KÍNH MỜI QUÝ CHIẾN HỮU CHIA SẺ HỒI KÝ CỦA CHIẾN HỮU HOÀNG MAI NHẤT: CHUYỆN CHƯA KỂ
Và cũng vì có 30/4/75 nên mới có “tù cải tạo”. Có tù cải tạo mới có H.O. Xin mời Quý Chiến Hữu, Quý Đồng Hương đọc trích đoạn chuyện tù ngục trong Đoản Ký Tù “ Cuộc Chiến Đấu Vẫn Còn Đang Tiếp Diễn " của Hoàng Mai Nhất Lê Anh Thượng; để biết anh em Quân Cán Chính VNCH đã chiến đấu như thế nào trong tù ngục mà cộng sản gọi là trại “cải tạo”.
Vâng, “Họ”, anh em QCCVNCH chỉ tạm thời “khuất
nhục” chớ chưa hề bị “khuất phục”.
Trân trọng
Hoàng Mai Nhất
(H.O. 26 Lê Anh Thượng)
Seattle, WA Mùa Quốc Hận 2023
Cộng Sản Trong Tù Ngục(Trích Đoản Ký Tù “Cuộc
Chiến Đấu Vẫn Còn Đang Tiếp Diễn”)
Khi Trung Cộng bắt đầu tấn công vùng Biên Giới
phía Bắc của Cộng Sản Việt Nam, chúng vội vàng đưa Tù Cải Tạo rời khỏi các
trại tù trong vùng rừng núi Hoàng Liên Sơn về từng trại
tù một, gần vùng đồng bằng châu thổ sông Hồng. Và trại cuối cùng
trong cuộc di dời này mà chúng tôi được đưa về là Trại 6, Xã Thanh Chương,
Nghệ Tỉnh.
Ngày đầu tiên lao động ở trại mới này,
chúng bắt chúng tôi phải dọn sạch một ngọn đồi trọc và sau đó, mỗi
người phải đào 70 hay 80 cái hố (không nhớ); mỗi hố: bề
dài, ngang khoảng 6 tấc; độ sâu khoảng 8 tấc trong một ngày. Muốn vậy, trước hết
phải dọn sạch đồi và bứng tất cả gốc, rể cây lớn nhỏ. Sau đó, đi gom cỏ,
rác bỏ xuống hố ủ làm phân bón để trồng Sắn tức là cây
Khoai Mì theo cách gọi trong Nam. Đối với anh em mình, nói
là chuyện của nó, còn làm hay không là chuyện của anh em mình.Vì vậy,
sau khi chúng chỉ trỏ xong; anh em lẳng lặng đi làm;
nhưng khoảng mươi, mười lăm phút sau; tất cả đều chống
cuốc xẻng, dao rựa và dừng tay lại không làm nữa khi có một tiếng nói rất
khẻ, chỉ vừa đủ để anh em nghe: “đừng làm nữa anh em, chúng bắt
mình lao động nặng như vầy là có ý định giết chết anh em mình đó”.
Điều này cũng không có gì là lạ, vì phằn lớn anh em
trong “đội đào hố sắn” *, vốn dĩ đã từng cùng nhau
sống chết, chia sẻ những khổ đau hận nhục trong kiếp tù đày, qua không biết bao
nhiêu trại tù từ trong Nam cho đến khi ra ngoài Bắc đến giờ nên, chỉ cần một
người lên tiếng là anh em hiểu ngay. Thế là, tất cả điều hưởng ứng
mà không hề thắc mắc. Và hể một khi mà tất cả đã nhập cuộc
rồi thì điều đi cho tới cùng không chút ngập ngừng sợ hãi; bởi vì, dù có
chống hay không chống thì chúng nào có tha hay để yên cho đâu. Bằng mọi
cách,chúng phải hủy diệt, đày đọa, giết chết chúng ta một cách lần mòn đau đớn mới
thôi. Điều này được thể hiện rõ qua việc chúng cho ăn uống thiếu
thốn và không gì là bổ dưỡng vì toàn là thứ thiu mốc, khô cứng cộng với
lao động nặng nhọc và khủng bố tinh thần bằng các hình thức học tập
chính trị, kèm theo là phê bình, kiểm điểm lẫn nhau; đã vậy còn nhốt
anh em Quân Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa trong rừng sâu, nước độc;
dưới những thung lũng sâu trong dãy núi Hoàng Liên Sơn, giáp
biên giới Lào, Việt và Trung Cộng. Thế nhưng, tất cả những âm
mưu thâm độc này, anh em mình điều hiểu và đã biết nên chúng
đành thất bại, không làm gì được anh em mình.
Vì khi đi lao động trong những vùng rừng núi ở Hoàng Liên
Sơn, anh em đã có dịp gặp và nói chuyện với những người dân sinh sống
nơi đây (dĩ nhiên là gặp trong lén lút và phải canh
chừng chúng nó). Họ vốn dĩ là những người dân trước đây sống
trong các thành phố lớn như Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định…Sau khi về
tiếp thu Hà Nội, cộng sản bắt đầu áp đặt chủ thuyết cộng sản
vô thần lên toàn miền Bắc;cả gia đình họ phải khăn gói lên đây sống một
cuộc đời mà chúng gọi là vẻ vang với câu khẩu hiêu tuyên truyền đầy kịch
tính: "lao động là vinh quang! Là không ăn bám xã hội.." đến
nay là đã qua đời thứ hai sau khi cha mẹ họ mất, họ hoàn toàn không biết
phố xá là gì; đất nước hiện giờ ra sao; nhưng chắc chắn có một điều
họ biết rõ là: "đến đời cháu con của họ thì cũng vậy thôi, cũng sẽ chết
già ở nơi đây. Ít nhất cũng phải trải qua năm đời, mới có chút hy vọng được
chúng tin mà hơi ngóc đầu lên được. Mà nếu tới đó thì con cháu họ cũng không cần
biết đến họ là ai đâu". Đói lắm…khổ lắm! Không sao kể xiết, lúc nào cũng bị
để ý theo dõi. Đừng tưởng lên đây ở với rừng núi là sẽ được
yên thân; được sống thoãi mái đâu. Các anh rồi cũng vậy thôi, nếu không chết
già ở nơi đây thì cũng không có ngày về đâu. Mà các anh cũng không đi
thoát (ý nói trốn trại) được đâu". Tất cả những điều này
không phải chỉ qua một lần được nghe, được biết mà phải trải
qua nhiều lần gặp gở, tiếp xúc. Và những điều này cũng đã được
chính những tên cán bộ quản giáo (Liên Trại 1) ở Hoàng Liên
Sơn đã nói thẳng vào mặt chúng tôi khi vừa tới đây: "các
anh đừng tưởng các anh sẽ được tha về đâu! " Và
chúng đã có kế hoạch để đưa hết gia đình “tù chính trị miền Nam” ra giam
lõng trong vùng rừng núi HoàngLiênSơn này; để biến tất cả trở thành những
tên nô lệ không công, sống căm lặng như những người của Hà Nội 36
phố phường ngày xưa sau năm 1954; và điều này thì chỉ còn là thời gian. Nhưng rất
may cho anh em tù chúng tôi là chúng đã không thực hiện được âm mưu thâm độc
này,nhờ vào sự đấu tranh của bà con hải ngoại cộng với sự giúp đở của những
người Mỹ có lương tri nên Chính Phủ Hoa Kỳ đã kịp thời can thiệp mà tất cả anh
em Tù Chính Trị mới được giải thoát. Đúng là:"Người tính không bằng Trời
tính" và " Trời không phụ Người ngay bao giờ
". Lời xưa không bao giờ sai trật.
Trong đội lúc đó,cũng có một số anh em vốn dĩ ở trại
khác hay đội khác được nhập chung vào đội mới với chúng tôi nên còn phân vân,
ngập ngừng nhưng sau đó; khi thấy tất cả anh em chúng tôi đều một
lòng nên các anh em đó đều ngừng tay và nhập cuộc. Hai
tên bò vàng vác súng đứng canh chúng tôi lao động, rất lấy làm
ngạc nhiên vì cứ tưởng chúng tôi mệt nên nghỉ
tay giây lát; nhưng sau đó, chờ hoài mà vẫn không thấy chúng tôi lao
động trở lại. Chúng lấy làm tức giận và bắt đầu sừng sộ, chĩa
súng vào chúng tôi và nạt nộ:“tại sao các anh không nàm.Các anh muốn chống đối
à!Các anh có nàm hay không?”. Măc cho chúng nạt nộ nói gì kệ nó,
anh em chúng tôi vẫn thản nhiên không làm theo lệnh của nó; đã vậy còn lớp ngồi,
lớp đứng vừa nói chuyện, vừa nhìn hai tên vệ binh bò vàng. Thậm chí, có một
số anh em còn lấy thuốc Lào ra vấn và chuyền tay nhau hút,
theo cái kiểu phê sướng đời tù, không thèm lý gì đến chúng;
coi chúng (mấy tên công an bò vàng) không ra gì.
Thấy lời nói của mình vẫn không làm cho chúng tôi
sợ hải mà đứng lên đi làm lại. Chúng bèn lên đạn, chĩa súng thẳng vào
anh em mình và buông lời hăm dọa: “các anh không nàm
nà chúng tôi bắn các anh ngay. Các anh có nàm hay
không?”. Thấy chúng lên đạn, chĩa súng hăm dọa đòi bắn, anh em lấy
làm tức giận bèn cùng nhau đứng dậy và cầm lấy dụng cụ lao động
có sẳn trong tay mình, cùng giơ lên trong tư thế sẳn sàng sống chết với
chúng. Lúc đó, có một số anh em hơi yếu…tinh thần, nhỏm dậy tính đi làm lạị;
rất may và kịp thời có một tiếng nói rất khẻ buông ra:”đừng sợ anh em, bọn
chúng chỉ có mỗi thằng một viên đạn để bắn báo động mà thôi”.
Vì lời nói vang lên ngay sau lưng nên tôi quay lại xem
ai đã nói, thì thấy anh Lợi * đang đứng sau lưng tôi, đang nhìn tôi,
miệng anh như hơi mĩm cười. Tôi biết chắc lời nói này là của
anh, kể cả câu nói hồi nảy lúc bắt đầu nhập cuộc cũng là của anh và
tôi thầm cảm phục anh. Có lẽ nhờ lời nói này và vì thấy tất cả anh em lúc
đó đều sẳn sàng chiến đấu sống chết với chúng nên số
ít anh em có vẻ sợ hải đã lấy lại tinh thần và cùng một lòng với
chúng tôi.
Nhận thấy chúng tôi vẫn không sợ hải, chúng lấy
làm tức giận và không biết làm gì hơn là hét to lên gọi
anh Đội Trưởng của chúng tôi: “anh Đội Trưởng đâu?Anh dám để cho
anh em chống đối Trại, không chịu nao động phải không? Anh có muốn chết
hay không?!” Rất tiếc là tôi không nhớ tên anh Đội
Trưởng đội trồng Sắn đầu tiên ở trại 6 Nghệ Tĩnh này.
Nhưng theo như lời anh Sữ Hồng Xuân, Thiếu Tá Trưởng Trại
Giam Tù Phiến Cộng ở PleiKu trước 1975, thì Đội Trưởng lúc đó là Thiếu Tá
Lê Khoát ( ? ). Anh Xuân hiện đang sống ở Westminster, Nam Cali cùng người vợ
sau sao khi anh đi tù về.
Anh Đội Trưởng bước ra và nói: ”cán bộ gọi tôi!”. Tên
bò vàng vệ binh chĩa mũi súng qua phía anh và tra hỏi anh;đại khái là tại
sao anh dám để cho đội nghỉ tay không làm việc và quy chụp
cho anh cái tội là cằm đầu tù chống đối trại. Rất tiếc vì sự việc xảy
ra đã lâu quá rồi, nên tôi không thể nhớ hết từng câu
đối đáp giữa anh đội trưởng và bọn chúng; nhưng sau đó, khi
anh đội trưởng lập lại câu kết tội của chúng với anh em thì tất cả đều
đồng thanh trả lời theo cái kiểu lấp lững, gài thế, bắt chẹt bọn chúng “chúng
tôi không có chống đối trại, cũng như không phải không muốn lao động;
nhưng trồng Sắn thì chỉ cần cuốc nhẹ một lổ và bỏ hom Sắn xuống
là Sắn sẽ mọc lên ngay, đâu cần gì phải đào hố sâu gần
cả thước và lại còn giao chỉ tiêu cao như vậy thì làm sao chúng tôi làm nổi.Đây
rõ ràng là trại muốn giết chết chúng tôi bằng hình thức lao động cực nhọc
như thế này, nên chúng tôi không làm”.
Tội nghiệp cho hai tên bò vàng, chúng làm sao đủ trình độ để đối
đầu, đấu lý với anh em mình; nên khi bị chúng tôi dùng lý lẽ trấn áp thì
chúng đứng nghệt mặt ra và quay qua ngó lẫn nhau. Sau đó một thằng áng chừng
có thâm niên tuổi lính tức tuổi đảng hơn nên lên tiếng:”đây nà
nệnh của trại, các anh phải nao động ngay,nếu không chúng tôi nổ súng đấy”. Thấy
thái độ ngập ngừng của chúng như vậy, anh em biết ngay là
chúng đang bối rối và lo sợ không biết phải đối phó ra sao. Có
lẽ vì đây là lần đầu tiên trong đời “cai tù”
và chắc cũng là lần đầu tiên ở Trại 6 này, lại xảy
ra chuyện tù không thèm nghe lệnh, kể cả lời nạt nộ, chỉa súng hăm dọa
đòi bắn của chúng.Điều đó cho thấy, những gì mình tính toán, suy luận
là đúng; cho nên anh em bèn lấn tới bằng cách bồi thêm một đòn cân não nữa: “trại
nói là cho chúng tôi đi học tập cải tạo là để
cho chúng tôi biết lao động để sau này về nuôi sống vợ con, thế
mà giờ lại bắt chúng tôi phải lao động nặng nhọc như vầy là có ý muốn giết chết
chúng tôi; như vậy là lường gạt cho nên chúng tôi không làm. Chừng
nào trại cho bỏ chỉ tiêu này thì chúng tôi mới làm.”
Đến nước này thì chúng chỉ còn một cách là phải nổ
súng, nhưng không phải nhắm vào anh em mình mà là bắn chỉ thiên để báo
động.Và khi tiếng súng báo động vang lên,thì không biết chúng ở đâu mà túa ra
như Ong vở tổ; không biết cơ mang nào là bò vàng (dĩ
nhiên là đực, cái có đủ). Đứa có súng xách súng, đứa không có
súng thì cầm gậy gộc, dao, rựa; thậm chí có đứa không kịp mặc
áo, xỏ quần dài cũng chạy đại ra với mình trần hoặc áo
thun hay chỉ mỗi có cái quần xà lỏn;cũng chạy túa ra.Đã vậy,
còn thêm đám du kích và dân quân địa phương nữa chứ, cũng nháo nhào
chạy ra với cào, cuốc, dao rựa, gậy gộc. Nghĩa là khi nghe súng
nổ là tất cả bọn chúng, dù đang làm gì,ở đâu; đều phải chạy túa ra về
phía có tiếng súng nổ để yểm trợ cho trại. Nhờ vậy, chúng tôi mới thấy
rõ được sự tổ chức chặt chẽ và hệ thống an ninh nhân dân mà chúng đã thiết
lập được sau khi chiếm miền Bắc như thế nào. Hèn chi người dân miền Bắc
đã phải cúi đầu nghe lệnh chúng mà không hề dám có bất cứ một sự
phản kháng, chống đối nào hết và bất cứ anh em nào trốn trại cũng đều bị bắt lại
hết.
Chúng tôi vẫn đứng yên trong tư thế sẵn
sàng chiến đấu trên ngọn đồi thấp, đồng giữ một vẻ im lặng, bình tỉnh;
không có bất kỳ một biểu hiện nào tỏ ra nao núng, sợ hãi.Tất cả đứng yên
như những tượng đồng hiên ngang, hùng dũng như những thiên
thần nhìn xuống phía dưới rừng người đang bủa vây, bọc
kín chân đồi: vòng trong cùng sát chân đồi, đối diện trực tiếp với anh
em tù cải tạo là bọn công an bò vàng, kế tiếp là du kích và ngoài cùng là
dân quân địa phương với sắc mặt đầy sát khí; chỉ chực chờ giết chết
ngay lập tức những tên tù cải tạo dám coi thường, nổi loạn chống đối chúng.
Sau khi thế trận bủa vây đã xong, lúc này tên quản
giáo đội cũng vừa ra tới. Sau khi nắm bắt tình hình xong thì hắn bèn giở
giọng vừa dụ dỗ lường gạt,vừa dọa chúng tôi: ”các anh đã vi phạm nội quy trại khi
chống đối không chịu nao động. Tuy nhiên, trại cũng như cách mạng nuôn
nuôn nà khoan hồng và tạo điều kiện cho các anh cải tạo tốt,
học tập tốt để sớm về với gia đình; bây giờ các anh hãy nao động
trở nại ngay”.
Giọng lưỡi chúng nó, anh em mình biết quá rõ,
cho nên nó nói gì kệ nó, không ai thèm nhúc nhích. Thấy vậy,
tên quản giáo bèn đổi chiêu thức: “trại sẽ xét nại chỉ tiêu
và có hướng giải quyết sau. Bây giờ các anh hãy nao động trở nại ngay”. Anh
em vẫn không nhúc nhích, coi thường chúng…dĩ nhiên. Tức lắm nhưng nó cố dằn
xuống và buông lời dụ dỗ:” tôi biết có một số anh không muốn chống đối trại,
chỉ muốn nao động; vậy ai muốn nao động thì bước
ra khỏi hàng và đứng ở phía này, theo hướng tay hắn chỉ; trại
sẽ khoan hồng không trừng phạt; còn ai ngoan cố cứ chống
đối, trại sẽ có biện pháp trừng trị đích đáng”. Vẫn không một ai bước
ra theo lời dụ dỗ của tên quản giáo để tìm sự an nhàn, phản bội
lại anh em (mặc dù hắn nói đi nói lại nhiều lần). Không biết làm
sao hơn, tên quản giáo quay lưng đi vào nhà Lô (là một căn nhà tranh,
vách đất được cất lên tại khu vực lao động để bọn bò vàng nghỉ
ngơi hay tránh mưa nắng khi dẫn tù đi lao động) và không quên kêu một
tên vệ binh dẫn anh đội trưởng vào nhà Lô.
Lúc này đám du kích, dân quân địa phương đều đã rút đi vì
không thấy có gì xảy ra hết. Anh em mình thì vẫn đứng trên đồi trong tư thế chiến
đấu, còn bọn công an vẫn bao vây ở dưới đồi với họng súng hướng chỉa lên đồi
về phía chúng tôi. Đôi bên ghìm nhau thật lâu, không bên nào nhúc nhích hay có
động thái gì hết; chỉ có vài tên bò vàng chạy tới chạy lui từ chổ ngọn đồi về
trại và ngược lại. Có lẽ đây là mấy tên liên lạc viên chạy tới lui để báo cáo
tình hình cho ban chỉ huy trại. Sau này, nghe nói lại (qua nguồn tin rỉ
tai ở trong trại) là ngày chúng tôi chống đối, tên trại trưởng đã
đi Tỉnh hay Hà Nội họp; chớ không là chúng tôi đã lãnh đủ hậu quả rồi. Anh em
chỉ cười thầm, vì biết nếu có đúng như vậy thì chỉ là tên Trại
Trưởng cho phao tin để đở mất mặt mà thôi.
Không biết chúng đã nói gì, làm gì với anh Đội Trưởng ở
trong nhà Lô; nhưng một lát sau, anh Đội Trưởng đi ra, kèm sát phía
sau là một tên bò vàng chỉa súng sau lưng anh và cả hai đi
thẳng đến ngọn đồi chổ anh em tù vẫn còn đứng trong tư thế
đấu tranh. Anh ĐộiTrưởng cho anh em biết:”cán bộ quảngiáo và trại muốn gặp đại
diện của Đội trong nhà Lô; vậy anh em hãy cử ra người đại diện…” Thời gian trôi
qua quá lâu rồi nên tôi không còn nhớ được tên hai anh được cử ra làm
đại diện cho anh em để đi gặp chúng.
Mặt trời lúc này đã lên đến đỉnh đầu và cái nắng nóng như dội
lữa xuống ngọn đồi trơ trụi không có lấy một tàng cây làm bóng mát (nhưng
cho dù có bóng mát đi nữa, chúng cũng đâu có để cho tù được vào đó núp tránh nắng;
chổ đó là để cho bọn chúng, bọn công an coi tù). Điều này đã khiến
cho anh em bắt đầu thấy mệt, đói và khát; đã vậy, khi thấy các đội
xung quanh đã bắt đằu thu quân về trại để ăn trưa thì cái đói, khát, mệt lại
càng tăng dần thêm lên; tuy nhiên anh em vẫn không vì vậy mà có bất
kỳ một thái độ nào tỏ ra nao núng, sợ hải. Vấn đề mà anh em lo lắng nhất chính
là sự an nguy của hai anh đại diện cho anh em đi vào trong nhà Lô, gần giống như là đi
vào hang cọp đã lâu rồi mà vẫn không thấy trở ra. Không biết
các anh hiện giờ như thế nào, có bị chúng lợi dụng cơ hội này để đánh đập, khủng
bố gì hay không?! Chắc chắn là không, vì nếu có thì đã nghe tiếng thét đau đớn
của các anh rồi; vậy chúng giữ các anh để làm gì? Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau
và dự định bàn biện pháp đối phó thì một tên bò vàng đi ra và
nói rằng: “Trại đồng ý giãm chỉ tiêu, các anh hãy nao động trở nại”.
Đúng là cái lũ ngu đần và giảo hoạt. Chúng cứ
nghĩ là anh em mình không biết gì về chúng nên mới nói
như vậy hòng lừa chúng tôi. Thế là tất cả anh em đều đồng thanh lên tiếng: ”không
lao động gì hết! Muốn gì thì phải thả người của chúng tôi ra đã.” Thấy
phản ứng của chúng tôi như vậy, tên bò vàng vội vả trở vô nhà Lô và rồi không
thấy trở ra nữa, mà hai anh đại diện cũng không thấy tăm hơi. Chúng tôi
bèn hùa nhau lên tiếng: “thả người của chúng tôi ra. Không được
giữ người. Chúng tôi không chống đối, chúng tôi chỉ yêu cầu bỏ
kiểu lao động phi lý này thôi”.
Mặc cho chúng tôi la hét, chúng vẫn im lặng và cũng không thả
hai anh em đại diện chúng tôi ra. Bọn công an bò vàng bao vây chúng
tôi ở phía dưới, vẫn trong tư thế sẳn sàng nổ súng nhập cuộc để tiêu diệt
chúng tôi, nếu chúng tôi manh động; nhưng anh em chúng tôi vẫn không hề lo sợ,
bởi vì, nếu sợ thì chúng tôi đã không chống đối; nhất là đối đầu với bọn
cai tù công an cộng sản ngay tại hang ổ của chúng, vùng Thanh Nghệ Tĩnh. Đôi
bên cứ dằn co qua lại như vậy thật lâu, rốt cuộc rồi thì hai anh đại diện
cũng được thả ra. Và rồi, khi trởi bắt đầu tối dần, chúng đành phải cho
chúng tôi về trại để vào buồng giam lại vì dù sao như vậy thì vẫn chắc
ăn hơn.
Qua cuộc chống đối lần này, đã cho chúng tôi thấy rõ cái yếu
điểm chính của bọn chúng là rất sợ sự đoàn kết một lòng của anh em
mình (những Quân Cán Chính miền Nam Việt Nam Cộng Hòa) mà chúng định
tiêu diệt qua cái danh xưng mỹ miều là “tập trung học tập cải tạo” và
nhất là sự tính toán chính xác, đánh trúng tâm lý của chúng làm
chúng cứng họng không còn khoác lác diễn tuồng nhân đạo hòng lường gạt
anh em mình nữa; để rồi bắt buộc chúng phải chấp nhận yêu sách của
anh em mình.
Chiến thắng này chỉ là bước khởi đầu cho những chiến
thắng kế tiếp sẽ được ghi lại chi tiết như là: làm thế nào Đội
15 đập đá Lò Vôi gắn lon “Thượng Sĩ” cho tên quản giáo Đội 15 Đập Đá này và còn
nhiều…nhiều nữa, những cách đánh đẹp của anh em mình… Tất cả sẽ được
trình bày đầy đủ trong cuốn “Đoản Ký Tù“.
Sau vụ chống đối này, anh em chúng tôi bị gom lại
thành “Đội 15 Đập Đá Lò Vôi”; để rồi, lần lượt từng bước một phá vở
âm mưu tiêu diệt anh em mình của chúng và đánh gục chúng ngay tại trại
giam có tiếng “hắc ám” nhất; đó là Trại 6, xã Thanh Chương,
Nghệ Tĩmh.
Hoàng Mai Nhất
(H.O. 26 Lê Anh Thượng)
CHUYỆN CHƯA HỀ ĐƯỢC BIẾT HAY NGHE NÓI ĐẾN TRONG NGỤC TÙ CỘNG SẢN
Sau cuộc nỗi loạn chống đối trên một ngọn đồi ở trại 6 Nghệ
Tỉnh (xin xem lại bài viết “ Trận Thử Lữa Đọ Sức Giữa Tù Cải
Tạo Với Công An BòVàng CộngSản”đã đăng trên các báo và trang Tưởng Niệm30/4/2021
VTLV) của anh em chúng tôi, là những người tù cải tạo từ Trại 9
Yên Bái tức Trại NguyễnGiápGiá do quân đội nhân dân csvn giam giữ; khi chúng vừa
đưa chúng tôi về tới trại này.
Hình toàn cảnh Trại
̉̉6 Xã Thanh Chương, Nghệ Tỉnh (Hình do c/h Nguyễn Thanh Vân
cung cấp).
Chúng vội vàng gom chúng tôi lại để thành lập Đội 15 Đập
Đá Lò Vôi, như:Nguyễn Thanh Vân(BB); Nguyễn Thiện Nhượng (KQ); Nguyễn
Đức Lợi (HQ); Nguyễn Thanh Liêm (P7, có em gái là vợ của
một ông anh bà con với tôi, dân HQ); Tạ Văn Thành(Giáo chức biệt
phái); LêTuấn(ĐPQ); Lê Anh Thượng (P2 TKGĐ); NguyễnThượngDực (BB,nhà
thơ Đại Lãn,dân Hòa Hưng với tôi), Dương Văn Chương (Sĩ
Quan Báo Chí); Nguyễn Ngọc Minh (P7,dân Hòa Hưng với
tôi); Lâm Ngọc Chiêu (cựu CT Hội LLĐB Nam Cali);Giáo
Sư VạnVật Nguyễn Văn Trọng (với một trại nuôi chim Cút
thành công ở Gò Vấp khi đi tù về); Đặng Mậu Vinh (BB,
Vinh nhỏ hay Vinh Mậu Ngò để phân biệt với Vinh lớn
BKD), Hoàng Thế Việt (QBKQ), Nguyễn Văn
Vinh (81 BKD, Vinh lớn); nhóm Cao Đài gồm:
Kính, Lương, Trường, Nguyễn Văn To, Nguyễn Văn
Tính (BĐQ, có biệt danh Tính chuột vì nhỏ con, cũng dân Hòa Hưng;
tù về sống ở Bàn Cờ); Lê Minh Phát (Phát Em, Cao Đài;
nhà ở Gò Vấp để dễ phân biệt với Nguyễn Văn Phát, dân
CG ở Trương Minh Giảng; có lúc làm đội trưởng Đội 15 đập đá); Phan
Huy Bách ( KQ, con TT Phan Huy Quát; đi trại nào cũng làm đội trưởng).
Có thêm một số anh em ở các đội khác tăng cường
cho đủ số 40 tù ở một đội như: T/T Sữ Hồng Xuân (Trưởng
Trại Giam Tù Phiến Cộng ở Pleiku); T/T Lê Văn Trước (P7,
em vợ B/S Chiểu Giám Đốc B/V Chợ Quán); T/T Nguyễn
Công Luận (Giám Đốc Nha Chiêu Hồi); T/T Đinh Thành
Tiên (nhà thơ Tô Thùy Yên); Tr/T Nguyễn Phú Thọ,
người hùng Baston, (K16 VB, em cố Tr/T Robert lữa
Nguyễn Xuân Phúc TQLC, K16 VB); T/T Hiền (K20
?VB); Phó Đức Thành (BB); Nguyễn Nhự (CTCT); Ngô
Thanh Tùng (BĐQ tù binh năm 1973, hình như trong trận Tống Lê Chân)
và một số các anh Xã Trưởng miền Tây như: Sáu, Đằng,
Hòa, Tín cộng thêm một số các anh mà tôi không nhớ tên.
Mục đích chúng lập Đội 15 ĐĐLV là để đày đọa
chúng tôi và đồng thời để dễ kiểm soát chúng tôi, vì bãi đá
là một ngọn núi đá nằm chếch phía sau trại 6,trên con đường đi lại của
dân chúng quanh đó và đội tuần tra trại thường xuyên qua lại kiểm
soát tù; cộng thêm một vọng gác canh tù ở góc giáp hai đầu tường rào
trại giam phía trái sau trại nhìn về ngọn núi đá. Như vậy thì nhất cử nhất
động của anh em tù chúng tôi không bao giờ thoát được sự theo dõi của
chúng. Thế nhưng anh em đã từng bước một phá vở kế hoạch đày ải kiểm soát
anh em mình của bọn chúng và đồng thời còn khống chế bọn chúng, bắt
chúng phải theo ý mình.
Ngày đầu tiên ra đập đá, chúng chia đội làm bốn tổ:
--Tổ1:phụ trách đập đá núi cho nhỏ ra để bỏ vô lò nấu
thành “vôi”. Quân số Tổ 1 nhiều hơn các tổ khác vì công việc
này nặng nhọc và nguy hiểm nhất. Tổ1 chia làm 4 toán: toán đập đá, toán khiêng
đá, toán chất đá,luân phiên thay đổi cho nhau.
--Tổ 2: phụ trách đóng những bánh “than” như ở những lò làm
gạch để bỏ vô lò, cứ một lớp đá là một lớp than.
--Tổ 3: đẩy xe cút kích ra bãi đá lấy đá đẩy về bỏ vô
lò để nấu thành vôi, lấy than để bỏ vô lò và trong coi lửa trên lò không bao giờ
cho tắt.
--Tổ 4: phụ trách móc “Vôi” ở phía dưới lò ra ngoài và đẩy
vô kho chứa. Tổ này ít nhất, chỉ khoảng 4 người.
Chỉ tiêu giao cho Tổ1 Đập Đá: mỗi đầu người trong một
ngày phải hoàn thành một thước vuông khối đá, tức là chiều cao chiều dài,
chiều ngang của khối đá phải đúng một thước.
Đá đập ra đâu phải miếng nào cũng lớn,dài,to đều nhau; thường
thì bể nhỏ ra thì làm sao có thể chất thành một thước khối trong một
ngày cho một người được. Đã vậy, nếu không biết cách đập đá là phải lấy
chân chận trên cục đá trước rồi mới đập, để tránh búa khi đập bị trợt sẽ nện vô
chân, dập xương hay gảy chân dễ như chơi. Sự chận đá bằng chân này, còn
là để tránh miểng đá bắn đui mắt (đã có một vài anh
bị miểng đá bắn vào mí mắt, chớ không là bị đui rồi).Đã vậy, cạnh của
miếng đá lại rất bén, bén hơn dao cạo râu nên dể bị thươg do bị cạnh bén của
mãnh đá cắt thịt, da gây ra nhiễm trùng. Trong tù không có thuốc, xà bông để rửa
vết thương thì khổ lắm lắm…
*Tôi là nạn nhân của việc bị mép đá bén làm bị
thương mà đến giờ qua 20 năm ở Mỹ , B/S Mỹ cũng không chữa
dứt được:
BỆNH
Ý
chí còn nhưng xác thân gần nát…
68
tuổi! Đời gọi lão ông chưa?
……………………
_
cơn đau nhức * dồn dập đến rồi
đi
_
móng tay hư thối * buốt đêm ngày
(thơ
Hoàng Mai Nhất)
* cơn đau nhức / móng tay hư thối: ngón tay bị
tảng đá đè khi chất đá cất nhà lầu, chẳng may đá xập xuống,đè bẹp ngón tay. Giựt
mình, giật tay ra , ngón tay trỏ của bàn tay trái mất đi
móng tay và thịt; nhờ còn chút thịt mỏng nếu không là lòi
xương ra rồi. Không có thuốc ngừa nhiễm trùng, mà chiều về, phải
tắm nước ao tù chứa đầy vi trùng do dùng phân tù pha nước tưới thẳng
lên rau cải trồng, chảy xuống hồ.
Anh em tù đập đá làm vôi, mỗi chiều trước khi vô trại, đều
phải tắm; nếu không sẽ bị ngứa và lở loét.Do đó,ngón tay của tôi đã bị nhiễm
trùng nặng.Móng tay bị biến dạng, sưng đỏ và rỉ nước vàng
hôi thối; còn làm nhức thốn ở trong xương như có con gì bò rất là khó chịu đến
không ngủ được.
Ở Mỹ hơn 20 mươi năm, uống trụ sinh liên tục mà
không hết. Có trụ sinh thì móng tay mọc trở lại bình thường, hết trụ
sinh thì móng tay tái phát bịnh trở lại như cũ. Bác sĩ Mỹ chê rồi,
không chữa được, chỉ trị dứt được sưng rỉ nước vàng mà thôi.
Anh em biết ngay là nó muốn hành hạ đày đọa mình để trả thù
việc nổi loạn mấy ngày trước làm náo loạn, chấn động cả Trại
6 và tin nổi loạn này đã lan truyền gây ảnh hưởng đến
các trại khác gần đó, nên nó rất tức giận và quyết tìm cách triệt hạ mình.
Vì biết vậy nên anh em cứ tà tà làm cho lấy có. Hai
tên công an canh tù và tên cán bộ quản giáo tên Lý tức lắm
mà không làm gì được anh em mình hết. Nó nạt nộ, hăm dọa
thì anh em nói rằng:“ việc làm này nặng nhọc lại mới
quá nên không quen, chỉ tiêu giao quá cao nên không sao hoàn thành được;
yêu cầu Trại giảm chỉ tiêu xuống”.Và rồi anh em bắt đầu tiến hành cuộc phản
đối chống lại chỉ tiêu trời ơi đất hởi này của nó, theo từng bước một…
Tên cán bộ Lý mặt non choẹt(quản giáo đội15
chúng tôi,cấp bậc Hạ Sĩ) thì vẫn luôn hùng hổ nạt nộ,hăm dọa anh em đủ
điều nên anh em đặt cho nó cái tên là cán bộ “nhí”; điều này làm nó càng
điên tiết lên nhưng vẫn không làm anh em sợ
hãi mà thay đổi cách làm. Dằng co như vậy đâu cũng
gần tháng trời, Trại bèn cho thay tên Nhí bằng một cán bộ khác tên Điển về làm
quản giáo Đội15 Đập Đá.
Lúc này anh em đã chán với trò dằng co qua lại này nên một
hôm, không biết anh em nào đã nghỉ ra sáng kiến tuyệt vời là:
khiêng đá đã có sẳn từ trước đang chất đống ở bãi đá,đem sang chổ mới sau
khi đã dọn dẹp phát quang sạch và xóa dấu vết của bãi đá cũ, không cho thấy
có dấu di chuyển đá ở đó. Đá đó được anh em khiêng (cứ hai
người khiêng một miếng đá) đem chất chồng lên chổ mới, là nơi sẽ báo
cáo chỉ tiêu Đội chúng tôi làm ra trong ngày.
Cứ dựng đứng bốn phiến đá lại, bọc chung quanh sao
cho đúng kích cở một thước vuông như chỉ tiêu chúng đặt ra;
còn ở bên trong trống thì đi luợm đủ thứ đá lớn, lớn vừa, nhỏ lòn
hòn liệng vào trong cho nó đầy kín (không kín cũng không sao vì bốn mặt
và bên trên đã lấp kín rồi). Anh em đã đặt cho cách sáng tạo
này một cái tên nghe đầy vẻ văn minh hiện đại của Tư Bản Dẫy Chết (từ
cs gọi chế độ miền Nam khi chiếm được Saigon) là: “cất nhà lầu”.
Với cách sáng tạo mới này,anh em cứ thoải mái nghỉ ngơi, hút
thuốc tán gẩu,đi bắt cóc nhái dưới các gộp đá hay kiếm rau cải để lắp
đầy cái bao tử đang đói meo réo sùng sục trong bụng. Và rồi, đợi
đúng giờ hoàng đạo là anh em theo tiếng hô của anh đội
trưởng, nhào vào khiêng đá từ bãi củ qua bãi mới để cất
nhà lầu…chỉ trong thời gian ngắn, nhà lầu cất xong; anh đội trưởng chỉ việc
đi báo cáo cho tên quản giáo đi ra kiểm tra đặng cho đội về trại nghỉ.
Đọc đến đây chắc ai cũng sẽ thắc mắc là còn hai tên
công an coi tù thì sao?Chẳng lẽ nó chịu đứng im để anh em mình quậy qua mặt nó
như vậy sao?? Xin thưa,làm gì cũng có kế hoạch hết; biết tụi nó cũng
đói vì lúc nào đội ra tới bãi đá, là nó đều bắt anh đội trưởng cử ra hai anh em
đi qua đội tăng gia để đào khoai lang,khoai mì,bắp về nấu cho chúng nó ăn. Thế
là, nắm bắt cơ hội này, anh em bèn chọn sẵn hai anh
giỏi kể truyện (phần lớn là anh em lớn tuổi tình nguyện); để mỗi
sáng, khi ra tới bải đá là sẽ nhận làm anh nuôi phục vụ chúng
ăn uống, điếu đóm vừa nghe kể chuyện truyền bá nọc độc Mỹ Ngụy cho
chúng nó nghe.
Cả đời tụi nó bị nhồi sọ tuyên truyền nào biết gì đâu…giờ biết
được cái hay của một nền văn hóa tự do miền Nam (đủ thứ truyện) nên
mê tít thò lò nằm nghỉ miết trong hang đá mà
hưởng thụ, tội gì phải ra đứng phơi nắng cho cực tấm thân trong khi tên
cán bộ quản giáo thì được thoải mái ngồi nghỉ mát trong nhà Lô (đây
cũng là khía cạnh mà anh em triệt để lợi dụng để khai thác tối
đa sự ganh ăn ghét ở của bọn chúng với nhau). Vậy là anh em
mình cứ ngoài này thoải mái diễn tuồng. Anh Đội Trưởng chỉ việc đứng
canh, hể thấy hai tên coi tù trong hang dợm bước ra là báo động cho anh
em ai vào việc nấy lăng xăng tới lui, cực nhọc đập đá cho có tiếng
vang..Tôi và anh Lợi thường hay phụ trách việc đập đá, mệt thì nhường anh em
khác thay thế.
Ăn uống thiếu thốn lại mất ngủ thường xuyên
vì đói, vì lũ rệp muỗi cứ luôn cắn chích, tấn công
liên tục lúc đêm về; nên chỉ đập ba, bốn búa là xây xẩm mặt mày muốn xỉu.Anh Lợi
là người thuộc làu TruyệnKiều nên hể ngưng tay nghỉ ngơi là anh đọc và dẫn
giải cho anh em nghe như là để ôn lại những gì của văn học ngày xưa đã
được học. Không biết bây giờ anh còn nhớ nữa không?!
Tên Điền quản giáo mới, lấy làm lạ là tại
sao đội khôg bao giờ hoàn thành chỉ tiêu mà bây giờ lại báo cáo là làm xong
và còn đủ vượt chỉ tiêu nên nó nghi ngờ và bắt đầu rình...Hắn
đi vòng qua ngõ đội rau và lần theo vách đá dựng đứng khuất phía sau
bãi đá. Anh em mình đâu ngờ cú rình mò này của nó. Toán canh chừng
chỉ canh chừng con đường mà đội tuần tra thường xuyên đi lại trước mặt
bãi đá chớ không hề nghĩ là nó sẽ đi lối này vì rất khó đi nên ỷ y không đề
phòng.
Thế là mánh của anh em mình bị nó phát hiện, bắt tại
trận…và nó mừng rỡ, vừa nhào ra vừa la:“náo…náo…các anh dám qua mặt nường gạt
Trại như thế à!!!”. Không dừng lại ở đó, nó nhảy lên bề mặt của
đống đá mà anh em đã chất chồng lên theo kiểu cất nhà lầu.
Phiến đá đập bể ra thì cạnh của nó rất mỏng, chỉ có
lần lần vào trong là dày dần lên; nhưng vì anh em chất gá lên mà
không có bỏ thêm thứ gì lên trên nên nó không bị ảnh hưởng gì;nay
tên quản giao làm tàng nhào lên đứng và còn dậm chân nghiến răng rủa xả
anh em: ”các anh cất chuồng heo như thế này để qua mặt
Trại, qua mặt chúng tôi à!” Nưc cười! Miền Nam sung túc dư
dã nên cách diễn đạt cũng đầy phóng khoáng sang giàu “cất
nhà lầu”. Trong khi đỉnh cao nhân loại thì nghèo đói bần cùng nên
chữ dùng cũng thấp kém, nghèo nàn…”cất chuồng heo”.
Thiên bất dung gian! Mặt phẳng phiến đá khi không bị dẫm đạp,
chịu sao nỗi nên xập xuống,chân nó vì mang dép râu nên bị mép đá bén cắt đứt
chảy máu dầm dề;nó lồng lộn lên:“náo..náo!Anh đội trưởng đâu! Trưa nay đội
không được về trại ăn trưa, phạt ở lại làm cho đến tối,chừng nào tôi
cho phép mới được về”.Và rồi nó cà nhắc cà nhắc đi về trại để băng bó trong
khi anh em mình cười vui hỉ hả vì được xem một màn kịch
thị uy lãng nhách không giống ai.
Anh em mình bị đói quen rồi, bao tử teo tóp lại rồi nên có nhịn không ăn trưa bằng
mấy củ khoai sùng, sơ sượng cũng đâu có sao, tối về ăn thành hai phần cũng
được thôi; không nghĩa lý gì hết. Nhưng tụi nó thì không
nhịn được,vì đã có tù làm nuôi mập thây ra rồi; nên sáng hôm sau, khi ra tới
bãi đá là nó bắt đội trưởng cử hai người đi lấy khoai vê nấu
cho nó ăn. Hai anh nuôi bất đắc dĩ dò hỏi nó mới biết là tụi nó ăn chung
mâm bốn người, đến giờ ăn mà không về, thì những thằng về ăn trước sẽ xơi hết
không chừa nên nó bị đói…
Từ đó,nó không còn dám bắt anh em làm đến tối mịt
mới cho về mà phải cho anh em về đúng giờ quy định. Và thế là mặc nhiên
nó chấp nhận một luật bất thành văn là, việc anh em mình
làm thì cứ làm miễn đừng để nó bị Trại khiển phạt; cứ báo cáo
đủ chỉ tiêu và nó cũng báo cáo lên trại như vậy và nó thì cứ ở miết
trong nhà Lô mà không hề bước chân ra khỏi nhà Lô để đi kiểm soát việc đập
đá của anh em.
Trại được báo cáo là đội nổi loạn khó trị này,
giờ đã tích cực l ao động và không có biểu hiện chống đối nào; đã vậy
luôn làm đủ, vượt chỉ tiêu nên không đầy ba, bốn tháng sau gì đó, khi
về nắm chức quản giáo đội thay cho tên cán bộ Nhí; cán bộ Điển được
Trại cho lên Thượng Sĩ.Như vậy là cấp bậc của tên quản giáo Điển
là do anh em mình gắn cho nó. Điều này làm cho tên Lý càng thù ghét đội
thêm lên và tìm mọi cách để hại đội cũng như hạ bệ tên Điển hầu nắm
lại chức quản giáo Đội 15.
Chuyện đấu tranh chống và làm thay đổi nội quy
Trại 6 của Đội 15 Đập Đá Lò Vôi, còn nhiều tình tiết hấp dẫn mà
không ai có thể ngờ được; tuy nhiên vì quá dài nên tôi mạn phép tóm gọn
ở đây, xin mời xem để biết rõ hơn khi cuốn “Đoản Ký Tù “ viết xong và ra
mắt.
Bây giờ xin nói về chiến thắng ngoạn mục mà không có Trại
nào, Đội nào trong “tù cs” làm được như Đội
15 Đập Đá Lò Vôi Trại 6 Nghệ Tỉnh này:
Sau khi thống trị bãi đá và làm cho
tên quản giáo Điển phải chấp nhận thỏa hiệp, không dám bước ra ngoài
bãi đá để kiểm soát, mà bỏ mặc cho anh em mình muốn làm gì thì làm,miễn
sao cuối ngày cứ báo cáo hoàn thành chỉ tiêu để nó không bị phạt và giữ
yên chức quản giáo đội; còn hai tên công an canh tù thì coi
như lúc nào cũng bị nhốt kín trong hang đá để hưởng thụ. Anh em tiến tới
bước nữa là tổ chức cho các anh em có thăm nuôi được gặp
mặt "vợ con", và Mẹ của mình ngay tại bãi đá:
1/ Người đầu tiên là Lâm Ngọc Chiêu (LLĐB). Thấy
anh ra gặp vợ đi thăm nuôi về, mặt có vẻ bí xị, buồn xo; anh em
mới hỏi:”ủa sao mới gặp đuợc vợ vô lại có vẻ buồn dữ vậy!?
Chiêu im lặng không trả lời. Anh em mới hỏi:”muốn gặp
mặt vợ ở ngoài bãi đá không?”. “Làm sao gặp!” Chiêu hỏi lại.
Anh em nói : ”thì nhờ người ngày mai ra gặp mặt vợ con
nói dùm với vợ anh là:“cứ nhắm ngọn núi đá giả bộ như đi nhìn ngắm cảnh
vật, rồi cứ đi vòng vòng, lần tới núi đá. Anh em sẽ canh cho anh gặp chớ gì
đâu”.
Mấy bà Vợ đi thăm nuôi chồng luôn chờ đợi
nhau để đi về chung cho an toàn, nên chuyện vợ
anh Chiêu đi gặp anh ở bãi đá quá dễ dàng; có điều
là dám đi hay không mà thôi. Và vợ anh Chiêu đi thật. Quá nể
luôn! Tình yêu đúng là không có gì cản nỗi!! Và rồi anh chị
đã gặp nhau an toàn gần cả ngày trời ở bãi đá dưới sự
canh chừng giúp đở của anh em đội đập đá.Và chuyện này đã làm nảy
sinh câu chọc ghẹo trong Đội15 cho quên đời tù là:“thằng
Chiêu nó nói là thấy vợ ra thăm, mặt cái quần lãnh đen láng o...nên
anh em động lòng tổ chức cho nó đuợc gặp vợ nhà cho thỏa lòng mong nhớ”.
Chiêu hả! Có đọc đoạn này cũng đừng trách Lê Anh
Thượng này xạo sự nhen huynh. Tôi không chế ra điều này đâu! Anh em có nói vậy
cũng chỉ là để tìm niềm vui cho quên đời tù..Dù sao anh cũng còn có người thăm
nuôi, còn tôi con Bà Phước hoàn toàn vì: “người yêu thì tôi đã nhắn
về, xin em hãy quên tôi và nếu thấy ai thương mà kết hợp được thì
hãy tiến tới; vì tôi không biết có còn sống để về trong cái Mùa Hè Đỏ
Lữa này không, dưới trời mưa bom bảo đạn của cs; khi mà đạn tránh
mình chớ mình tránh đạn được đâu!”.
tường trại giam. Giữa bức tường trại giam và Ao tắm là con đường mà Đội 15
thường đi và về khi đi lao động,
và Má của c/h Tùng đã đi để ra thăm con ở bãi đá. Con đường ngoằn nghòe
màu vàng là con đường mà vợ
c/h Chiêu đi bọc vòng để thăm Chiêu, vì là chuyến đi đầu tiên nên phải đi như vậy
cho an toàn. (Hình do c/h
Nguyễn Thanh Vân cung cấp).
2/ Người thứ hai là anh Hòa ( Xả Trưởng miền
Tây ). Ngày xưa, ở miền Tây mà lên Saigon, vô Trung Tâm Huấn
Luyên Quang Trung để thăm là cũng trần thân khoai củ rồi;chớ đừng nói chi ra
thăm chồng đóng quân ở miền Trung.Bây giờ lại khăn gói quà cáp ra tận miền Bắc
cs, lại còn phải đi vào rừng sâu núi thẳm nữa thì gian khổ,
nguy nan cở nào, thế mà vẫn đi; cho nên anh em lại giúp anh Hòa thôi.
Và cũng như anh Chiêu, vợ chồng anh Hòa được gặp nhau ở bãi
đá dưới sự canh chừng giúp đở của anh em.
3/ Người thứ ba là C/u Ngô thanh
Tùng (BĐQ). Vừa ra trường TĐ là bị bắt làm tù binh cuối
năm1973(?),bị dẫn đi theo đường mòn HCM ra Bắc giam giữ; trận đánh nào thì
tôi không nhớ. Hiện Tùng ở Nam Cali [nghe anh em cho biết,Tùng
có thời gian làm Tổng Thư Ký cho Chính Phủ NHC (?)]. Gia đình đã lập
bàn thờ và đã nhận tiền tử tuất.
Nhóm tù binh bị bắt trước 1975, được đưa về
giam ở trại 6 Nghệ Tỉnh chung với anh em mìnhcó ba
người là: C/u Tùng (BĐQ), Rạng (binh nhì BB), Long (binh nhất, BB). Và Tùng về
Đội 15 Đập Đá,
Khi nhận được giấy báo cho thăm nuôi. Má Tùng và
em gái vội vàng đi ngay ra Bắc để thăm Tùng. Tình thương của
người mẹ quả lớn lao,nên vừa ra tới trại; được gặp con xong là hôm
sau,hai mẹ con đi thẳg ra bãi đá bằng con đường ngắn nhất, cập
theo bờ tường trại giam là con đường mà Đội 15 thường đi về mỗi ngày lao động chớ
không đi vòng như vợ anh Chiêu, vợ anh Hòa mà không hề sợ
hãi gì hết.
Tội nghiệp và thấy thương cho Tùng, còn trẻ măng và đẹp
trai nữa, tuổi đời chưa tới hai mươi mà đã bị giam giữ mút
mùa lệ thủy, lâu dài như vậy; cho nên lâu lâu, đang lao động là
Tùng ngưng làm và nhìn lên trời mà nói như hát:“Mẹ ơi! Con
nhớ Mẹ, nhớ gia đình! Bao giờ con mới được gặp lại Mẹ đây?!”. Anh
em nói khẻ với nhau: Thằng Tùng nó tửng tửng như vầy là nó “mát
giây thừng” rồi!”. Thưa quý vị, khi ngồi viết đến đây là tôi ứa nước mắt vì
thương cho cuộc đời còn quá trẻ của Tùng và cho những người
lính miền Nam VNCH...Chúng tôi dù sao cũng bảy tám năm lăn lộn chiến trường, còn
Tùng vừa mới ra trường…
Mẹ và em gái còn đàng xa là Tùng đã chạy nhào
ra để ôm Mẹ, vừa chạy vừa kêu: “Mẹ…mẹ”, nước mắt tuôn
rơi. Mẹ Tùng và em gái cũng vậy. Thấy vậy,để tránh cho cảm xúc lớn
làm mất đi niềm vui hạnh ngộ không ngờ được như vầy, nên tôi lên tiếng chọc
ghẹo và Phó Đức Thành hùa theo:“Má! Má, con là Thượng nè! Con là Thành
nè! Tụi con chưa có vợ! Má nhớ con nhen! Đừng tin thằng
này, nó có vợ rồi đó Má”. Làm Má Tùng cũng vừa
vui vừa cười: “ nhớ…nhớ hết!”. Còn cô em gái Tùng thì vừa cười cười trong sự bẻn
lẻn vừa cúi mặt.
Thật không có gì để diễn tả được hết
niềm vui gia đình Tùng và cũng là của tất cả anh em chúng tôi trong
ngày hôm đó. Chúng tôi ồn ào như vở chợ như vậy mà không sợ gì hết và thật
sự cũng không có một tên công an nào xuất hiện để
làm khó dễ hay bắt bớ một ai hết;ngay cả tên ngồi trên chòi cao canh
gác cũng khôg có hành động báo động gì hết; điều này cho thấy, tụi
nó đã bị anh em mình khống chế, mua chuộc và chúng
ta đã đánh thắng nó ngay trên trận địa
(Trại 6) của chúng nó và ngay tại hang ổ vùng
Thanh Nghệ Tỉnh của chúng nó, nơi mà chúng luôn luôn ca ngợi là cái nôi của cắt
mệnh…
Còn nhiều chuyện hy hữu nữa mà khi biết được, sẽ
không ai tin là Đội 15 Đập Đá Lò Vôi Trại 6 Nghệ Tỉnh lại có thể làm được
như vậy.
Xin đón xem Đoản Ký Tù “ Cuộc Chiến Đấu Vẫn Còn Đang Tiếp
Diễn ” của Hoàng Mai Nhất, H.O.26 Lê Anh Thượng sẽ ra mắt khi viết
xong.
Trân trọng
Hoàng Mai Nhất
(H.O. 26 Lê Anh Thượng)
Seattle, WA Mùa Quốc Hận 2023