TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU THƠ & THI PHẨM PHÙ VÂN CỦA THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO
Mừng July 4th
Thơ Trần Quốc Bảo
Mừng July 4th
Chúng tôi được sống
những ngày tự do.
Hôm nay là: JULY 4th
Nguyện cầu Thượng Đế
ban cho Hoa Kỳ:
Phú cường một cõi
biên thùy!
Tự Do đuốc sáng, phát
huy toàn cầu!
Văn minh Mỹ Quốc hàng
đầu!
Uy quyền vũ lực,
không đâu sánh bì!
Giang sơn bị Cộng trị
vì bấy nay!
Như đàn Chim Việt lạc
bày,
Tới đây, xin nhận nơi
này Quê Hương!
Tuy rằng gốc gác tha
phương,
Nhưng trong một Nước,
yêu thương nhau cùng!
Mừng “NGÀY ĐỘC LẬP”
vui chung!
Lá Cờ Hiệp-Chúng-Quốc
bừng nở hoa !!!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả:
PHONG THỔ AN BANG
Trần Quốc Bảo dịch
Thơ của Vua Lê Thánh Tôn
Phong Thổ An-Bang
Vua Lê Thánh Tôn (*)
海 上 萬 峰 群 玉 立
星 羅 棋 布 翠 崢 嶸
魚 鹽 如 土 民 趨 利
禾 稻 無 田 稅 薄 征
浪 向 山 屏 低 處 湧
舟 穿 石 壁 隙 中 行
邊 氓 久 樂 承 平 化
四 十 余 年 不 識 兵
黎 聖 宗
Phong Thổ An Bang (**)
Hải thượng cao phong quần ngọc lập
Tinh la kỳ bố thúy
tranh vanh
Ngư diêm như thổ dân
xu lợì
Hòa đạo vô điền thuế
bạc chinh
Ba hướng sơn bình đê
xứ dũng
Chu xuyên thạch bích
khích trung hành
Biên manh cửu lục thừa
bình hóa
Tứ thập dư niên bất thức
binh
Cảnh Trí An Bang
Đỉnh ngọc nhấp nhô lộng gió mây
Núi cao tinh tú trập
trùng vây
Dày công ngư phủ thêm
nghề muối
Nhẹ thuế nông dân thỏa
cấy cầy
Sóng dưới chân non vờn
vỗ mạnh
Thuyền trên khe đá lướt
như bay
Dân lành vui sống
không binh biến
Bốn chục năm qua hạnh
phúc thay
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả:
<quocbao_30@yahoo.com>
(*) Vua Lê Thánh Tôn (1460-1497) là một vị Minh Quân của nước ta, trị vì 38 năm . Ngài rất thông minh, có hiếu với Mẹ, tánh tình ôn hòa nhân hậu. Có công mở mang đất nước thịnh trị về mọi mặt. Đặc biệt về văn học: ấn định phép thi cử, mở mang trường ốc, lập Hội Tao-đàn và chính Ngài là Tao-đàn Nguyên súy.
Kính mời Qúi Thân
Hữu đón nhận Thi phẩm Mới "PHÙ VÂN" của Trần Quốc Bảo
Em Gái Miền Quê
Thơ Trần Quốc Bảo
Em Gái Miền Quê
Em đi cuốc đất trồng
khoai
Cỏ hoa vui đón ở hai
bên đường.
Có con chim nhỏ dễ
thương,
Líu lo điệu hót, du
dương chào mừng!
Mồ hôi thấm ướt ngực
lưng,
Nắng hôn cặp má đỏ bừng
au au…
Đều đều lát trước lát
sau,
Em vung tay cuốc, đất
mầu bung lên!
Con giun nghoe ngoảy
hồn nhiên,
Con cào cào nhảy
huyên thiên, giật mình!
Dừng tay cuốc, nụ cười
xinh,
Nương khoai rực rỡ
dáng hình tiên nga!
Em đi cuốc đất trồng hoa
Hoa chưa trồng, bướm
đã ra đầy vườn!
Tìm hoa, cánh bướm chập
chờn…
Hoa đâu không thấy,
giận hờn bướm bay.
Hồng nhung trồng ở luống
này,
Dãy kia thược dược,
nơi đây cúc vàng.
Yêu hoa, yêu cả… tay
nàng trồng hoa!
Mùi hoa tản mạn gần
xa,
Hương thơm hồng cúc…
hay là hương em?
… …
Xa rồi! hình bóng
thân quen,
Buồn thay...Vườn đã
bao phen hoang tàn!
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả:
Vấn Đề Lương
Tâm Thơ Trần Quốc Bảo
“Kên Kên rình mồi” bức tranh đoat giải Pulitzer
Vấn Đề Lương Tâm
Bên nước Sudan (*), có vùng nghèo đói,
Nhiều chuyện sảy ra,
quá đỗi kinh hoàng!
Một ngày kia, nơi bãi
rác, gò hoang,
Có em bé, bị bỏ rơi
khốn khổ,
Đói khát gục đầu, em
thoi thóp thở,
Sự sống còn, sắp tan
biến như sương!
Ác nghiệt thay! Trong
giây phút thảm thương,
Có con kên kên, từ
đâu đáp tới.
Đậu ngay sau lưng,
hau hau chờ đợi,
Em ngã ra, nó rỉa thịt
ngon lành!
Cùng lúc ấy,
nhà nhiếp ảnh trứ danh,
Kevin Carter bất ngờ
có mặt
Anh thấy ngay, cảnh
vô cùng bắt mắt
Ngàn năm một thuở, bố
cục tuyệt vời!
Đưa máy ảnh lên, anh
bấm liên hồi
Tay nghề cao, thu tấm
hình tuyệt tác!
Ý nghĩa bức tranh cực
kỳ tàn ác,
Song nhờ nó, anh đoạt
giải Pulitzer.
“Kên kên rình mồi...”
nổi tiếng bất ngờ,
Tên tuổi Kevin, lên đỉnh
cao vinh dự!
Nhưng... khách ngắm
tranh nhiều người giận dữ,
Nguyền rủa Kevin, đã
hành động sai lầm!...
Qúa tàn nhẫn, khi thấy
cảnh thương tâm,
Mê chụp ảnh, không cứu
nguy em bé!
Nghe phiền trách, anh
âm thầm lặng lẽ
Không thanh minh, chẳng
tỏ thái độ nào
Lời thế nhân... những
tưởng sẽ quên mau
Nào ai biết,
lương tâm anh ân hận.
Kết quả bất ngờ,
là... anh tự vẫn!
Chỉ ba tháng, sau khi
lãnh giải Pulitzer!
33 tuổi đời, với di
bút đơn sơ:
“Chuyện thật buồn,
tôi vô cùng hối tiếc!”
-o-
Vấn đề “Lương tâm
phán xét” nào ai biết!
Nhiều khi khủng khiếp,
hơn cả "Án Lịnh Tòa"!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
(*) – Sudan : Quốc gia khối Ả Rập, miền Đông Bắc Á Phi, nằm bên bờ Hồng Hải (Red Sea) ; lãnh thổ 728,251 dậm vuông, dân số 43 triệu.
Nhà văn Trường Sơn Lê
Xuân Nhị giới thiệu bài thơ:
Người Tình “M.16” của
Trần Quốc Bảo
Đời lính tụi mình, cha nào cũng cô đơn cả. Và bởi vì cô đơn, chúng ta trở nên rất đa tình. Đa tình chẳng phải vì mình là con nhà giàu đẹp giai học giỏi, mà vì quá cô đơn mà thôi. Gặp cái gì cũng có thể yêu được...
Yêu từ một đám mây lạc
loài bay tít mãi trên cao, đến con suối nhỏ rù rì nằm quyện dưới chân....
Yêu từ bao thuốc
lá Basto Xanh Basto đỏ hay gói Capstan, đến cái hộp quẹt Zippo mà dù nghèo đến đâu,
ai cũng phải dành dụm để sắm một cái. Đi hành quân hay đi biệt phái, những
đêm nằm không cô quạnh, lấy cái hộp quẹt Zippo ra bật nghe cách cách vài cái
thôi cũng thấy vui tai, phần nào thay thế được tiếng nói thầm thì ngọt
ngào của người tình hiện đang làm gì đó ở một chỗ rất xa...
Yêu nhiều thứ lắm,
nhưng yêu nhất, phải nói là yêu người tình M-16. Dù ăn dù ngủ dù làm gì
đi nữa, không thể không có người tình M-16 trong tay...
Tặng quý anh chị em một
bài thơ nói về “Người tình M-16 của Trần Quốc Bảo”. Đã hơn 40 năm rồi không
còn gặp mặt nhau mà ông vẫn còn nhớ đến em, làm thơ tặng em, thì quả
thật là lính chung tình. Ngày xưa, chắc là ông phải yêu
em lắm. Ai bảo lính đa tình mà không biết chung tình xin hãy đọc
bài thơ này.
Trường Sơn Lê Xuân Nhị
M-16 Thơ Trần Quốc Bảo
Ta với Em Mười Sáu thuở nào
Chúng mình vừa gặp đã
yêu nhau
Trong cơn thác loạn
trao thân phận
Ôm xiết ghì em giữa
chiến hào
Ánh hỏa châu soi rực
chiến hào
Kề vai áp má chốn binh
đao
Tuy không hò hẹn mà
sinh tử
Mà chẳng rời tay một
phút nào
Đâu quản gian truân nguy hiểm nào
Băng ngàn lũng thấp
vượt đồi cao
Bốn vùng chiến thuật
mình khăng khít
Mỏ vẹt, Khe xanh, đến
Hạ Lào
Kỷ niệm không quên ở
Hạ Lào
Đêm vùng hỏa tuyến đẹp
trăng sao
Đưa nhau vào trận như
vào mộng
Ta tắm em trong suối
máu đào
Tung hoành Bến hải tới
Cà mâu
Diệt thù, quyết bảo
toàn sông núi
Gối đất nằm sương trấn
địa đầu
Ai ngờ một thoáng đã
tàn mau
Ta đi cúi mặt lìa
sông núi
Lê bước chân hoang khắp
địa cầu
Duyên cũ không như ý
sở cầu
Nửa chừng dang dở bởi
vì đâu
Xưa nay Lính và Em Mười
Sáu
Tình vẫn mang mang vạn
cổ sầu
Quốc phá Gia vong vạn
cổ sầu
Nhưng còn sông núi, vẫn
còn nhau
Chúng mình ươm lại
hoa đầu súng
Dành lại Quê Hương một
thuở nào.
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của
Tác Giả: