiếng kêu than.
Hãy về đây – trên sóng nước dâng tràn
Chung tiếng khóc nghẹn đau cùng Dân Tộc.
Hồn ai đó?
Đã lìa xa Tổ Quốc
Vẫn còn ôm sông núi xuống mồ hoang.
Tiếng oan khiên từ đáy vực còn vang
Hay chìm đắm giữa khơi ngàn sóng dữ ?
Mảnh thuyền tan, bập bềnh trôi viễn xứ
Biết về đâu ? Hồn phiêu bạt nơi đâu ?
Thân cá Hồi tan tác đã chìm sâu
Không tìm thấy lối quay về chốn cũ !
Giữa trùng khơi vang tiếng cười dã thú
Hải tặc giằng co thân xác – kinh hoàng.
Tiếng Mẹ kêu, dòng máu chảy đầy khoang
Tay vời níu đàn con run khiếp sợ.
Biển lạnh chiều hoang, trần gian nín thở,
Vòng tai ương kiếp nạn đến vô cùng.
Hồn ai đó ?
Bờ Tự Do bốn hướng, cõi mông lung
Tìm đâu thấy - giữa muôn trùng đen thẳm ?
Tiếng kêu “Trời!” trước phút giây chìm đắm
Biến tan vào giông bão, thét trùng dương.
Vực mồ sâu thịt rã máu còn vương
San hô trắng hay là xương ai trắng ?
Dòng tóc đen bám ghềnh xa hoang vắng
Thành rong rêu sẫm tím một màu tang.
Hồn ai đó ?
Chiếc thuyền Không Gian
Trôi về Vô Tận.
Bánh xe Thời Gian chuyển ngàn uất hận
Chập chờn mấy cõi U Minh.
Lịch Sử nghìn thu trang giấy rợn mình
Ghi chép lại phút kinh hoàng Vượt Biển !
2.
Hồn ai đó ?
Đảo hoang sơ, ai về đây khấn nguyện
Mộ bia tàn, ai thắp nén hương dâng ?
Nơi Ba-Đình vui chuốc rượu Vô Thần
Cười nghiêng ngả mừng reo hò chiến thắng !
Đồng ruộng phơi bày xương trắng
Oan khiên máu lệ thành sông.
Bao thây vùi trong sóng nước biển Đông
Còn sót lại mấy hoang tàn di tích ?
Hồn ai đó ?
Đảo xa xôi mộ phần cô tịch
Giấc ngủ chẳng bình an.
Họ còn theo, cố phá đập tan
Để tô hồng chế độ :
• “Chủ nghĩa huy hoàng, không ai chối bỏ
Không có người vượt thoát để tồn sinh !!!” (*CSVN tuyên truyền)
Nhưng bia đời như nắng rọi bình minh
Luôn soi rõ từng vết sâu tội ác
Của loài dã tâm với ngôn từ khoác lác
Đang tôn thờ chủ thuyết lai căng.
Hồn ai đó ?
Từ bao cõi vĩnh hằng
Xin về đây chứng kiến.
Tấm lòng chúng tôi, trọn đời Tâm Nguyện
Chí bền gan, xin vẹn Nghĩa Tình.
Dù ngăn cách Tử Sinh
Giữa hai bờ Nhật Nguyệt.
Dù có ai phá tan mộ huyệt
Đến nghìn sau hồn mãi còn đây.
Nhìn trùng khơi sóng nước dâng đầy
Gửi mơ về cố quốc.
Hồn vẫn sống trong lòng Dân Tộc
Vì hai chữ Tự Do.
Chiều GALANG bão tố sóng to
Hay tĩnh lặng trăng rơi thềm đá.
Sáng PINANG nắng xuyên rừng lá
Hay đêm vờn tiếng hát nhân ngư.
Hồn mãi còn đây, dù bia mộ hoang vu
Không tên tuổi – sá gì tên với tuổi !
Dù xác thân đã hòa chung cát bụi
Biển Đông còn - HỒN MÃI SỐNG THIÊN THU!
Hồn ai đó ?
Đảo hoang sơ, ai về đây khấn nguyện
Mộ bia tàn, ai thắp nén hương dâng ?
Nơi Ba-Đình vui chuốc rượu Vô Thần
Cười nghiêng ngả mừng reo hò chiến thắng !
Đồng ruộng phơi bày xương trắng
Oan khiên máu lệ thành sông.
Bao thây vùi trong sóng nước biển Đông
Còn sót lại mấy hoang tàn di tích ?
Hồn ai đó ?
Đảo xa xôi mộ phần cô tịch
Giấc ngủ chẳng bình an.
Họ còn theo, cố phá đập tan
Để tô hồng chế độ :
• “Chủ nghĩa huy hoàng, không ai chối bỏ
Không có người vượt thoát để tồn sinh !!!” (*CSVN tuyên truyền)
Nhưng bia đời như nắng rọi bình minh
Luôn soi rõ từng vết sâu tội ác
Của loài dã tâm với ngôn từ khoác lác
Đang tôn thờ chủ thuyết lai căng.
Hồn ai đó ?
Từ bao cõi vĩnh hằng
Xin về đây chứng kiến.
Tấm lòng chúng tôi, trọn đời Tâm Nguyện
Chí bền gan, xin vẹn Nghĩa Tình.
Dù ngăn cách Tử Sinh
Giữa hai bờ Nhật Nguyệt.
Dù có ai phá tan mộ huyệt
Đến nghìn sau hồn mãi còn đây.
Nhìn trùng khơi sóng nước dâng đầy
Gửi mơ về cố quốc.
Hồn vẫn sống trong lòng Dân Tộc
Vì hai chữ Tự Do.
Chiều GALANG bão tố sóng to
Hay tĩnh lặng trăng rơi thềm đá.
Sáng PINANG nắng xuyên rừng lá
Hay đêm vờn tiếng hát nhân ngư.
Hồn mãi còn đây, dù bia mộ hoang vu
Không tên tuổi – sá gì tên với tuổi !
Dù xác thân đã hòa chung cát bụi
Biển Đông còn - HỒN MÃI SỐNG THIÊN THU!
VÕ ĐẠI TÔN (HOÀNG PHONG LINH)
**
THI SĨ VÕ ĐẠI
TÔN (HOÀNG PHONG LINH)
***** NGÀY GIỖ BẠN *****
Hôm nay là ngày giỗ
Của mày.
Tao nhớ rõ
Nhưng làm sao trở về thăm mộ
Như những lần trước đây ?
Có lẽ mày đã hay
Bọn mình mất Nước !
Mày sướng hơn tao vì được nằm xuống trước
Trên mảnh đất Quê Hương.
Còn thân tao giờ phải cảnh tha phương
Biết bao giờ trở lại ?
Nơi mày nằm chắc có nhiều cỏ dại
Hay bị phá tan đi làm kỹ nghệ công trường ?
Tao còn nhớ bọn mình hay nói chuyện Quê Hương
Đời lính chiến vẫn hoài mơ làm Đẹp !
Những buổi dừng quân, tao làm thơ, mày chép,
Giữa rừng sâu mờ ảo bóng trăng sao.
Những đêm mưa nằm dưới chiến hào
Gối đầu lên mũ sắt.
Mày hay mơ, mộng ngời lên ánh mắt
Ngày thanh bình trên khắp nẻo Quê Hương.
Bỏ lại sau lưng khói lửa chiến trường
Về vui sống bên mẹ già, xóm nhỏ.
Những em gái hậu phương yêu thiên thần mũ đỏ
Thường viết thư cho mày, tán gẫu chuyện tương lai.
Đời bọn mình không biết được ngày mai
Khi tuổi lính không đếm bằng năm tháng
Mà đếm bằng gian truân lửa đạn
Phải không mày ?
Những chiều xuân đồi vắng, gió heo may
Mày mơ ước theo mây về viễn xứ...
Mày đố tao chuyện người xưa, lịch sử,
Thời Chiến Quốc Đông Châu
Từ truyện Tàu sang đến tận trời Âu,
Mày biết cả giòng sông Seine bao nhánh
Hoa Thịnh Đốn bao đèn, trời Paris nóng lạnh.
Nhưng cuối cùng rồi cũng chuyện Quê Hương
Với giấc mơ con, với mộng bình thường
Không bao giờ có được !...
Rồi một hôm, mày lại nằm xuống trước
Mắt mở trừng to như muốn hỏi : Vì Sao ?
Tại sao mày chết ? – Khi mày chỉ ước ao
Trông thấy mẹ già, đàn em, xóm nhỏ ?
Khi mày nói đời thiên thần mũ đỏ
Là bất tử trường sinh !
Tao đưa mày đi, đầu cúi, làm thinh
Và tự hỏi đến bao giờ gặp lại ?
Những em hậu phương, những người con gái
Đã yêu mày, sao không thấy tiễn đưa ?
Trong lòng tao đang khóc, hay ngoài trời đang mưa ... ?
*
Rồi hôm nay ngày giỗ
Tao xa rồi – có còn ai thăm mộ
Nơi mày nằm, cỏ dại lạnh tàn hương
Đã bị phá tan đi, làm kỹ nghệ công trường ! ...
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Của mày.
Tao nhớ rõ
Nhưng làm sao trở về thăm mộ
Như những lần trước đây ?
Có lẽ mày đã hay
Bọn mình mất Nước !
Mày sướng hơn tao vì được nằm xuống trước
Trên mảnh đất Quê Hương.
Còn thân tao giờ phải cảnh tha phương
Biết bao giờ trở lại ?
Nơi mày nằm chắc có nhiều cỏ dại
Hay bị phá tan đi làm kỹ nghệ công trường ?
Tao còn nhớ bọn mình hay nói chuyện Quê Hương
Đời lính chiến vẫn hoài mơ làm Đẹp !
Những buổi dừng quân, tao làm thơ, mày chép,
Giữa rừng sâu mờ ảo bóng trăng sao.
Những đêm mưa nằm dưới chiến hào
Gối đầu lên mũ sắt.
Mày hay mơ, mộng ngời lên ánh mắt
Ngày thanh bình trên khắp nẻo Quê Hương.
Bỏ lại sau lưng khói lửa chiến trường
Về vui sống bên mẹ già, xóm nhỏ.
Những em gái hậu phương yêu thiên thần mũ đỏ
Thường viết thư cho mày, tán gẫu chuyện tương lai.
Đời bọn mình không biết được ngày mai
Khi tuổi lính không đếm bằng năm tháng
Mà đếm bằng gian truân lửa đạn
Phải không mày ?
Những chiều xuân đồi vắng, gió heo may
Mày mơ ước theo mây về viễn xứ...
Mày đố tao chuyện người xưa, lịch sử,
Thời Chiến Quốc Đông Châu
Từ truyện Tàu sang đến tận trời Âu,
Mày biết cả giòng sông Seine bao nhánh
Hoa Thịnh Đốn bao đèn, trời Paris nóng lạnh.
Nhưng cuối cùng rồi cũng chuyện Quê Hương
Với giấc mơ con, với mộng bình thường
Không bao giờ có được !...
Rồi một hôm, mày lại nằm xuống trước
Mắt mở trừng to như muốn hỏi : Vì Sao ?
Tại sao mày chết ? – Khi mày chỉ ước ao
Trông thấy mẹ già, đàn em, xóm nhỏ ?
Khi mày nói đời thiên thần mũ đỏ
Là bất tử trường sinh !
Tao đưa mày đi, đầu cúi, làm thinh
Và tự hỏi đến bao giờ gặp lại ?
Những em hậu phương, những người con gái
Đã yêu mày, sao không thấy tiễn đưa ?
Trong lòng tao đang khóc, hay ngoài trời đang mưa ... ?
*
Rồi hôm nay ngày giỗ
Tao xa rồi – có còn ai thăm mộ
Nơi mày nằm, cỏ dại lạnh tàn hương
Đã bị phá tan đi, làm kỹ nghệ công trường ! ...
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
***** IN REMEMBRANCE OF A DEAD FRIEND *****
Today is the commemoration
Of your passing away
I remember it, no doubt,
But there was no way
To get to your grave
Like often did I
In many previous times.
B’cause, you were aware, perhaps,
That we’ve lost our country.
You’re luckier
To have died earlier
And be buried in our soil.
But for myself and those in exile
The chance was not in sight
To see again the land
That has buried our friends
And our Ancestors.
Your grave might be deserted
Or even worse, unearthed,
To offer rooms to build
Some socialist commune.
I never forgot our days together
When our life as soldiers
Didn’t prevent our love of Beauty.
There were leisure moments
After a savage action
When I composed romantic poems
And you took notes of them
Amid the deep jungle
Under the mystic moonlight.
There were rainy nights
Entrenched, hungry and moody,
You’re dreaming of peace all over the country
That would end all hatred and war
And give you back to your hamlet and mother.
There were country girls, lovers of the Red Berets,
Who wrote to you intimate letters.
But in our soldier’s life
We never plan for the future
When our age is not measured
In terms of years, but of dangers,
Do we ?
There were springtime evenings
When the breeze visited the remote outpost,
In your dream, you were carried away
To the distant countries of old days.
From the medieval to the feudal,
From the oriental to the occidental...
You told me every inch of the Seine
Every street of Washington D.C.
And even the temperature in Paris...
The conclusion always seemed
To be with our homeland and our simple dream
That had never been realized.
Then one day you were the first to die
Your wide open eyes seemed to ask
Why ?
Why should you die ? When your simple wish
Was to see again your old mother, young brothers,
And the village.
When you used to call
The Red Berets : the Immortals !
Farewell to you, I was silent
Wondering of the next moment
Of a reunion
With you.
And those country girls, your admirers,
Where were they as your mourners ?
I was not sure if I was crying
Or it was raining ? ...
*
And today
I’ve gone away !
In your remembrance
Was there any visit to your grave ?
Or it might be deserted
Or even worse, unearthed
To offer rooms to build
A socialist commune ?!.
___
(POEM IN VIETNAMESE: VO DAI TON – ENGLISH TRANSLATION : VO TRUONG SON)
***
Of your passing away
I remember it, no doubt,
But there was no way
To get to your grave
Like often did I
In many previous times.
B’cause, you were aware, perhaps,
That we’ve lost our country.
You’re luckier
To have died earlier
And be buried in our soil.
But for myself and those in exile
The chance was not in sight
To see again the land
That has buried our friends
And our Ancestors.
Your grave might be deserted
Or even worse, unearthed,
To offer rooms to build
Some socialist commune.
I never forgot our days together
When our life as soldiers
Didn’t prevent our love of Beauty.
There were leisure moments
After a savage action
When I composed romantic poems
And you took notes of them
Amid the deep jungle
Under the mystic moonlight.
There were rainy nights
Entrenched, hungry and moody,
You’re dreaming of peace all over the country
That would end all hatred and war
And give you back to your hamlet and mother.
There were country girls, lovers of the Red Berets,
Who wrote to you intimate letters.
But in our soldier’s life
We never plan for the future
When our age is not measured
In terms of years, but of dangers,
Do we ?
There were springtime evenings
When the breeze visited the remote outpost,
In your dream, you were carried away
To the distant countries of old days.
From the medieval to the feudal,
From the oriental to the occidental...
You told me every inch of the Seine
Every street of Washington D.C.
And even the temperature in Paris...
The conclusion always seemed
To be with our homeland and our simple dream
That had never been realized.
Then one day you were the first to die
Your wide open eyes seemed to ask
Why ?
Why should you die ? When your simple wish
Was to see again your old mother, young brothers,
And the village.
When you used to call
The Red Berets : the Immortals !
Farewell to you, I was silent
Wondering of the next moment
Of a reunion
With you.
And those country girls, your admirers,
Where were they as your mourners ?
I was not sure if I was crying
Or it was raining ? ...
*
And today
I’ve gone away !
In your remembrance
Was there any visit to your grave ?
Or it might be deserted
Or even worse, unearthed
To offer rooms to build
A socialist commune ?!.
___
(POEM IN VIETNAMESE: VO DAI TON – ENGLISH TRANSLATION : VO TRUONG SON)
***