"VIỆT KIỀU BAY" (*)
Nhiều “Việt kiều bay” vẫn làm việc tại Việt Nam, đang
là đảng viên quan chức giữ chức vụ công. Họ dọn đường cho con cháu
qua Mỹ từ lâu. Con đến trường Mỹ, cha mẹ đi về Việt
Nam hoạt động cho chính quyền hoặc kinh doanh cá nhân
vì nơi ấy dễ kiếm tiền hơn.
Ngạc nhiên, trong mấy trăm ngàn gia đình Mỹ sinh sống trên
vùng đất này lại xuất hiện người Việt Nam nhập cư thời gian gần đây. Số lượng
chiếm khá đông, hầu hết nói giọng Bắc người Hải Phòng, Quảng Ninh, Hà Nội.
Cùng làn sóng xuất ngoại với các hình thức khác nhau, họ đã
thành công khi tiền rừng bạc biển. Chỉ cần một dự án, một phi vụ, một chữ ký
thì đô la sẽ có cách vào tài khoản của người có quyền.
“Việt kiều bay” là một trong những khu phố khá giàu tại
thành phố Cypress, Texas của nước Mỹ. Chủ nhân những căn nhà này hầu hết là những
gia đình cán bộ quan chức Đảng Cộng sản Việt Nam, đang làm việc cho nhà nước Việt
Nam. Mỗi căn nhà giá trị từ nửa triệu đến 2 triệu đô la trở lên. Mua nhà xong
là một chuyện, điều quan trọng là tiền đâu để đóng thuế ?
Nếu bạn thu nhập cao mấy trăm ngàn đô hàng năm thì chỉ là
chuyện nhỏ dù tiền thuế địa trạch rất cao (từ 20.000 Mỹ kim trở lên mỗi
nhà/năm) với khu vực tương tự. Vào cổng khu phố sang trọng khách phải trình
giấy tờ, hoặc bấm số bảo mật mới qua được.
Cuối tuần, hàng loạt chiếc du thuyền trên mặt nước. Là xứ Tư
Bản, ảnh hưởng theo năng lực ; nhiều người ở Mỹ làm giàu bằng tài năng công sức,
lao động chân chính trong một số lãnh vực ; họ xứng đáng có một cuộc sống bình
yên, hạnh phúc đúng nghĩa. Tuy nhiên, không phải ai cũng được như vậy.
Mỹ không phải là Thiên đường, vẫn còn một số Việt Kiều lâu
năm sống trong chung cư, không mua nổi cái nhà nhỏ với nhiều lý do riêng tư. Đó
là sự thật. Vậy mà với thành phần “Việt kiều bay” không hiểu họ giàu từ
đâu dễ dàng, mua nhà trả đứt tiền mặt, vui vẻ với mức thuế tuy không làm một
ngày nào trên đất Mỹ.
Đối tượng này bí mật đi qua đi về nhằm mục đích có lợi cho gia
đình và bản thân trong tương lai. Oái oăm thay, họ còn bắt tay với một số Việt
Kiều tại đây để rửa tiền dưới hình thức tinh vi.
Các hệ thống kinh doanh ra đời bao gồm trung tâm thương mại,
công ty, nhà hàng, hàng trăm tiệm nail nguy nga như cung điện, có sự đầu tư quy
mô trên 1/2 triệu đô la cho mục đích rửa tiền. Thực trạng nhiều địa điểm vắng
hoe khách nhưng vẫn vô tư hoạt động để hợp thức hóa chuyển tiền qua lại.
Vấn đề quan trọng là tiền đâu ra mà một số “Việt kiều
bay” mới đến đất Mỹ trong tình trạng tài chính triệu phú mà không ai biết.
Một năm họ về Việt Nam vài tháng và rồi qua Mỹ trình diện để khỏi rắc rối nếu
chưa có quốc tịch. Khôn ngoan, một số cố tình giữ song tịch.
Nhiều người vẫn làm việc tại Việt Nam, đang là đảng viên
quan chức giữ chức vụ công. Họ dọn đường cho con cháu qua Mỹ từ lâu. Con đến
trường Mỹ, cha mẹ đi về Việt Nam hoạt động cho chính quyền hoặc kinh doanh cá
nhân vì nơi ấy dễ kiếm tiền hơn.
Nghịch lý, trong khi ấy người ta khen chế độ, bắt người khác
nghe, tin và sợ mình. Dân phải chịu cúi đầu im lặng dưới nguồn máy điều hành
công an trị mà họ liên quan trực tiếp hay gián tiếp. Nhờ sức mạnh đồng tiền,
người ta đã đạt giấc mơ Mỹ trong tầm tay.
Phải chăng đây là bi kịch cho dân Việt bị cai trị dưới tay của
Đảng Cộng Sản Việt Nam, vô cùng tham lam và tàn bạo với dân mình, để được ăn
trên ngồi trước. Họ lợi dụng lòng tốt của nước Mỹ, con cháu hưởng nhiều quyền lợi
xã hội, y tế cùng nền giáo dục miễn phí từ tiền thuế dân còng lưng đóng cho
chính phủ.
Đất nước Hoa Kỳ đã tạo ra kẽ hở/lỗ hổng pháp luật để con
cháu Cộng Sản lợi dụng & hưởng lợi, trong khi cá nhân và gia đình họ không
phục vụ cho quốc gia này ngày nào.
Suy cho cùng, sống không thật lòng, không trung thành với Tổ Quốc nào là “Việt
kiều bay” thời đại.
Người ta qua mặt được người dân yếu thế, u mê; nhưng không
qua mặt được người hiểu biết sống lâu tại Mỹ. Người trong nước tôn sùng họ,
nhưng nào có biết một khi hết thời hết nhiệm kỳ, họ đã có chỗ an toàn trú ẩn ấm
thân, để lại phía sau một đất nước suy tàn.
Nếu ai từng đi qua những nơi người Việt mới nhập cư giàu hơn
người Việt lưu vong vượt biển vượt biên lâu năm sẽ không khỏi ngậm ngùi cho
tháng Tư buồn.
Phe thua trận chạy đã đành, nay “bên thắng cuộc” cũng chạy.
Cuối cùng, chỉ dân là chịu trận, không biết đi về đâu…
NGUỒN DIỄN ĐÀN