NỮ SĨ THALAN: KÝ ỨC VỀ NHỮNG BÀI HỌC THUỘC LÒNG
https://youtu.be/JyUZEWgTiBs
***
*NI SƯ HẠNH ĐOAN VIẾT CHO NHAU LẦN CUỐI
https://youtu.be/Ls5LpIbAspA
Luật nhân quả thật
đáng sợ.
(Trương Minh Sung
chuyển tiếp)
NI SƯ HẠNH ĐOAN
Ni sư Thích Nữ Hạnh Đoan sanh năm 1959 , quy y năm 1982 ,
vừa tạ thế tại Thiền Viện Viên Chiếu, Long Thành, Đồng Nai thọ 65 tuổi .
VIẾT CHO NHAU LẦN CUỐI
Ni sư Thích Nữ Hạnh Đoan
(Em ruột của Ni Trưởng Thích Nữ Như Thủy, bài viết cuối
cùng, ngày 3/3/2023)
Nghĩ tức cười, hồi nhỏ tới giờ tôi đọc kinh Phật nhiều,
hiểu sát sinh là tội lớn, ăn mặn là không hay. Cho nên càng hiểu càng tin thì
con kiến cũng không dám giết. Sợ ở ngoài đời, sợ lớn lên kết hôn khổ, dù mình
không muốn sát sinh, nhưng nếu làm dâu sẽ bị nhà chồng ép giết chóc phục vụ giỗ
quảy và phục vụ họ. Vậy thì đâu có gì sung sướng, sống mà tạo tội chồng tội.
Thôi thì đi tu cho khoẻ, giải thoát nhiều cái khổ không đáng có.
Mười sáu tuổi tôi vào chùa tu, những tưởng vào chùa thoả
mộng bình an không sát sinh. Nhưng còn sát sinh hơn lúc ở đời. Đang tu yên bình
thì sau 75 tất cả người trẻ trong tu viện phải rời núi Chân Không ở Vũng Tàu để
xuống khu rừng Viên Chiếu cách Long Thành 12 cây số để phá rừng khai hoang, trồng
lúa tự túc kinh tế sống…
Khi phảng cỏ cuốc ruộng, côn trùng, rắn rít, ếch, nhái…
chết đầy. Ruộng gì mà phải mang giày binh mới bước đi được, vì đầy gai mây và cứng
không thể tả. Thời mùa màng thất thu sáng ăn khoai mì chiều khoai lang, trưa ăn
độn với vài hạt cơm quý giá dính quanh củ khoai. Tới lúc ăn cơm được ngày hai bữa,
thì sáng ăn cơm với rau.
Rau quanh vườn quanh bờ đê đều được nhổ sạch để cung cấp
cho 17 cái miệng ham ăn tu sĩ trẻ. Mà người lớn nhất chỉ 28-29 và nhỏ nhất thì
16-17 tuổi cỡ tôi. Ngày nào cũng phá rừng khai hoang, nhìn côn trùng chết vô số.
Tự dưng tôi hết còn yêu đời thiết sống, mặt lúc nào cũng
buồn thỉu buồn thiu. Chị Thuỷ thấy tội, mượn cái cốc đất cho tôi nhập thất, cho
ở không tu tối ngày, chỉ có toạ thiền, lễ Phật, ăn một ngày một bữa, mỗi bữa một
chén, cho đỡ tốn kém. Và thiên đường của tôi bắt đầu: Vì không còn chứng kiến cảnh
các con vật phơi thây. Ngày ăn một chén cũng không sao, tuổi 25-26 còn trẻ nên
kham được. Có điều tôi ốm nhom như bộ xương, bà con ai nhìn thấy cũng khóc, cứ
sợ tôi chết. Trong khi lúc đó tôi cảm nhận mình thật khoẻ và sống dai nhách.
Buổi tối tiết kiệm nên không thắp đèn, một lít rưỡi dầu
hôi xài cả năm chưa hết vẫn còn đầy, vì mồi nhang đốt cây đèn hột vịt xong là tắt.
Cũng chẳng thấy mình khổ, cũng chẳng dám mơ ước thèm món gì ngon, do hiểu chị
mình phải đu xe than đi giảng pháp, đoạn nào chạy bộ được thì ráng chạy bộ để
té ra tiền xe ra mà mua gạo cho mình ăn.
Dẫn theo đứa em đi tu cực là vậy, nhưng chị cứ nguyện đời
đời xin gặp nhau, hướng dẫn tôi cùng tu. Còn tôi thì khổ quá cứ “nằm vạ” khiến
chị phải lo toan mọi thứ. Vì từ lúc mẹ tôi mất, chị chỉ mới 13, chị lớn hơn tôi
9 tuổi, nhưng chị trở thành bà mẹ tí hon của tôi, chị bỏ tôi đâu có đành.
Dù tu nhưng tuổi 15-16 kinh nghiệm khổ chưa thấm nhiều, đến
bây giờ thì tuổi tôi đã 64-65, chị cũng đã mất, kinh nghiệm khổ tôi cũng thấm tận
xương tuỷ (nhờ từ bản thân tiếp thu và chứng kiến cảnh sống của người chung
quanh).
Đức Phật của chúng ta thật thông minh, trí tuệ uyên bác,
tuy còn trẻ mà ngài đã biết nhân gian luôn bị bốn cái khổ “Sinh, lão, bệnh, tử”
hành, và ngài chủ trương xuất gia để giải thoát các khổ ấy.
Người không hiểu thì cho là ngài bi quan. Tôi kiểm tra
mình từ nhỏ tới giờ, không hề dám sát sinh, cũng chả từng liếc mắt đưa tình bóp
nát tim ai. Vậy mà về già khổ ập tới, không biết đường mà đỡ.
Giây phút cuối đời đối diện với bệnh khổ: Tim thì luôn bị
bóp nghẹt khó thở, bước đi cảm giác như suýt té, sắp đột quỵ tới nơi, ăn gì vô
cũng ói ra toàn máu lõng, ói cả nửa lít, miệng thì ói, mông thì máu loãng cũng
tuôn ra theo đồng bộ. Người ta nói là hội chứng xuất huyết bao tử, ung thư bao
tử, ung thư ruột. Tim phổi gan thận gì cũng bệnh nặng ráo. Tay chân thì co rút,
dở lên dở xuống cử động khó khăn. Danh giai nhân người ta thường gán cho tôi giờ
đổi thành “con cò ma” hay “con quỷ già” thì đúng hơn.
Nhiều đêm nằm, tức mình ngẫm nghĩ: Mình từ nhỏ tới lớn
không làm gì ác, rất kiêng cữ sát sinh, còn viết dịch sách khuyên người tin sâu
nhân quả, siêng tu theo Phật kiêng cữ tạo ác.
Vậy mà sao cuối đời bị trả báo thảm dữ vậy? Bây giờ, sống
mà húp nước lã nước cháo cầu được bình an cũng là khó. Hễ ho một chập là ói
tuôn máu ra. Do vậy ăn uống phải dè chừng, dù húp nước lã cũng dè chừng, chỉ cầu
được bình an, thầm hiểu ngày tàn của mình đã tới: chờ hết dương thọ thì ly trần.
Bạn nhìn mặt tôi đi, trông xinh xắn hen, dịu hiền hen, ngay hiện đời cũng đâu tạo
ác nhiều? Vậy mà sao cuối đời thọ báo thê thảm quá?
Tôi nhớ bài “THÁNG SÁU TUYẾT RƠI” mình dịch, bà Trương hiện
đời là con hiếu thảo, là người cực tốt, nhưng kiếp trước là tham quan, giết oan
người vô tội, nên oan gia đời đời theo báo không tha.
Còn chuyện “CÔNG CHÚA THĂNG HOA”, kiếp làm con vua nàng
giựt chồng người, giết tình địch, giết luôn mười mấy cung nữ để bịt miệng. Vậy
mà sang kiếp sau làm con thường dân, nàng hiền thiện và rất kiêng cữ sát sinh,
thấy chồng định giết cua ăn, nàng hết lòng cầu Phật trời gia hộ cho con cua
không bị giết, cuối cùng tâm lành đó cũng cảm hoá được chồng. Tôi là người rất
có gu ẩm thực, dù ăn rau nước chấm cũng phải làm thật ngon. Thật tuyệt đỉnh.
Chúng tôi thừa hưởng tài nấu bếp của mẹ ruột. Ba tôi thường
ca ngợi tài nấu nướng của mẹ tôi, rằng bà nấu chay rất khéo, vỏ bí vỏ bầu mà
qua tay bà chế biến, cũng trở thành món ăn ngon thượng hạng, lạ miệng, ăn một lần
là nhớ hoài.
Mẹ tôi rất kiêng cữ sát sinh, nhưng bà vẫn chết trong đau
đớn, toàn bộ nội tạng đều tổn thương vô phương cứu. Bà lìa đời ở tuổi 39, rất
trẻ, điều an ủi nhất là các con đều biết bà về cõi lành, chị Thuỷ tụng kinh Địa
Tạng cầu cho mẹ suốt 49 ngày và được báo mộng bà đã sinh về cõi Tứ Thiên Vương.
Còn tôi, hiện đời luôn kiêng cử không giết con gì, nhưng
ai biết được quá khứ ác nghiệp tôi đã tạo thế nào? Chắc là bằng non? Nên bây giờ
đến lúc oan gia báo thì chỉ có kham nhẫn, chịu đựng để chuộc tội.
Oan gia thuộc âm nên họ báo giờ âm. Tức là từ giờ âm trở
đi, tim tôi luôn bị bóp nghẹt không thở được, cảm giác như sắp ngừng thở. Còn
bao tử ruột thì cảm giác như bị ai cầm dao lóc nạo, đau tột cùng.
Đây là ác nghiệp tiền kiếp đang trổ, đây là lúc oan gia
báo thù, chỉ có đành chịu, cho họ vui và mình được chuộc lỗi. Dù trước khi bệnh
đổ, tôi có phóng sinh nhiều, sám hối, tụng kinh trì chú nhiều, nhưng hiện thời
trả quả vậy, tôi nghĩ là vẫn nhẹ. Hồi còn khoẻ thỉnh thoảng tôi hay lên YouTube
xem mục ẩm thực, thấy cảnh vợ chồng khoe họ sống hạnh phúc, đãi nhau cua hoàng
đế, tôm hùm, vi cá, bào ngư, bít tết cùng thưởng thức ẩm thực thượng đẳng, cùng
đút nhau ăn, cười tươi hạnh phúc rạng rỡ…
Hoặc khi tôi xem sơ các vua bếp, chủ tiệm nhà hàng, quảng
cáo cách giết vật để ăn, khoe món ngon vật lạ ở tiệm mình, cổ suý, mời mọc
khách ghé ăn…
Những YouTube này khiến tôi đau lòng nhiều. Trong hiện đời,
tôi chưa từng cắt cổ đập đầu, đâm họng con gì, chưa từng thảm sát vật để ăn, vậy
mà giờ phút cuối đời, đêm nghe tim mình như bị bóp nghẹt không cho thở. Nội tạng
như bị nạo bị cào, thống khổ oằn oại Tất cả đều là ác nghiệp tiền khiên tôi từng
tạo, nên giờ phải thọ báo… Bà Trương, Công chúa Thăng Hoa, dù hiện kiếp hiền,
nhưng tiền kiếp sống đại ác nên vẫn phải trả ác quả.
Viết bài này tôi muốn nói điều gì?
Tôi muốn nhắn nhủ bạn đọc HÃY CẨN THẬN ĐỪNG TẠO ÁC MÀ HÃY
CHUYÊN HÀNH THIỆN.
Nếu bây giờ tôi được diễm phúc ra đi bình an, tôi chỉ cầu
được sinh về cõi Tây Phương Cực Lạc, Phẩm thấp nhất cũng được, tôi sẽ ráng tu
cho thành rồi quay trở lại Ta bà hoá độ chúng sinh. (Độ những người mình từng
có lỗi để chuộc tội, độ những người ân nghĩa để đền đáp và nguyện đem hết thân
tâm này hoằng pháp, cứu độ tất cả chúng sinh để họ được thoát khổ.
Tôn chỉ của tôi là: hướng dẫn người hiểu nhân quả, tuân
hành pháp Phật, dứt ác hành thiện, cầu sinh Tây Phương, tinh tấn tu để thoát khổ
đau. Dù trở lại thế gian này, tôi có sướng như tiên, có được hưởng ngũ dục thế
gian thoả thích tôi cũng không màng. Tôi chỉ mong độ được chúng sinh thoát khổ
mà thôi.
Nếu bạn thương tôi, thấu hiểu lòng tôi, thì xin hãy ban
cho tôi lời chúc lành. Xin đồng cầu nguyện cho tôi sớm xả thân bình an, sinh về
Tây Phương tu thành, rồi hoàn phục ta bà cứu độ hết chúng sinh. Tôi sẽ vô vàn
mang ân bạn. Mong chư vị thiện hữu từng thương tôi sẽ gởi cho tôi lời cầu nguyện
lành mà tôi đang khát khao này!
Xin đầu thành kính lễ và chân thành cảm ơn chư vị!
Hạnh Đoan kính bút 3/3/2023
LeVanQuy share từ FB cô Phượng Hoàng
PHÚC ĐỨC.
(Minh Lương chuyển tiếp)
“ Bản thân mỗi người được tồn tại trên đời, được hạnh
phúc hay gặt hái được nhiều thành công hơn người khác ... tất cả đều do Phúc Đức
mà ra. Phúc đức càng nhiều thì vật chất càng đầy đủ, tinh thần càng thoải mái
và luôn đứng ở vị thế cao hơn những người khác.
Phúc đức là một lá chắn bảo vệ chủ nhân, là một siêu năng
lực mang đến may mắn. Khi có biến cố, lập tức phúc đức phát huy sức mạnh của mình,
hóa giải tai ương, mang đến sự bình an cho chủ nhân.
Phúc đức được chia làm hai phần, Phúc và Đức .
Phúc được tích lũy từ quá trình ăn ở của các bậc tiền bối
có chung huyết thống với mọi người. Ông bà, cha mẹ, Tổ tông sẽ là người tạo ra
phúc truyền lại cho con cháu, do đó mới gọi là hưởng phúc.
Còn Đức lại được tích lũy từ chính quá trình sống hằng
ngày của bản thân mỗi người và được cộng dồn lại để chuyển phúc cho đời tiếp
theo.
Đức là do chính bản thân mỗi người tạo ra, vì thế người
ta mới gọi là tích đức. Phần Phúc sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của một người trước
30 tuổi, và phần Đức sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống từ 30 tuổi cho đến lúc chết và
đời con cháu tiếp theo.
Con số 30 là cột mốc quan trọng của đời người, con số này
đánh dấu sự chín chắn, sự trưởng thành. Do đó tuổi 30 người ta gọi là tuổi lập
thân, là độ tuổi tôi phải có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình và không
còn bị ảnh hưởng từ gia đình.
Có những người may mắn được sinh ra trong một gia đình có
đạo đức, ông bà cha mẹ là người thiện lương nên phần phúc của người này rất nhiều.
Vì thế, trước tuổi lập thân, người này sẽ vô cùng may mắn. Nhưng từ 30 trở đi,
cuộc đời và số mệnh của người này sẽ phải chịu ảnh hưởng của phần Đức.
Trong quá trình sống trước đó nếu người này tử tế, sống
lương thiện thì phần đời còn lại cũng sẽ được thành công và yên bình, còn không
thì bắt đầu từ giai đoạn này họ sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm. Người
ta gọi đó là nghiệp chướng, nếu phần nghiệp chướng này quá nhiều, nó sẽ được
truyền lại cho đời sau.
Đó là lý do giải thích cho việc tại sao nhiều những người
ăn ở bất lương nhưng vẫn có thể thành công trong cuộc sống. Có điều nếu những
người này không biết tích đức cho mình thì đến một lúc phần phúc mất đi sẽ còn
lại phần nghiệp, lối sống có đức thì phần đức này sẽ hóa giải nghiệp chướng còn
không thì tai họa bắt đầu ập đến từ đây.
Nếu bạn cảm thấy bản thân kém may mắn do không được hưởng
phần phúc thì chúng ta vẫn còn lại phần đức để tự cứu lấy chính mình. Phúc
không thể được sinh sôi hay tạo thêm vì nó đã được mặc định ngay từ khi bạn
sinh ra, nhưng phần Đức thì không có giới hạn, bạn càng làm nhiều điều tốt, sống
càng lương thiện thì Đức càng được tích trữ nhiều .
Cuộc đời một nửa là do số mệnh an bài nhưng một nửa còn
lại vẫn nằm trong tay chúng ta. Ông trời có đức hiếu sinh, không triệt đường sống
của ai bao giờ, chỉ có chúng ta tự đẩy mình vào vực thẳm mà thôi.
Phúc Đức là một dạng sức mạnh tâm linh, một dạng siêu
năng lực bảo vệ mỗi người. Người hơn người một phần là do tài năng nhưng phần
nhiều là do cách sống đã tạo ra Phúc Đức khiến người khác tôn trọng họ. Tiền bạc
và địa vị khi chết sẽ không thể đem theo nhưng Phúc Đức hay Nghiệp Chướng sẽ được
truyền từ đời này qua đời khác.
Phúc đức bị tiêu trừ khi Nghiệp chướng xuất hiện và Nghiệp
Chướng sẽ được hóa giải khi Phúc Đức được tích lũy. Mỗi người đều đang cầm trên
tay một thanh gươm báu sử dụng vào việc tạo Phúc hay tạo nghiệp.
Nghiệp là do chúng ta quyết định bởi mọi việc chúng ta
làm không chỉ ảnh hưởng đến mỗi mình mình mà còn ảnh hưởng tới rất nhiều người
khác. Số mình có tốt hay xấu ở nửa đời người còn lại là do chúng ta định đoạt.
Chúng ta không thể chọn cách bắt đầu, nhưng kết thúc đều
do mỗi người định đoạt. “
Tác giả: Bùi Ngọc phúc.
1
Chạy xong cuốc khách, tôi vừa dựng xe trên vỉa hè chưa kịp làm cốc trà đá, bất
ngờ có hai mẹ con dáng lam lũ bước đến hỏi:
-Bác có biết nhà Thần Y Đắp Chiếu không.
Biết ngay khách ở tỉnh xa về Hà Nội chữa bệnh nên tôi chốt
ngay:
-Nhà ông Điếu bên Ngọc Lâm, ông này nổi danh trên mạng với danh xưng Thần Y Đắp
Chiếu đúng không, hai mẹ con cho xin 120 ngàn sẽ được chở đến tận cửa nhà.
Bác bớt cho hai mẹ con vài chục được không, quả thật để về
Hà Nội chữa bệnh nhà em vừa phải bán đi lứa lợn đang vào kì vỗ béo. Con em đi
khám nhiều nơi không khỏi, may có bác cùng làng xem trên mạng nên biết đến danh
Thần Y Đắp Chiếu. Nghe bà mẹ trình bày một tràng dài khiến tôi mủi lòng, dắt
con xe dream nát xuống đường cho dễ nổ máy, tôi gật đầu:
-Thôi sáng mùng một nên tôi lấy 80 ngàn vậy, bây giờ gọi
xe khác nó bắt chẹt giá gấp đôi lại còn đi lòng vòng còn hơn cả city tour.
Lúc xe chạy qua cầu Long Biên, bà mẹ rụt rè hỏi:
-Em nghe nói nhà Thần Y Đắp Chiếu sẽ chữa được các loại bệnh đúng không bác.
Tôi không rõ, nhưng mỗi ngày ông khám bệnh và kê đơn bốc
thuốc cho khoảng 200 người. Vừa chạy xe tôi vừa trả lời, bởi vì mấy lần chở
khách đến nhà Thần Y Đắp Chiếu, lần nào tôi cũng thấy con bệnh khắp các tỉnh về
xếp hàng còn đông hơn cả bệnh viện tuyến trung ương. Bà mẹ cũng thú thật, em thấy
mấy người làng em có in tơ nét nên họ nắm được nhiều thông tin, cũng vì thế mẹ
con em mới quyết về Hà Nội một chuyến xem sao. Câu chuyện rôm rả cộng thêm việc
không tắc đường, chẳng mấy lúc tôi đã chở hai mẹ con đến nhà Thần y đắp chiếu.
Hai mẹ con ở hiền gặp lành, Thần Y Đắp Chiếu vừa khám chữa bệnh cho một đợt
xong, trong lúc các con bệnh đang nằm đắp chiếu, Thần Y Đắp Chiếu cho gọi những
người tiếp theo. Do đưa người bệnh đến nơi này nhiều, vì thế tôi biết danh xưng
Thần Y Đắp Chiếu từ đâu ra. Mọi con bệnh từ già đến trẻ, từ ung thư giai đoạn 4
cho đến bệnh nhân thoát vị đĩa đệm hay sa dạ con, tất cả đều phải đắp chiếu mới
mong lành bệnh.
2
Vị Thần Y Đắp Chiếu béo núc bắt đầu leo lên sập ngồi, trong lúc đó trợ lý của
Thần Y Đắp Chiếu cầm micro gọi tên từng bệnh nhân, do hay đến đây nên tôi được
ông coi như chỗ quen biết, nếu khát có thể mở tủ lạnh lấy đồ uống thoải mái. Tiếng
loa gọi tên:
Hoàng Ngọc Phấn 45 tuổi, đến từ Quảng Ninh.
Ngay lập tức một bệnh nhân lò dò bước ra, Thần Y Đắp Chiếu
hỏi:
-Bệnh gì:
-Em mắc lao phổi nên rất khó thở, vào viện không thấy khỏi
mong Thần Y ra tay cứu giúp.
Thần Y Đắp Chiếu nói to cho mọi người biết về sự tinh
thông y thuật của mình:Kể cả cô vít cô veo đến đây thầy chữa được hết, khỏi phải
lăn tăn. Sau đó Thần Y Đắp Chiếu bấm đốt ngón tay nói; Bính Thìn mệnh Thổ hợp
màu nâu, mau ra nộp tiền mua chiếu đúng màu. Thấy bệnh nhân không hiểu, Thần Y
Đắp Chiếu nói: Ông có biết vào viện trước khi mổ phải mua chỉ khâu và bông băng
không hả, bác sĩ lo khám chữa bệnh còn vật tư y tế người nhà phải bỏ tiền ra
mua.
Cao hứng nên Thần Y Đắp Chiếu còn khuyến mại tiếp; Kể cả
mổ phanh hay mổ moi, nếu đang mổ cần truyền máu lúc đó người nhà phải cầm giấy
đi mua, chẳng may gặp máu hiếm phải huy động ba đời chín họ đến mà cho máu. Nói
mua cái chiếu còn tiếc, bảo sao
bệnh mãi không khỏi.
Cô trợ lý ngồi bên vội đính chính:
-Thầy nói nhầm mổ moi, thật ra là mổ nội soi.
Mai Thu Quế 38 tuổi đến từ Bắc Giang.
Đến lượt cô gái là khách đi xe của tôi bước vào, Thần Y Đắp
Chiếu phán ngay:
-Tuổi Quí Hợi 83 mệnh Thuỷ hợp màu nâu, mau mua chiếu
đúng màu cho tôi, chữa vô sinh đơn giản, có bà mãn kinh đến đây tôi còn chữa
cho 2 năm đẻ ba đứa.
Cô gái nghe lời ghé ra cửa chọn chiếu rồi thanh toán một
triệu đồng cho vợ Thần Y Đắp Chiếu ngồi bán. Nhìn mặt cô ánh lên niềm hy vọng
vì gặp được quí nhân.
Vị khách thứ ba đến chữa bệnh tiểu đường, sinh năm 1962,
Thần Y Đắp Chiếu phán rất nhanh:
-Bà tuổi Nhâm Dần mệnh Kim, hãy mua manh chiếu màu vàng rồi
vào đây, nhanh không đến giờ tôi nhập thất để luyện đan.
Ba con bệnh mỗi người cắp một manh chiếu theo Thần Y Đắp Chiếu vào một gian
phòng nhỏ, ông liền dặn ngay:
-Ai có đồ trang sức hay đồ kim loại đeo trong người phải tháo ra khi đắp chiếu,
nếu không bệnh sẽ không khỏi được.
Tôi đứng bên cạnh tỏ vẻ hiểu biết nói thêm vào:
-Chắc thầy sợ bị nhiễu giống như chụp cộng hưởng từ đúng
không.
Thần Y Đắp Chiếu gật gù vẻ tán đồng.
3
Theo yêu cầu của Thần Y Đắp Chiếu, ba con bệnh lần lượt cởi quần áo ngoài rồi
chui vào chiếu, riêng cô gái đến từ Bắc Giang có vẻ ngại ngần, cô liền bị Thần
Y Đắp Chiếu mắng xối xả; Vào đây bệnh nhân ai cũng như ai, có muốn sinh con
không. Nghe đến sinh con, ngay lập tức cô gái trút bỏ trang phục.
Nhìn bộ đồ lót cô gái màu xanh, Thần Y Đắp Chiếu gắt lên:
-Thôi cởi nốt cho tôi nhờ, màu đó không hợp mệnh.
Bà tiểu đường 59 tuổi nghe thế vội lắp bắp nói:
-Chị cũng mặc đồ lót không hợp mệnh, thôi chị cởi ngay.
Thần Y Đắp Chiếu lắc đầu:
-Bà hết trứng rồi, mau chui vào chiếu cho tôi nhờ.
Sau nửa tiếng nằm im, vị Thần Y Đắp Chiếu pha một xô nước
thuốc rồi tưới vào từng chiếu như người ta tưới cây, nước thuốc chảy ngấm qua
da thịt các con bệnh khiến tiếng ho sù sụ vì lạnh vang lên, riêng cô Mai Thu Quế
được yêu cầu chui ra khỏi chiếu.
Thần Y Đắp Chiếu giải thích:
-Cô bị tắc vòi trứng, vì thế muốn có con phải đổi tư thế
kiểu Phượng Hoàng tắm nắng, đây là phương pháp gia truyền không ai biết được.
Mặc cho bệnh nhân xấu hổ, Thần Y Đắp Chiếu vặn vẹo xoay đủ tư thế cho thiếu phụ,
thỉnh thoảng ngài còn đưa tay xoa bóp hai bầu vú, miệng nói để giúp lưu thông
khí huyết. Bà Nhâm Dần cũng không phải dạng vừa, nằm trong chiếu bà tự lột hết
đồ rồi chui ra đòi học theo cách đó, bởi vì bà cho rằng mất tiền như nhau phải
được chữa giống nhau, vị Thần Y Đắp Chiếu bực mình giải thích:
-Mỗi bệnh có một cách chữa khác nhau, người ta là Phượng Hoàng tắm nắng còn bà
là giống gì biết không.
Buổi chữa bệnh kết thúc, tất cả các con bệnh đều phải mua
đủ 7x7 = 49 thang thuốc của Thần Y Đắp Chiếu với số tiền hơn 5 triệu. Trước khi
chia tay, các con bệnh được hẹn tái khám sau hai tuần nữa, riêng chỗ chiếu sẽ
không được dùng lại vì Thần Y đã tưới thuốc lên rồi, lần sau lại mua chiếu mới
vẫn theo đúng màu hợp mệnh
4
Trưa nay tôi đưa cô gái ở Bắc Giang đến tái khám, vừa nhìn thấy tôi bà vợ Thần
Y Đắp Chiếu đã khóc lóc tỏ lòng tiếc thương chồng, bà kể lể:
-chồng em đã sinh nghề tử nghiệp lại mất vào giờ linh.
Tôi và bệnh nhân đều kinh ngạc hỏi:
- Thần Y Đắp Chiếu sao không chữa được bệnh cho mình.
Ngồi bên đống chiếu ế do không bán được, bà vợ Thần Y giải thích rõ; Tuần trước
lão chồng em đi ăn cỗ, chắc có tí men rượu nên mát ga lao xe máy vào đuôi một
chiếc ô tô đậu ven đường. Lúc được tin báo em vội chạy ra đến nơi, chồng em đã
nằm đắp chiếu ngay vệ đường không lời trăn trối.
Tôi thở dài an ủi:
-Thôi sống chết có số, chị cũng mang đống chiếu này ra vỉa
hè bán để thu hồi vốn.
Vừa nghe đến từ chiếu, vợ Thần Y Đắp Chiếu vội rít lên
đau khổ:
-Điều em ân hận nhất là lão ý không được đắp chiếu hợp mệnh.
Không sao đâu, chị chọn lấy chục cái chiếu hợp mệnh rồi đốt cho lão ý là ổn
ngay, tôi đành hiến kế cho xong.
Chia tay vợ Thần Y Đắp Chiếu, tôi ngậm ngùi chở khách
hàng ra bến xe, không phải tôi thương tiếc gì lão đó, tôi buồn vì sắp tới sẽ ế
khách hơn trước.
Lúc tiễn cô Mai Thu Quế lên xe ô tô, tôi dặn dò:
-Em chịu khó vào mạng tìm sẽ có hàng ngàn vị Thần Y, kiểu
gì chả túm được một Thần Y chữa bệnh cho mình, khi nào về Hà Nội nhớ gọi cho
anh.