***
NGÔ
NGUYÊN NGHIỄM
CUỐI NĂM
NGHE TIẾNG CHIM REO
TRÊN ĐƯỜNG VỀ
CỐ XỨ
Ngập ngừng
giây phút bên hàng dậu
Đâu ngỡ chiều
nay ngộ cố hương
Cát bụi bám
đầy vai áo bạc
Biết rằng
phong vũ cũng vô tâm!
Hàng dâm bụt
đỏ ngày thơ ấu
Rúng động hồn
hoang lữ khách xưa
Mái ngói rêu
phong mờ quá khứ
Hay là chờ đợi
bóng hài nhi...
Ngày đi
sương gió thênh thang tiễn
(Chất ngất
trong lòng khói miếu hoang)
Xe ngựa quy
hồi hịch sử ký
Nhuộm vàng đại
mộng nẻo quan sơn
Hương lửa
chưa đầy quanh bếp cũ
Mà hàng cúc
dại cuối sơn trang
Nép hồn u tịch
bên ngày tháng
Chờ tiếng
chim reo giữa gió ngàn
Hành trang
ăm ắp vầng trăng khuyết
Một chút núi
xanh, chút miếu đền
Nên giữa đêm
trường cô tịch nghĩ
Tội cho long
trượng quá cô đơn!
Thời gian cứ
chảy như dòng nước
Nhuộm mái
tóc xanh sớm bạc màu
Nửa bóng
trăng khuya soi chẳng thấu
Dọc đường định
mệnh, ngọn đèn chau...
Thì ra, cọng
cỏ may kỳ lạ
Không vướng
trên cành bông gáo quê
Cho thỏa cơn
sầu bi trọn kiếp
Nỡ đem lòng
vướng tóc Kinh Kha
Có lẻ sông Rồng
dài vạn kỷ
Nên bè thủy
lục chập chờn trôi
Đèn khuya ai
thắp bên kia vậy
Có sáng lòng
ai ở bến nầy?
Đâu nghĩ chiều
nay về cố xứ
Hàng dâm bụt
đỏ ấu thơ xưa
Hài nhi
khoác áo màu năm tháng
Đi giữa hồn
thiêng tiếng võng đưa....
Xóm cũ đâu
còn hàng cổ thụ
Tiếng chim
hoang dã rúc âm u
Nước ròng nước
nổi quanh sơn lộ
Gọi khách
tha phương lạc lối về...
NGÔ NGUYÊN
NGHIỄM
**
CHẺ NÚI VÀNG BAY KHẮP ẢI QUAN
Bỗng nhiên núi nứt giữa biên cương
Mộ chí ngàn năm bốc cuối đường
Hài cốt người xưa sương khói quá
Mịt mờ sử ký lạnh kinh thiên
Từng giây tiếng khóc rơi trên đá
Đá chảy tan tành giữa núi sông...
Thế sự hỗn mang ngoài trí tưởng
Vàng bay khắp ngỏ ngách quê hương!
Từng tiếng chim kêu ngoài thôn dã
Là từng hoa lá chợt nghiêng trăng
Là khúc mật truyền hịch Nguyễn Trãi
Đề văn đuổi giặc cứu giang sơn
Đã mười ngàn năm hồn Lạc Việt
Khí phách Rồng Tiên, sấm Cửu Long
Mạt pháp bốn bề giăng lửa máu
Bầy chim ích tắc đạp đền thiêng...
Bát nhang hương hỏa cháy bất tận
Hay hồn tiên tổ lạnh muôn trùng?
Dựng nước đề cờ đạp sóng dữ
Nghìn thu vạn cốt khóc anh hùng...
Bảo vật cổ nhân gởi lại đất
Vô cùng xương cốt chất đầy sông
Gió bay lá cũng rụng về cội
Chẻ núi còn lưu giọt máu hồng!
Đình miếu thờ chung lũ quốc tặc
Ác khí chan hòa hận ải quan
Sông suối trùng dương đỏ hải huyết
Cả loài thủy tộc khóc tang thương
Cẩm tú thủy văn, bờ đá chết
Xa gì vết tích, ải Nam Quan
Phi Khanh quắc mắt:"Sinh ly biệt
Con về giữ lại hồn giang sơn"
Vang dội ngàn đời tiếng trống trận
Thù nước, đâu chỉ thù ngoại xâm
Tướng quân cắt bím, quăng hài giặc
Đại hán còn chui giữa ống đồng
Thù nước , đâu chỉ kẻ mãi quốc
Nỏ thần mã hóa, bán tổ tông
Tội nghiệp tiếng nã nề quốc quốc
Đứng trên mộ đá hót tang thương...
Không hiểu phu tử di ngôn lạ
Xuân Thu đền miếu cháy ngàn năm
Chiến trận đùa trên một lý triết
Nghiệt quả bao trùm cả thế gian
Từng giây, tiếng khóc nhòe trên đá
Hậu đình là chốn kẻ thù trong
Cẩm tú thủy văn đang mã hóa
Chẻ núi vàng bay khắp núi sông...
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
(Giữa thư trang, tàn đêm đọc lại bài thơ cũ..)
Đá chảy tan tành giữa núi sông...
**
NGÔ NGUYÊN
NGHIỄM
ĐỘC THOẠI VỚI CÔ CHỦ QUÁN BÊN
SƠN LỘ
Tặng nữ sĩ Nguyễn Thị Phiên và Trần Biên Thùy
Xá gì cá nước chim trời
Ghé vào quán nhỏ tạm ngồi chờ tin
Đường xa sơn lộ gập ghềnh
Mươi năm, lữ khách lộ hình lãng du
Quê ai mờ tỏ bụi mù
Bóng xe thổ mộ kéo hư vô về
Dặm trường lạc lối sơn khê
Nửa nghe có tiếng chim gì vừa kêu…
Nửa ôm gió núi quạnh hiu
Ngày đi gói chút khói chiều hành
trang
Trưa nay lạc bước quan san
Ngựa già ngơ ngác giữa hàng tre xanh!
Lạnh tanh quán nhỏ chợ làng
Đâu đây dạ cổ hoài lang vọng về…
Vắng người, cô chủ không chê
Bàn xiêu, vách lá cũng quê núi nghèo
Rót đi, đầy chén rượu đào
Nửa khoai nửa gạo đời hiu hắt buồn
Khách về ngựa lạc yên cương
Khói chiều ngày cũ chỉ còn khói mây
Hành trang cũng lúc vơi đầy
Xá gì cá nước chim trời trùng sinh
Một mai góc núi quê hương
Khúc ca thương nữ vô tình thiên thu
Quán nghèo biên thổ mịt mù
Rượu chưa đủ ấm cương nhu đất trời
Bao năm mây nổi, sương rơi
Ngày về quán nhỏ khói đầy quê xa
Bên kia sơn lộ quanh co
Đầm đìa chim lạc ngựa hồ chờ ai…
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
Thư trang Quanh Hạnh.
(Nhuận sắc, ngày rằm tháng 6. 2019
Chiêu niệm và hồi tưởng Quán Biên Thùy)
**
NGÔ NGUYÊN NGHIỂM
SUỐT DẶM TRƯỜNG GỞI GIÓ VỀ CỐ XỨ
MANG TRĂNG VÀNG BÊN NHỮNG BÓNG CỜ BAY
Gió ơi gió đừng thổi rụng những cành mai
Bên hốc núi đã khắc hồn lịch sử
Gió ơi gió trăm năm rồi khách lữ
Về đền thiêng quấn quít bóng tiền nhân
Suốt lộ trình thấm thoát gót thanh xuận
Tóc bạc trắng, ngựa vẫn chưa tới đich
Tiếng lục lạc thắm quanh hồn cô tịch
Suốt đời reo bên nỗi nhớ đầy vơi!
Gió ơi gió bên những bóng cờ bay
Khe đá nhỏ bỗng chạnh lòng cố xứ
Buổi hành trình có vầng trăng nhỏ
Nửa dặm trường, nửa gởi gió quê xưa...
Nửa vầng trăng đuổi bóng xuân thì
Hoa sơn lộ nở đầy trên đá
GIó ơi gió giữ giùm hồn thiên cổ
Bao miếu đền cô tịch giữa biên cương...
Nửa vầng trăng cõng gió suốt lộ trình
Tóc bạc trắng, ngựa bao giờ tới đích?
Giữa thiên thu, tiếng trống đồng đã giục
Chiều rơi đầy ráng đỏ cuối chân mây...
Cố nhặt giùm những tia nắng cuối ngày
Chắc còn sót lời tổ tiên trong đá
Bên lộ nhỏ, hàng hàng hoa núi nở
Hay hịch truyền bay suốt cõi tử sinh?
Gió ơi gió đừng thổi rụng những cành mai
Bên hốc núi đã khắc hồn lịch sử
Suốt dặm trường gởi gió về cố xứ
Mang trâng vàng bên những bóng cờ bay....
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
(Mùng 1 Tết Canh Tý)
**
THƠ NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
CUỐI NĂM, VỀ BIÊN CƯƠNG THĂM LĂNG MIẾU CỐ HƯƠNG
Mươi năm chưa
trở lại biên cương
Biết có còn
không bóng miếu đền
Ẩn khuất bên làn
sương bóng núi
Từng hàng đá
rụng nát không gian
Cổ mộ im lìm đau
tổ phụ
Xương tàn hoang
dã khói hương bay
Cao cao tiếng
hót con chim lạ
Rót lạnh lùng
chi giữa đất trời!
Lăng miếu ngày
xưa đầy ngói rụng
Sân đình danh
tướng chợt hoang vu
Nỗi đau vận nước
mờ nhân ảnh
Lạc ngựa nào reo
động thiên thu?
Thì ra, sương
khói có hồn hoang
Thương giáp ai
treo trước cỗng làng
Phải chăng xương
cốt khô đầu núi
Đang nhìn ngơ
ngác máu non sông?
Voi trận sa lầy
giữa chiến trường
Ngóng về chủ
tướng mắt rưng rưng
Chiến công đuổi
giặc chưa viên mãn
Đành lòng hồn
phách gởi ba quân…
Linh vật còn đau
cơn quốc biến
Ngàn đời phong
thổ ngập hoang sơ
Đèn soi sao hết
trang sử ký
Núi sông đỏ máu
địa dư đồ…
Có tiếng vó câu
từ muôn kiếp
Đầy trời lục lạc
báo tin sang
Giặc tràn biên
thổ như châu chấu
Mà hậu đình hoa
vẫn cuối sông
Cổ thụ nhiều
phen treo roi sắt
Động lòng thiên
tướng khóc quê hương
Địa giới ngàn
xưa thành trôn ốc
Nội thù đau xót
gái Mỵ Nương!
Mươi năm trở lại
nhìn bóng núi
Bụi hồng vừa giũ
góc sơn khê
Nhà ai xóm dưới
điêu tàn quá
Mộ phần xao xác
giọt sinh ly…
Người của hôm
nay về hoang vắng
Nhang tàn đưa
tiễn kẻ hôm qua
Gió núi lật tung
trang sử ký
Tượng thần vong
quốc giữa quê nhà!
NGÔ NGUYÊN
NGHIỄM
Tháng 12 năm
2018
**
THI TUYỂN 10 NHÀ THƠ VIỆT
HỒNG BĂNG NGUYỄN AN BÌNH
LÊ QUANG
ĐÔNG LÊ THỊ KIM
PHẠM NGUYÊN
LỘC
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
PHẠM THỊ
QUÝ HOÀI HUYỀN THANH
TRẦN BIÊN
THUỲ
CHU NGẠN
THƯ
**