NHÀ VĂN CHU TẤT TIẾN VÀI LỜI CHIA SẺ VỚI DƯƠNG THU HƯƠNG & MỘT NGÀN LẺ MỘT CÂU HỎI ?
VÀI LỜI CHIA SẺ VỚI DƯƠNG THU
HƯƠNG
Chào Chị Dương Thu Hương,
Lời đầu tiên là minh xác về danh xưng. Lẽ ra tôi phải gửi lời chào đến “Nhà Văn” Dương Thu Hương, người Việt Nam được cả thế giới văn chương quốc tế mến mộ, người mới đoạt một giải văn chương chi đó của Pháp, và cũng là tác giả của các tác phẩm “Vô Đề”, “Thiên Đường Mù”, là những cuốn sách mà tôi đọc đi đọc lại với lòng vô cùng ngưỡng mộ, nhưng từ lúc bất ngờ đọc những lời chị ca ngợi Hồ Chí Minh như một vị Thánh, thì chỉ trong giây lát, tất cả những tình cảm của tôi đối với Chị hoàn toàn sụp đổ. Tôi như người bị tình phụ, lao đao, đứng không vững, đầu váng và mắt hoa. Tôi cố đọc đi đọc lại để tìm ra một lý lẽ bảo vệ hình tượng Dương Thu Hương quý mến ngày nào, nhưng càng đọc, tôi càng nhận chân ra một sự thật phũ phàng: Quả thực Dương Thu Hương có thần thánh hóa tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh và bốc họ Hồ lên chín tầng mây, có lẽ chỉ dưới chân Thượng Đế mà thôi. Loài người, nhất là dân tộc Việt, theo chị, chỉ là cỏ rác dưới chân họ Hồ, trong khi thực sự, Hồ đang là một cái khung xương bùng nhùng không lòng, không tim, không gan, không phổi, đúng hệt như con người của Hồ Chí Minh, từ nhỏ sinh ra đã không có trái tim người, chỉ có bộ óc gian xảo, lưu manh, và lừa lọc.
Là môt người theo đuổi môn Khoa Học Tâm Lý từ nhiều thập niên, tôi không thể tưởng tượng được trong một Con Người lại có hai bản ngã, hai nhân vật phản biện nhau kinh khủng như thế. Một Dương-Thu-Hương-Buổi-Sáng vung kiếm chém thẳng vào những tệ nạn, giả dối của Nhà Nước xuất sắc, chiến đấu chống cuộc chiến thối tha, khốn nạn, máu me mà chế độ đã đẻ ra, và môt Dương-Thu-Hương-Chiều-Tà hồ đồ, không biết phân biệt đâu là Lẽ Phải, đâu là Sự Giả Trá, chỉ biết nịnh hót, tâng công. Vì thế, tôi không còn có thể coi chị như một “Nhà Văn” có giá trị như các nhà văn, nhà thơ Phùng Quán, Phùng Cung, Phan Khôi, Hoàng Cầm, Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn Hữu Đang, những ngòi bút linh thiêng, chân chính của dòng tộc Việt... Ngay cả với những người nổi danh sau này như Bùi Ngọc Tấn, Trần Đĩnh, chị cũng không còn tư cách đứng ngang hàng với họ, vì tuy họ không đoạt giải văn chương nào, nhưng phong thái họ đĩnh đạc, trước sau như một, rất đáng kính. Sử sách sẽ ghi tên họ như những anh hùng trên trận địa văn chương. Thế hệ sau sẽ cung kính đứng trước hình ảnh của họ mà ngả mũ và họ sẽ đi qua tấm hình của chị mà bĩu môi, nếu không lè lưỡi, dè bỉu.
Thực sự, phong cách hành văn mang dáng vẻ trí thức và ma mị của chị, nếu bỏ qua khía cạnh chính trị, thì phải nói là chị trên chân toàn bộ những người người viết văn ở miền Bắc (trừ nhóm Nhân Văn Giai Phẩm) và nổi bật hơn một số nhà văn ở miền Nam, xưa cũng như nay. Văn phong của chị lúc thì đanh thép, lúc triết lý, lúc văn chương, đôi khi rất bình dân giáo dục (ăn, ỉa, làm tình) làm cho người đọc say mê. Cá nhân tôi viết văn, làm thơ từ năm 1968, từng đọc rất nhiều sách, cho đến sau khi ra khỏi cái gọi là “trại cải tạo” thực chất là một nhà tù khổ sai Lý Bá Sơ thời đại mới, tôi đã có cơ hội đọc thêm vài trăm cuốn sách thuộc chế độ cũ và mới, rồi sau đó, sau khi sang Mỹ, lại đọc mê man nhiều tác giả khác, Việt cũng như Anh, nhưng với tôi, “Dương Thu Hương” vẫn là niềm đam mê, là “Jean Paul Sartre”, là “John Steinbeck”, là “Hemmingway” của đời tôi và là niềm Tự Hào của dân Việt, đặc biệt là phái nữ. Tôi đã “thần tượng hóa” chị, cho nên khi nghe bất cứ nhân vật nào phê phán về đời tư của chị hoặc chê trách một số lý luận của chị viết để mỉa mai, mạ lị cộng đồng Việt Tị Nạn, tôi thẳng thừng gạt bỏ những dư luận đó, bất chấp việc tôi mất đi một số bạn thân.
Rất tiếc, sự thật phũ phàng! Như một tình nhân vừa say sưa với ái ân đêm dài, tỉnh dậy chỉ thấy có chiếc áo lót nhầu nát vất dưới giường, còn người yêu đã cất cánh bay xa không lời từ biệt, tôi thật sự bàng hoàng và hụt hẫng khi đọc một số đoạn trong cuốn sách chị mới cho ra đời để phong Thánh cho Hồ Chí Minh. Nếu so sánh với những chiếc loa phường, vẫn ngày ngày “pháo kích” vào trí não của dân chúng Việt, thì trình độ nhận thức của Dương-Thu-Hương-Chiều-Tà chỉ nhỉnh hơn một học trò “lớp ba trường làng”, nhưng lại có khả năng ăn nói rất to. Thú thật, khi nghe dư luận phê phán về cuốn sách của chị viết về nhân vật Hồ Chí Minh, tôi hoang mang cực độ vì không tin là có chuyện đó, nhưng rồi khi đọc bài trích dẫn trong “link” của “bbc”, với đề tài “NGƯỜI VIỆT NAM VĨ ĐẠI NHẤT”, đột nhiên tôi muốn nôn mửa và cố kìm không chửi thề, dù trong trí não.
Tuy nhiên, dù sao thì cũng từng coi chị là “người tình không chân dung” nhiều năm trước, nên bây giờ, dù chị trở thành môt Thiếu Nhi Khăn Quàng Đỏ vừa nhẩy chân sáo vừa hát: “Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn chúng em nhi đồng?”, tôi cố gửi đến chị vài suy nghĩ, với tư cách một nhà văn di tản chia sẻ với một nhà văn chuyển hướng. Rất mong chị bình tâm đọc và suy nghĩ:
Chị viết:
1) Nguời Việt Nam sẽ không thể duy trì đuợc quốc gia nếu chỉ biết khấn vái vị Thánh Hồ Chí Minh, nhung họ có thể làm đuợc điều đó nếu biết nhìn nhận lại và suy ngẫm một cách thấu đáo, khúc chiết về nhân vật này duới ánh sáng của lý trí. Bởi vì, đó là nguời Việt Nam vĩ đại nhất thế kỷ 20, vĩ đại như một con nguời với tất cả chiều kích nông sâu, nhầm nhỡ và lầm lạc.
Đoạn văn này vừa thiếu sót vừa
nhập nhằng, hoàn toàn không có giá trị.
-Khi viết “Người Việt Nam” có ý chỉ toàn bộ gần 100 triệu dân Việt, chị đã dựa vào thống kê nào mà viết à uôm như thế? Chắc chắn là hàng triệu dân miền Nam ớn lạnh thủ đoạn tàn độc của cụ Hồ, nên mới đua nhau chạy ra biển cả, chấp nhận bị cướp biển hiếp dâm, đập đầu, cắt cổ; chấp nhận chết đói trên biển, làm thịt cho cá mập. Hàng vạn người khác lao vào rừng phía Tây, dù biết rằng trong rừng có cọp, có quân Khờ Me Đỏ và Cộng Sản Campuchia cùng hung, cực ác, xé thân người ra làm hai, nhưng họ vẫn lén lút ra đi, vì sợ bộ đội Cụ Hồ hơn là sợ tất cả những cái chết dữ đó. Những người không có điều kiện vượt biên, thì ở lại trong đau khổ, và ngâm ngợi câu này: “Nếu mà đi được, thì cả cột đèn cũng vượt biên!” Trong khi đó, ngay tại miền Bắc, có hàng chục triệu người nhắm mắt, buông xuôi, cắm đầu cắm cổ làm nô lệ cho chế độ Cụ Hồ, vì sợ bị bộ đội Cụ Hồ cắt cổ, mổ thịt, đem ra đấu tố, bị chôn xuống đất cho trâu cầy qua, hoặc bị chặt đầu, cắm cọc dọc đường làng. Dân miền Bắc nín khe, nín thở vì sợ Cụ Hồ, chứ không phải yêu Cụ. Kiếm được một người yêu Bác Hồ chân thành như chị và Cù Huy Hà Vũ thì hiếm như tìm lá trên cây mùa đông. Thực tế cho thấy là không mấy người yêu Bác Hồ khi nhìn vào vụ Nhân Văn Giai Phẩm. Vì bị Bác bóp nghẹt cổ họng, khóa tay khóa chân, nên một số nhà văn, nhà thơ dũng cảm đã vùng lên, tuy không chỉ trích trực tiếp Bác Hồ, mà chỉ viết lên những thực trạng văn hóa xã hội dưới triều đại Bác Hồ, để rồi bị Bác Hồ dẫm nát, dù người đó là Nguyễn Hữu Đang, từng làm Lễ Đài cho Bác đọc bài “cọp dê” của Hiến Chương Liên Hiệp Quốc. Tấm gương bà Cát Hanh Long, người ơn của Hồ Chủ Tịch, bị chính Hồ Chủ Tịch ra lệnh giết, chắc chắn còn đầy trong óc mọi người. Chưa kể, ngay trong hàng ngũ lãnh đạo, có biết bao người miệng thì vâng, dạ với Bác, mà lòng thì sợ Bác còn hơn sợ ma quỷ. Bao nhiêu đồng chí phải nghiến răng dâng vợ cho Bác để được sống yên thân. Như vậy, khi chị đổ đồng toàn bộ dân Việt vào một thùng, nói họ đều khấn vái Bác Hồ, thì chị đã biến thành một cái loa phường tệ hại.
-Trong lịch sử nhân loại, có vị Thánh nào ra lệnh giết hàng trăm ngàn người để cướp tài sản của họ không? Chỉ có Thánh của chị là Hồ Chí Minh đã ra lệnh tiêu diệt “trí, phú, địa, hào” với mục đích cướp tài sản, trí tuệ của dân để nhét vào túi mình! Sau khi thấy máu của vài trăm ngàn người đổ thành sông, tiếng kêu khóc vang trời, dậy đất, Thánh Hồ Chí Minh lại ra lệnh Sửa Sai, cho giết sạch các cán bộ từng chỉ đạo đấu tố, để bịt miệng những người này. Rồi đến 1968, Thánh của chị đã chỉ đạo cho bộ đội tấn công miền Nam, làm chết cả hai bên gần trăm ngàn người nữa. Thánh này chắc là mặc đồ đen, tay cầm lưỡi hái, bay vù vù trên đất Việt, hái hàng loạt đầu lâu của dân Việt cho máu tưới tràn đồng lúa, như câu thơ Thần:
“Giết! Giết nữa! Bàn tay không lúc nghỉ. Cho ruộng đồng tươi tốt, lúa lên
bông.”
-Khi chị tung hô Bác Hồ của chị là “Người Việt Nam vĩ đại nhất thế kỷ 20!” thì chị đã đá văng những nhân vật này vào sọt rác: Mahatma Ghandi, Albert Einstein, Martin Luther King, Mother Teresa, Winston Churchil, Nelson Mandela, Princess Diana và hàng ngàn người khác trên thế giới đã cống hiến đời mình cho hạnh phúc của nhân loại.
Hồ Chí Minh, nếu là người Vĩ Đại nhất, tại sao trong tất cả các cuộc mít tinh đều có hình mấy ông già râu rậm như Lênin, Mao Trạch Đông, Staline, Các Mác (và đôi khi Engels) ngồi trên đầu Bác? Vĩ đại như thế nào mà khi tên đồ tề Staline, kẻ giết gần 10 triệu người, bị đệ tử đầu độc chết, đã ra lệnh cho toàn dân phải để tang, khóc lóc? Kẻ nào không khóc, không kêu trời, trách đất thì bị Hồ Chí Minh chụp cho cái mũ “chống đối chế độ” và thế là đời tàn trong ngõ hẹp.
Một điều quan trọng nữa, là nếu
công an Trung Cộng mà biết chị viết như thế, họ sẽ gán cho chị tội phỉ báng
Lãnh Tụ Mao Trạch Đông Vĩ Đại, người đã thống nhất nước Trung Hoa đó. Đối với
Trung Cộng, chỉ có Mao Lãnh Tụ mới là người Vĩ Đại nhất thế kỷ. Khi chị cho Hồ
Chí Minh cao hơn Mao Trạch Đông, chị có thể bị công an Trung Cộng làm khó đó
nhe.
2) Chị viết: Bởi vì, chính ông ta là nhân vật đầu tiên thấu hiểu giá trị của nền dân chủ và tìm mọi cách du nhập vào Việt Nam. Đó cũng là nguời sáng suốt nhất giữa đám nguời cầm quyền Việt Nam cùng thời đại. Ông là nguời truớc hết nhận ra cuộc chiến tranh này sẽ là cuộc chiến huynh đệ tương tàn, cuộc chiến ngu xuẩn nhất trong lịch sử dân tộc và sẽ để lại sự tàn phá lâu dài với thời gian.
-Có phải Quan niệm Dân Chủ là Dân Tự Mình Làm Chủ Đất Nước, Dân đặt ra luật pháp, Dân thi hành luật pháp, Dân điều hành hành chánh, Dân được quyền Tự Do Tư Tưởng, Tự Do Phát Biểu, Tự Do đi lại không? Vậy từ khi chị có trí khôn, biết phát triển suy luận song song với sự nở nang của cơ thể chị, có khi nào chị được Tự Do nói với lãnh đạo: “Tôi làm chủ đất nước này! Các anh xê ra cho tôi làm việc” không? Chị có quyền được viết, được nói, được hát, được làm tất cả những gì mình thích không? Hay là chị chỉ được nói, được viết, được làm, được thưa gửi.. những gì mà Nhà Nước dậy bảo chị? Chị có quyền làm chủ bản thân mình không? Có quyền yêu đương, lập gia đình không? Chị có giấy tờ chứng minh làm chủ miếng đất trên đó gia đình chị đã xây dựng lên một mái nhà không? Nếu chị trả lời là “có”, thì tôi xin cúi đầu thần phục chị và gọi chị bằng Mẹ, bằng Má, bằng Bà Nội, Bà Ngoại, hoặc Bà Cố mà rất vui lòng.
3) Chị viết: Nếu dân tộc Việt Nam đủ mạnh để nhìn thẳng vào sự thật, họ sẽ thấy tự hào vì có ông, một con nguời sáng suốt lỗi lạc, một nguời yêu nuớc chân thành đã cố gắng tối đa để thay đổi số phận cho dân tộc. Một dân tộc xứng đáng không cần một ông thánh không ăn không ỉa không làm tình mà cần một nhà lãnh đạo tài ba và có tư cách.Nếu dân tộc Việt Nam đủ truởng thành để nhận thức đuợc điều đó thì họ sẽ hãnh diện vì đã có ông, Hồ Chí Minh.
Đọc đến đây, tôi lại có thắc mắc về “người yêu nước chân thành” của chị:
-Nếu ông Hồ yêu nước, tại sao lại ký hiệp ước Thành Đô? Tại sao lại ủy quyền cho Phạm Văn Đồng ký Công Hàm bán nước cho Trung Cộng? Tại sao ông Hồ lại ký những văn kiện bán nước cho Pháp: Hiệp Định Sơ Bộ, Hiệp Ước Fontainebleau… trong đó, Hồ minh định chủ quyền của Tây Thực Dân trên đất nước mình? Yêu nước Việt mà không bao giờ cho dựng tượng những anh hùng gốc Việt dựng xây đất nước, mà chỉ cho dựng tượng Lênin để cúng vái, và trước khi chết lại viết chúc thư là “sau khi chết thì mong đi gặp các bác Lênin, Staline” mà không mong gặp Hoàng Đế Quang Trung, Hai Bà Trưng, Bà Triệu?
“…Kế theo đó, tôi sẽ thay
mặt nhân dân ta đi thǎm và cảm ơn các nước anh em trong phe xã hội chủ nghĩa, và
các nước bầu bạn khắp nǎm châu đã tận
tình ủng hộ và giúp đỡ cuộc chống Mỹ, cứu nước của nhân dân
ta…. Vì vậy, tôi để sẵn mấy lời này, phòng khi tôi sẽ đi gặp
cụ Các Mác, cụ Lênin và các vị cách mạng đàn anh khác, thì đồng bào cả nước, đồng
chí trong Đảng và bầu bạn khắp nơi đều khỏi cảm thấy đột ngột.”
Thưa chị,
Thật ra nếu muốn giải trình tất cả lý luận hoang tưởng Phong Thánh Hồ Chí Minh của chị, phải viết cả ngàn trang. Ở đây, vì bài viết trên mạng không cho phép viết dài, sẽ làm mệt mắt người đọc, cho nên xin ngừng ở đây, và gửi kèm theo bài viết tóm lược về Hồ Chí Minh cùng hai bài thơ viết về thành quả những công việc mà ông Thánh, Bồ Tát Hồ Chí Minh của chị đã thực hiện. Mong chị bỏ chút thời gian tâng công Bác Hồ mà đọc đểu hiểu thêm lịch sử.
Lời cuối: Bài viết ngắn này không phải được viết với lòng uất hận của môt người có cha mẹ, họ hàng ruột thịt bị đấu tố, cũng không phải viết bởi người thuộc chế độ cũ, đau đớn vì bị con cháu Bác lột sạch, cướp sạch tài sản, hiện tại, tương lai, rồi đầy đọa tơi bời trong rừng hoang, núi thẳm, rồi biến thành kẻ lưu vong, ngày ngày nhìn về phương Đông mà mắt nhòa lệ, nhớ nhà da diết, mà viết bởi lương tâm của một người cầm bút như lời của Phùng Quán:
Người làm xiếc đi dây rất khó
Lính già Chu Tất Tiến. Ngày 1 tháng 6 năm 2023.
***
MỘT
NGÀN LẺ MỘT CÂU HỎI
Trong cuộc sống, có nhiều điều không hiểu.
Dù
suy tư, dù nghiên cứu, truy tầm.
Dù
bao năm mài miệt khổ tâm.
Cũng
không hiểu, thật sự là không hiểu.
Tại
sao trong lúc hàng ngàn triệu,
Trẻ
khắp nơi, mọi nước an lành.
Được
đến trường, được đi học thành danh.
Vạn
trẻ Việt vẫn sống trên “bô” rác?
Từ
sinh ra, tập bò, lột xác.
Để
lớn lên, thành thiếu nữ, thanh niên.
Vẫn
tay que, lưng gạt, chân chen.
Trong
đống rác hôi tanh, nhờn nhợn.
Những
bao ny lông chứa ruột người, lòng lợn.
Lẫn
phân đen, máu đỏ, cứt gà.
Những
trẻ thơ mà không có tuổi hoa.
Chỉ
biết vọc, chửi thề, đánh lộn.
Như
thế kỷ xưa, thú và người chung lộn.
Tuổi
thơ Việt Nam sống rất vô thường.
Không
bướm, không chim, đùa giỡn, tắm truồng.
Dưới
ánh mắt hiền từ, êm ấm.
Của
cha mẹ, anh em đằm thắm.
Mà ở
đây, chỉ roi vọt, hung tàn.
Rồi
trở thành du đãng, cướp càn.
Hay
đĩ, điếm, đứng đường, đứng chợ?
Không
cần bệnh “Siđa” hỗ trợ.
Cũng
chết non vì mọi bệnh kinh hoàng.
Bệnh
ở dơ, ăn bẩn, sống bên đàng.
Tay
móc rác, cho vào mồm, ụa mửa?
Tại sao giữa thành phố ăn chơi rực lửa,
Những
bé con bán xổ số, đánh giầy?
Những
trẻ non đứng ngửa bàn tay.
Xin
khách đoái thương thân hèn hạ.
Những
cặp mắt thèm thuồng, đói lả.
Nhìn
ông Tây, bà Mỹ ăn chơi.
Nhìn
tiểu thư nhún nhẩy, vui cười.
Áo hở
ngực, lòi mông, khêu gợi.
“Công
tử đỏ” hồn xuân phơi phới.
Vung
túi tiền qua cửa sổ khơi khơi.
Các
“đại gia”, cán bộ chơi bời.
Tiền
viện trợ, thế giới cho... mặc xác!
Tiền
“xóa đói, giảm nghèo” mua thuốc “lắc”.
Rồi mai
đây, nhập viện phá thai.
Bệnh
viện không cho? Kiếm mối ra ngay.
Bà mụ
đó chỉ cần cây kìm, kéo?
Tại sao có những người níu kéo?
Khách
qua đường phải ghé quán ăn, chơi.
Phía
bên trong hàng quán đầy người.
Những
em gái mới mười lăm, mười bẩy.
Đứng chực
chờ được phá trinh, run rẩy.
Mong
có tiền đổi thuốc cho em.
Mong
cho em miếng bánh đã cơn thèm.
Mong
mẹ khỏe, bà vui, cười móm mém.
Không
sắc, không tiền, nên đành chịu kém.
Nếu
khá thì làm vợ Đài Loan.
Đứng
trần truồng một dẫy, rất ngoan.
Cho
lũ vượn người cậy răng, bẹo má.
Chúng
ngắm vuốt, cợt đùa rồi ra giá.
Em
nào xinh, ngực nở, mông căng.
Được
mua về làm nô lệ dăm thằng.
Một
gái Việt, cả nhà xài, quá rẻ?
Tại sao lại bán nhân công quốc tế?
Lập
ra hàng trăm hãng mua người.
Muốn
đi xa, làm nô lệ, xin mời.
Đóng
tiền trước, rồi cả đời... trả nợ?
Tại sao lại đóng thùng, đưa ra chợ?
Giữa
phố Tân gia Ba, gái Việt đứng bầy hàng?
Tại
sao không còn chữ “nhục nhã” họ hàng?
Nhục
quốc tổ, nhục dân, nhục thế kỷ?
Tại sao lịch sử xưa kỳ vỹ,
Hàng
ngàn năm chống cự ngoại bang.
Giờ
đây lại đem ra tặng lân bang,
Đổi
lấy sự ấm êm chính trị?
Tại sao đất đai ta hùng vĩ,
Giờ
tiếng Tầu, tiếng Mỹ líu lo.
Phía
Bắc trên, khúm núm lạy bò.
Phía
Nam đón Tây Ba Lô niềm nở?
Tại sao giữa thủ đô rực rỡ,
Hàng
ngàn người cơm nắm muối vừng?
Nằm
lê la chờ khiếu kiện chín từng.
Kiện
thủ tướng, chủ tịch phường, chủ “đỏ”?
Những
kẻ cướp có súng, công an hộ vệ.
Đuổi
nhà dân, chiếm đất, chiếm làng.
Cướp
ruộng vườn, cướp nhà gạch, cướp càn.
Rồi
bố trí lũ tay sai khủng bố.
Ném
gạch, bôi phân, gọi lên phường, đòn hội chợ.
Cắt
điện nhà, tịch thu máy, xét cầu tiêu.
Cán
bộ, công an như một lũ diều hâu.
Muốn
cắn xé dân lành sao cũng được?
Tại sao có người đem tiền triệu đô cá cược?
Trong
khi dân một tháng vài chục đô?
Đổ mồ
hôi chở củi, đạp xích lô,
chỉ
mong được vài chục xu một cuốc?
Tại sao chị tôi, dạy học như con cuốc,
Nói
khan lời, bụi phấn phổi đầy căng.
Lương
không đủ cho một chuyến đổ xăng,
Của
cán bộ đi mát-xa, chơi đĩ?
Ông
anh tôi, cũng làm “thầy” chứ nhỉ?
Dạy
học xong, là cắp hộp ra đường,
Mắt
láo liên đầu phố, cuối phường.
“Mời
ông cắt tóc”, “xin hầu ông một chuyến”?
Tại sao nữ công nhân xao xuyến,
Chờ
đêm về là làm kiếp “vợ thuê”,
Dù
cho thân có nhục nhã não nề,
Cũng
có chút cơm vào cuống họng?
Tại sao giữa thanh thiên lồng lộng,
Chủ
Tịch ta ra lệnh bít học đường,
Chỉ
vì nghe tên thầy bói vô lương,
Nên
ra lệnh đá đổ ra, ngăn cửa?
Tại sao ngay thủ đô, một ngọn lửa,
Đã
bùng lên chùm kín thân em,
Người
phụ nữ kia chân yếu, tay mềm,
Uất
hận thấu trời cao, đành chết.
Quá
khứ đau thương, tương lai đã hết.
Chỉ
còn trong tay một lít dầu xăng,
Tưới
lên trái tim- một nhịp thẳng băng.
Nhịp
uất hận bọn cường quyền hiếp đáp.
Chánh
Tổng xưa, Lý Trưởng, Hương quản thời Pháp,
Cũng
chỉ là một lũ đàn em.
Với
Chủ Tịch, Bí Thư, Công An Trưởng.
Tại sao rừng già, núi xanh bỗng cồn lên âm hưởng?
Búa,
đao, cưa, đục ngã tơi bời.
Hàng
vạn mét khối cây chui vào bụng con người.
Những
kẻ bán rừng không cần văn tự.
Để
xây nhà, sân gôn, biệt thự.
Cho
các quan huởng thụ tuổi già.
Kệ
môi sinh, vài thế kỷ nữa qua.
Rừng
trù phú sẽ thành ra sa mạc?
Tại
sao đi vào rừng, không còn tiếng nhạc?
Tiếng
chim kêu, vượn hú, cọp gầm?
Khi
đầu rừng, quán mọc ầm ầm.
Từng
tấn thịt cho các quan chén nhậu?
Tại
sao hàng trăm loài thú cầm mất dấu?
Thú
quý, thú hoang, sẽ chỉ là giấc mơ.
Của
những người bảo vệ năm xưa.
Giờ
nhớ lại, nước mắt rơi lã chã.
Tại sao? Tại sao Việt Nam ta tàn tạ?
Cả
môi sinh, cả đất nước, con người?
Trẻ
lớn lên vô giáo dục tơi bời?
Sao
“Con Người lại Bóc Lột Con Người?”
Lại
đầy đọa nhân dân trong khoái lạc?
Lại
coi dân như những bậc thang điếc đặc?
Không
biết nghe, không biết khóc, biết kêu?
Để
leo lên, cưỡi đầu cổ dân nghèo.
Dân
giầu có, phe ta, thì mơn trớn?
Tại sao có những người giầu ghê gớm?
Sang
hơn Tây, hơn Mỹ, hơn triệu người.
Trong
khi lớp nghèo thì đổ mồ hôi,
Cũng
chẳng bõ một bữa cơm chiêu đãi?
Tại sao? Tại sao? Trời ơi! Toàn Dân ta bị hại?
Mà
không ai anh dũng đứng lên?
Như
ngày xưa, phá Tống, chống Nguyên.
Chống
giặc Pháp, chống thực dân đô hộ?
Lịch
sử ta bốn ngàn năm binh lửa.
Vẫn
nêu cao chí khí anh hùng.
Trần
Bình Trọng, đầu rơi vẫn quật cường.
Trần
Thủ Độ: “hãy chém đầu thần đã!”
Đánh
Thoát Hoan, ống đồng tơi tả.
Rồi
Lê Lai, Lê Lợi quân thần.
Nguyễn
Huệ oai hùng, khói đạn quấn thân.
Lý
Thường Kiệt một tay đuổi địch.
Biết
bao người, bao tế văn, bài hịch.
Làm
chuyển rung đất nước, giang sơn.
Giờ
dân ta sao chịu căm hờn?
Chịu
nhục trước bọn rước voi dầy đất Tổ?
Bọn
bán nước, bán máu dân man rợ.
Bọn
cong lưng ký giấy dâng Hoàng Sa.
Dâng
Trường Sa, Cao Bắc Lạng, biển ngà.
Thác
Bản Giốc, Ải Nam Quan, đất tổ?
Tại sao máu anh hùng đã đổ?
Bảo
vệ Việt Nam từng tấc đất không rời.
Giờ
đây sao lại chịu im hơi?
Thế
giới đó, sau lưng, còn tiếng nói.
Tại sao? Tại sao? Trời ơi! Hàng trăm nghìn
câu
hỏi?
Xin
ai đây hãy trả lời cho.
Xin
Hồn Thiêng của Lịch Sử cam go.
Hãy
trả lời, trả lời mau, kẻo trễ...
Rừng,
đất, sông... không thể chờ đâu nhé...
Lính già Chu Tất Tiến. 2000.
**
1001 CÂU HỎI (Bài thứ
2)
Trong khí lạnh của mùa sau Côvít
Bỗng nhớ về đất nước
Việt Nam
Nhớ dòng lịch sử,
ngày tháng lầm than
Chợt muốn hỏi nhà cầm
quyền Cộng Sản
Một vài câu đớn đau,
ngắt quãng:
Từ ngày xưa, Đảng Cộng Sản mới vào
Vang những lời kêu gọi:
“Hỡi đồng bào
Hỡi lực lượng Công,
Nông, hãy cầm dao, cầm quốc
Tiến lên mau, đuổi Mỹ
- Ngụy cứu nước
Để dân ta Thống Nhất,
độc lập – tự do”
Và bây giờ, thống nhất
rồi, sao không có tự do?
Công nhân vẫn sống đời
đói khổ?
Vẫn vật lộn kiếm cơm
như trâu, như chó?
Còn nông dân, bị đuổi
ruộng, cướp nhà?
Chỉ có miếng vườn
nuôi gà, cũng không tha
Công an đến, ập vào,
súng bắn
“Địt mẹ con! Có cút
không? Hay ăn đạn?
Để đất này cho Đảng
làm sân Gôn!
Chống đối cách mạng hả?
đi vào đồn
Lấy dây giầy ra, cột
vào đầu, tự tử!”
Chính sách “người cầy
có ruộng” vui xiết bao
Bây giờ, đất thuộc
Nhà Nước, dân ở chỗ nào?
Vào nhà tập thể, sống
còn hơn ở đợ?
Bây giờ công nhân làm
thuê cho cán bộ xây nhà
Xây biệt phủ, dựng đồn
điền, sắm xe xiêu bạc triệu
Thái Tử Đỏ, Công Chúa
đỏ, chơi toàn hàng hiệu
Đéo biết làm gì! Chỉ
truồng chạy ngoài đường
Hút cần sa, đánh bạc,
là chuyện thường
Rồi nạo vét thai như
những củ khoai thối đỏ.
Tại sao lương Cán bộ chỉ vài trăm đô thôi đó
Mà cho con học ngoại
trăm ngàn đô?
Tại sao chửi Tư Bản
-Mỹ Ngụy là lũ điên rồ
Lại cứ mang triệu bạc
sang mua nhà xứ Tư Bản?
Mà bây giờ, lãnh đạo
chỉ toàn “con ông, cháu cha?”
Không thấy anh chị
công nhân nào làm chủ một căn nhà
Suốt đời đi ở thuê trần
lưng trả nợ.
Đành chôn đời vào rượu
nội, để ung thư..
Tại sao quốc huy viết là “độc lập, tự do”
Mà không được nói một
lời than thở
Chỉ cần buột miệng:
“Sống thế này thật khổ!”
Là đi tù vì “chống chế
độ, vì âm mưu!”
Bị cướp mất nhà, gia
cảnh tiêu điều
Cũng không được khóc,
vì sẽ bị công an tra tấn:
“Nói xấu Đảng hả? Địt
mẹ con! Đảng không bao giờ lẫn!
Đảng là Cha, là Mẹ,
là Ông, Bà, Tổ Tiên
Là Thượng Đế, hiểu
chưa, con? Đồ điên!
Đang sống khỏe bỗng
muốn vào tù hả?
Biết điều thì đưa
phong bì đây, ông cho giảm giá
Chậm chạp thì ông
tăng lên, chết mẹ chúng mày!”
Sợ vãi đái, nín khe,
“vì đó là Người Lạ!
Tầu ngư dân có bị đâm
chìm, cũng vì Tầu Lạ!”
Cấm nói động đến đàn
anh vì “16 chữ vàng”
Và “Bốn tốt”, để đàn
anh xót thương!
Không dậy dỗ! Hãy học
bài khiêm nhường!
Nhịn đàn anh là khỏe
re, để còn sống lâu mãi
Tại sao năm 45, nói “Trí, Phú, Địa, Hào” là độc hại
Cần tiêu diệt đi, để toàn
dân biến thành lũ ngu
Không “Trí thức”, đất
nước biến thành dân đen khu
Không tài sản? Ai quản
lý? Chắc lại là Đảng?
Tại sao Người Việt lại
giết Người Việt kinh hoảng
Mấy trăm ngàn người,
chết thảm thiết, ly tan
Cán bộ giết người,
máu chẩy thành sông
Chắc là để lên Thế giới
đại đồng?
Môt thế giới xạo ke,
không bao giờ có…
Cướp nhà, giật chợ,
đào cầu tiêu, tìm bạc vàng
Người dân nào có vài
lạng vàng là đi “tù mút chỉ”
Cấm áo dài, tóc dài,
cấm áo quần “Mỹ Ngụy”
Cấm xinê, cấm nhạc ngụy,
cấm văn chương
Nghĩa là chỉ muốn dân
miền Nam trần truồng
Khố rách, áo ôm, sống
đời hoang hóa
Dưới roi dài, công
an, súng đạn, dao búa
Cán bộ rình mò từng
hơi thở nhân dân
Góc đường, góc chợ,
không nơi nào yên thân
Mắt trước, mắt sau,
dân miền Nam khổ hơn chó
Bắt chồng đi tù, cho
công an ôm vợ
Rồi cướp nhà, buộc
dân phải vượt biên
Hàng trăm ngàn người
lội xuống biển như điên
Sợ Việt Cộng còn hơn
sợ cướp biển hiếp dâm
Sợ cán bộ còn hơn sợ
chết chìm
Ông, bà, cha mẹ, các
con… thà vùi thây trên biển
Trong đường rừng, núi
xương, cây thịt hung hiểm
Vẫn cố trốn đi, thà
chết còn hơn sống với việt gian?
Dù đã dàn quân ra cướp
đường, cướp chợ?
Dấu một ký gạo, một lạng
thịt cũng phải run sợ
Vì lỡ công an lục
xoát giữa đường
Thì ôi thôi, có mà đi
tù rục xương
Nếu không hối lộ, thì
chết chỉ vì ba con cá.
Nhà nước cướp tài sản
của dân? Lạ quá!
Trên thế giới này, có
nước nào khổ như nước Việt Nam?
Dân không phải là KẺ
THÙ, không súng đạn, dao găm
Sao lại bắt đi tù chỉ
vì không nghe lời cán bộ?
Xứ nào mà dân phải
cong mình hối lộ
Mới có giấy khai
sinh, khai tử, giấy đi đường
Xứ nào mà chế độ HỘ
KHẨU nhiễu nhương
Để nặn túi dân nghèo
không chỗ ở?
Ôi! Độc Lập, Tự Do,
Xã hội chủ nghĩa!
Là cái nón tai bèo chụp
kín mặt dân oan!
Dân khổ còn hơn thời
Tây đi càn
Sống mục còn hơn thời
Huyện quan, Lý Trưởng!
Thế kỷ 21 rồi mà còn
bao người vất vưởng
Trong lao tù chỉ vì
đòi hai chữ Tự Do!
Lạy Vua Hùng, lạy các
Vua, xin được giúp cho
Dân Việt được sống đời
miền Nam khi trước
Tự Do – Độc Lập -chủ
quyền đất nước
Không Nga- Tầu bá chủ
cả Việt Nam.
Lạy các Ngài, đây
giòng lệ hai hàng
Kính cẩn đốt nén
nhang, quỳ lạy…
Lính già Chu Tất Tiến,
Viết thay cho Dân Oan
Việt Nam.
29 tháng 5, 2023.