GIỚI THIỆU THI SĨ HUY VĂN
***
TÓC MÂY
HV ( HVC )
TÓC MÂY
Nhớ xưa...tóc Em dài theo cánh gió
TÓC MÂY
Nhớ xưa...tóc Em dài theo cánh gió
Nắng phản quang lóng lánh những hạt mềm
Tóc dịu dàng theo từng bước nhẹ, êm
thả như suối trên bờ vai ...óng mượt!
Từng sợi bay như mây trời nhẹ lướt
Chiều Lâm Viên đồi núi vẽ tranh thơ
Là nhân duyên hay gặp gỡ tình cờ
sao rộn rã trong tim lời dấu ái?!
Như dáng liễu soi hồ gương... mềm mại
Tóc nhẹ lay mấy nhánh rất...liêu trai!
thả như suối trên bờ vai ...óng mượt!
Từng sợi bay như mây trời nhẹ lướt
Chiều Lâm Viên đồi núi vẽ tranh thơ
Là nhân duyên hay gặp gỡ tình cờ
sao rộn rã trong tim lời dấu ái?!
Như dáng liễu soi hồ gương... mềm mại
Tóc nhẹ lay mấy nhánh rất...liêu trai!
Thả tự nhiên, không trâm giắt, hoa cài
mà vẫn đẹp nét đoan trang, thùy mị.
Tóc Em là khói mây vương mạc thủy
Lững lơ bay...cứ thế gọi chiều buông
Thoáng tơ vương nhè nhẹ lắng vào hồn
Lững lơ bay...cứ thế gọi chiều buông
Thoáng tơ vương nhè nhẹ lắng vào hồn
Lời giao cảm gửi gió lùa qua tóc.
Tôi mơ thành thông xanh ôm dáng ngọc
Ứơc được làm gương, lược trải hương nồng
và mỗi ngày cùng Em tựa bên song
cho nắng ấm đến mơn man, ve vuốt.
Em đâu biết thuở tan trường...đếm bước
có tôi thầm gọi gió lướt tóc mây
Đẹp làm sao mái tóc ủ tình đầy
e ấp xỏa dịu dàng trên vai nhỏ!
Đời tán, tụ. Người nổi, trôi, đây, đó
Dài tay nâng kỷ niệm nói lời yêu
Chốn tha phương dù nắng sớm, mưa chiều
Tôi vẫn nhớ tóc Em ...mùa trọ học!
HUY VĂN
( Để nhớ ngày khai giảng K8 CTKD/VĐH-Đ
***
LỜI HẸN ƯỚC
Tôi vẫn chưa về thăm rừng núi cũ
nhìn chiến trường xưa nhớ thuở hoa niên
Cứ trôi mãi theo cảnh đời lữ thứ
nên đã lâu chưa thỏa được ước nguyền.
Hơn 40 năm! con thuyền xa bến đợi
Đã ngần ấy năm vàng võ một ân tình
Khi sơn khê còn khuất ánh bình minh
làm sau thấy lối về trên chân bước?!
Lục bình còn trở về theo con nước
sao thuyền tôi còn neo bến hà phương?!
Một chuyến lưu vong là hun hút dặm trường
và lãng đãng, vô thường đời phiêu bạt!
Biết " Thế sự thăng trầm quân vấn mạc "
(*)
vẫn hỏi thầm vì sao phải ly tan?
Súng còn trên tay tại sao phải tan hàng
để cả nước rơi vào tay quỷ đỏ?!
Chưa trở về không phải là buông, bỏ
Chẳng qua vì lực đã bất tòng tâm
Xưa dọc ngang, nay bó gối âm thầm
thu hình giữa cảnh đời nơi lưu xứ.
Mới hôm nào còn vào sinh ra tử
Đến bây giờ đã hơn 40 năm
Đường về quê mỗi ngày một xa xăm
mà sương tuyết đã chập chùng giăng mắc!
Từng đêm buồn, suốt canh thâu se sắt
Bó tay nhìn đất nước chịu cùm gông
Từ viễn phương xin gửi một chút lòng
thay hẹn ước sẽ về trong quang phục.
HUY VĂN
(*) Thế sự thăng trầm quân mạc vấn- Thơ Cao Bá Quát
Chuyện đời lên xuống anh đừng
hỏi
***
HUỲNH VĂN CỦA
LỜI CHO PHỈ QUYỀN
Trước hết, cần phải nói cho bọn mày rõ
Tao sống lưu vong nhưng không phải là việt kiều
Khi xưa quặn lòng lìa tổ quốc thân yêu
là đã quyết không chung trời với cộng sản!
Đừng theo thói quen của lũ côn đồ hung hãn
khi nói gì cũng bắt mọi người phải nghe theo
Thật không may! Dân đen phải sống cảnh khó nghèo
trong khi đó chúng bây lúc nào cũng chỉ lo vỗ béo.
Vết dao đâm hơn 40 năm vẫn chưa lành thẹo
Đừng tưởng Bắc, Nam cứ mãi chịu cúi đầu.
Chờ mà xem! Từ Lạng Sơn tới Cà Mau
sẽ vùng dậy để đập tan xiềng xích!
Hơn 70 năm, qua mười đời chủ tịch (*)
chúng mày chỉ giỏi tài lòn cúi bắc phương
chúng mày chỉ giỏi tài lòn cúi bắc phương
Hán tặc giết dân, gieo bao nỗi đoạn trường
bây chỉ biết nín khe, rụt đầu... vâng phục!
Đã nhổ, liếm bao lần mà không hề biết nhục
Giải phóng con (&^%(#@! ) gì khi chiếm được miền
Nam!
Sau hơn 40 năm rõ ràng bây là đám gian, tham
hăm hở kéo lê dân xuống tận cùng vực thẳm!
Việt Nam bây giờ như con thuyền sắp đắm
nên lũ bây đang tìm mọi cách để chạy làng
mặc quê hương lọt vào tay của ngoại bang
là giặc Hán: một kẻ thù truyền kiếp!
Uổng công giữ nước qua bao đời trung liệt
Đến ngày nay chúng bây phá tan hoang
Khắp mọi nơi, từ thành thị tới thôn làng
đâu đâu cũng thấy tử thần đang rình rập!
Mọi thứ trên đời đều do bọn Tàu nội nhập
Hóa chất tràn lan, được bày bán công khai
Khổ cho dân nghèo phải ngày một, ngày hai
nuốt độc dược, bấm bụng ăn...để sống!
Hà Nội ngày, đêm vẫn còn lớn họng
" Còn đảng, còn mình..." Tổ mẹ bọn bây!
Đảng chúng bây là một lũ cướp ngày
hèn với giặc, ác với Dân ai chẳng biết!
Tan nát ruộng vườn khiến bần dân rên xiết
Chính phủ ở đâu?! Sao chỉ thấy côn đồ
Có chế độ nào tồi như lũ cộng nô
đã vô liêm sĩ, lại toàn đồ ăn hại!
Hãy nhớ: chúng bây có ngày sẽ phải
cúp đuôi chồn, bỏ của chạy thoát thân!
Cảnh toàn dân khởi nghĩa đã đến gần
Ngày đền tội chẳng còn xa đâu!..Con ạ!
HUY VĂN
(*) Không kể cụ Huỳnh Thúc Kháng
làm Chủ Tịch từ 31/05/1946 đến 21/09/1946 )
(&^%(#@! ) = Tự ý KIỂM DUYỆT
(&^%(#@! ) = Tự ý KIỂM DUYỆT
***
**THI SĨ HUY VĂN