KÍNH MỜI CHIA SẺ TRUYỆN NGẮN MỚI CỦA NHÀ VĂN NGUYỄN NGỌC HOA & 3 TRUYỆN NGẮN KHÁC CUA HOÀNG HẢI THỦY-LAN KHẮC-AN HÒA
Truyện ngắn mới: "Uổng Phí Đời Hoa" (Tháng Sáu 2023) -- Nguyễn Ngọc Hoa
Mời đọc truyện ngắn thứ sáu trong
loạt truyện "Ra Đứng Ngõ Sau," hay Tập
Truyện Nguyễn Ngọc Hoa X.
Để đọc các truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa đã phổ biến trước đây và một số bài viết khác, mời quý thân hữu vào Trang "Tác phẩm Nguyễn văn Hoa" ở trong Trang Nhà "Thân hữu Điện lực":
https://dconnect.co.jp/friend/
Xin chúc quý thân hữu và quý quyến một cuối tuần vui vẻ và
thân tâm thường an lạc.
Truyện ngắn
của Nguyễn Ngọc Hoa
Từ đầu thập niên 1980, chính phủ liên bang Hoa kỳ thúc đẩy cạnh tranh trong ngành hàng không thương mại bằng cách bãi bỏ quy luật kiểm soát giá cả, dịch vụ, và đường bay, và để công ty mới tự do nhảy vào thị trường. Để thu hút khách hàng di chuyển với mục đích riêng, hãng máy bay đặt ra quy tắc muốn được hưởng giá rẻ (khoảng 60 phần trăm giá “thường”), hành khách phải ở lại ít nhất ba đêm và ngày thứ Bảy trước khi trở về điểm khởi hành. Nhờ vậy, mỗi khi đi họp ở vùng đông bắc gần Toronto, Gia Nã Đại, tôi lợi dụng cách đặt giá ấy để bay sang Toronto mà không phải dùng tới tiền nhà. Cô thư ký Charlotte luôn luôn tìm ra vé máy bay cho tôi đi Toronto ở lại cuối tuần rẻ hơn vé cho tôi về nhà ngay sau khi họp.
Tôi viết bài “Đố Vui Để Chọc” hàng tháng cho tạp chí Xxxx
Việt ở Toronto, thỉnh thoảng viết về các khám phá khoa học hay toán học mới,
cổ động cho tờ báo bằng cách mua báo dài hạn tặng bạn bè khắp Hoa kỳ, và ngoài
ra, không giữ nhiệm vụ chính thức nào ở Xxxx Việt. Tuy nhiên, người
chủ trương tờ báo là Bảo chơi thân với tôi từ thời học trường kỹ sư và xem tôi
như bạn đồng hành thân tín trong việc đấu tranh. Tôi kính trọng và yêu mến
các bạn Xxxx Việt về tinh thần chống Cộng tích cực, ăn cơm nhà vác
ngà voi, mong được phụ giúp bất cứ việc gì trong tầm tay, và do đó thường cố
tìm cách bay sang Toronto với bạn.
Lần này tôi đến Toronto chiều thứ Sáu cuối cùng của tháng
Hai, nhằm kỳ họp mỗi cuối tháng mà anh em Xxxx Việt họp mặt ăn uống và
thảo luận công tác cần làm cho cộng đồng tỵ nạn. Hôm nay họp ở nhà Hiền,
người phụ trách phần trị sự của tòa soạn. Sau khi mọi người ăn xong, Bảo
nhìn quanh đằng hắng dọn giọng rồi hỏi,
“Mấy ‘ông’ có ai xem chương trình 60 Minutes phát hình hai tuần vừa rồi
trên băng tần CBS của Buffalo, New York không? Tôi nghi bên nhà sẽ có
thay đổi chính trị lớn vì thằng Việt Cộng bỗng dưng đâm tử tế, bày đặt trò cởi
mở, và mở cửa mời Marlos Schafer vào phỏng vấn một số nhân vật trong nước.”
CBS là tên gọi tắt của hệ thống truyền hình Columbia Broadcasting System.
60 Minutes là tạp chí tin tức truyền hình của CBS
phát hình một tiếng đồng hồ mỗi tối Chủ Nhật và gồm những cuộc phỏng vấn trong
đó phái viên CBS phơi bày mặt trái những sự việc mà chính phủ hay công ty lớn
khắp thế giới che dấu hoặc công bố lệch lạc với công chúng. Sinh ở
Toronto và vừa dân Gia Nã Đại vừa dân Mỹ, Schafer là phái viên kỳ cựu nhất của 60
Minutes và từng làm thông tín viên CBS tại Việt nam trong thời kỳ chiến
tranh. Hiền cười nụ trả lời,
“Nhờ anh chỉ, tui bắt băng tần CBS theo dõi kỳ phát hình thứ nhất có phỏng
vấn Võ Nguyên Giáp. Ông tướng già mặt phinh phính đáng ghét lột bỏ cái áo
đại cán nhà quê thường lệ, diện vô bộ âu phục láng coóng sang
như Tây, và không tỏ chút gì hối hận đã gửi bộ đội vào Nam để bị nướng trọn
trong trận Tết Mậu Thân.”
“Hiện giờ ông Giáp chẳng có quyền hành gì thực sự,” một người bạn trẻ
xen vào, “Bọn đàn em cầm quyền hạ nhục bằng cách bắt ổng làm
chủ tịch Ủy ban Sanh Đẻ có Kế hoạch nên dân gian có câu vè mỉa mai,
Ngày xưa Đại tướng cầm quân,
Ngày nay Đại tướng cầm quần chị em.”
“Việt Cộng chọn mặt gửi vàng mời Schafer vì thành tích nghịch lại chính
phủ Mỹ của ông ta. Hồi đó, Schafer làm cho Tòa Bạch Ốc và Ngũ giác đài một
phen bối rối khi cố tình loan tin thiếu sót và bẻ quẹo vụ lính Mỹ đốt nhà dân
làng Cẩm Nê,” Bảo giải thích.
Tháng Bảy năm 1965, căn cứ quân sự Mỹ ở Đà Nẵng thường bị Việt
Cộng (“VC”) pháo kích, phá hủy phi cơ và gây thương tích cho lính Mỹ. Do
đó, hàng ngày các toán Thủy quân Lục chiến Hoa kỳ (“TQLCHK”) được gửi đi tuần
tiễu ngoài căn cứ. Họ thường bị du kích VC ẩn nấp trong thôn Cẩm Nê
4 bắn sẻ; đó là một trong sáu thôn của làng Cẩm Nê cách Đà Nẵng chừng 10 cây số
về hướng nam. TQLCHK đến thì VC rút, người già, phụ nữ, và trẻ em ở lại bất
hợp tác và ngậm miệng như hến. Cuối một ngày đầu tháng Tám, khoảng một
đại đội VC xuất hiện tấn công dữ dội khiến bốn người lính Mỹ bị thương và một
em bé thiệt mạng. Một tuần sau, TQLCHK lại bị phục kích, hai người lính Mỹ
tử trận và hơn 20 người lính khác bị thương. Cùng kế, TQLCHK phải
dùng tới giải pháp dời dân thôn đến nơi tạm trú có sẵn rồi đốt những căn lều VC
đã dùng nấp bắn. Không may, chuyến này có phóng
viên Schafer đi theo săn tin. Ông quay cảnh lính Mỹ dùng bật lửa đốt
một căn lều và truyền đi khắp thế giới mà không giải thích ngọn ngành. Quần
chúng Hoa kỳ phẫn nộ – lần đầu tiên trong cuộc chiến tranh Việt nam.
Kể đến đây, Bảo cười ha hả,
“Thằng Việt Cộng ngu ngơ không biết nghề của chàng là phơi bày mặt trái
sự việc, chứ chàng không thân Cộng bao giờ. Đã phỏng vấn ông tướng
‘cầm quần’ thì phải phỏng vấn người bất mãn chế độ là bác sĩ Vương Quỳnh
Như. Bà này can đảm thú nhận với Schafer và cả thế giới bà đã hoàn
toàn sai lầm khi mù quáng đi theo Cộng sản.”
“Bà Quỳnh Như là bộ trưởng bộ Y tế của con múa rối Chính phủ Cách mạng Lâm thời
Cộng hòa Miền Nam của Hà nội, phải không anh?” Hiền xen vào.
“Chính bà đó,” Bảo gật đầu, “Sau năm 1975, thấy rõ thực chất của con múa rối và
chính sách vô nhân đạo của Hà nội đối với dân miền Nam, bà tỉnh ngộ và cực kỳ
thất vọng. Không đứng tên ứng cử vào quốc hội như được chỉ định, không nhận
chức thứ trưởng bộ Y tế phụ trách phía Nam mà Hà nội đề mộng, và nhất định
xin ra khỏi đảng. Bà nói với Schafer,
Trong thời chiến, chúng tôi sống gần nhân dân, trong lòng
nhân dân. Ngày nay, khi quyền lực nằm an toàn trong tay, đảng xem nhân dân là kẻ
thù tiềm ẩn.”
* * *
Quỳnh Như sinh năm 1930 tại Sài gòn và là con thứ sáu và con
út của một gia đình trí thức giàu có sống trong ngôi biệt thự trên đường Bà Huyện
Thanh Quan ngay góc đường Hồng Thập Tự. Bà học trung học ở trường
Chasseloup Laubat (sau này gọi là Jean-Jacques Rousseau), sang Paris học y
khoa, và trong thời gian ở Pháp, gia nhập đảng Cộng sản Pháp. Tốt nghiệp
bác sĩ nhi khoa và sản phụ khoa, bà về Sài gòn làm việc tại bệnh viện Nhi đồng
và ngoài giờ làm việc tiếp bệnh nhân ở phòng mạch tư trên đường Lê văn Duyệt. Là
VC nằm vùng với bí danh Thùy Dương, bà có có nhiệm vụ móc nối với
trí thức Sài gòn để dụ họ hoạt động cho VC.
Gia đình thượng lưu, học lực cao, nghề nghiệp thành công, và
tiền của dư dả, nhưng nhan sắc trung bình nên Quỳnh Như khó lòng tìm được ý
trung nhân xứng đáng trong xã hội Việt nam thời bấy giờ. Người nghèo và
kém tài hơn thì không dám với lên. Kẻ giàu có và ngang tay thì hoặc đã có
vợ hay người yêu, hoặc muốn kén chọn thiếu nữ trẻ đẹp hơn. Không biết do
tình cờ hay hữu ý, bà và bác sĩ Thụ “may mắn” gặp nhau. Ông tốt nghiệp ở
Pháp về, đã lớn tuổi nhưng còn độc thân, ăn nói lịch thiệp, và đang giữ chức vụ
tổng giám đốc thông tin Việt nam Cộng hòa (“VNCH”) ngang hàng với bộ trưởng.
Chẳng bao lâu, hai người trở thành đôi bạn tình thắm thiết.
Ngoài mặt, cặp tình nhân chung sống đầm ấm và hạnh phúc, nhưng bên trong, mỗi
người kín đáo dùng người kia để theo đuổi mục đích riêng: Quỳnh Như dò la
bí mật của chính phủ VNCH, và ông Thụ theo dõi hành động các nhà trí thức thân
Cộng. Đệ nhất Cộng hòa đổ, ông thất thế bị đẩy lên Bảo Lộc làm trưởng ty
Y tế Lâm Đồng. Phòng không chiếc bóng, ông buồn tình cua cô nữ hộ
sinh trưởng làm việc dưới quyền rồi cưới làm vợ. Quỳnh Như khổ đau oán hờn.
Vừa bị người tình phản bội, vừa mất đi một nguồn tin tình báo quý báu và một thế
lực chính trị che chở.
Khi VC tấn công Tết Mậu Thân, thấy hành tung sắp bại lộ, Quỳnh
Như hoảng sợ mang vàng bạc bỏ trốn vào bưng qua ngõ Ba Thu - Mỏ Vẹt,
vùng đất thuộc tỉnh Long An nằm giữa hai nhánh sông Vàm Cỏ Đông và Vàm Cỏ
Tây. Từ đó đến sào huyệt VC, bà phải đi băng qua đồng Chó Ngáp, cánh đồng
nằm hàng ba giữa ba tỉnh Bạc Liêu, An Xuyên (Cà Mau), và Kiên Giang, rộng đến nỗi
sau khi chạy từ đầu đến cuối, chó cũng lè lưỡi ngáp vắn ngáp dài.
Quỳnh Như được đảng dán cho cái bí danh Bảy Hồng cho ra vẻ
người “làm cách mạng”; “Hồng” ám chỉ đảng Cộng sản. Bà gặp ông Nghệ, ông
vào bưng cùng một đợt với bà, và hai người được “tổ chức” tác hợp thành
vợ chồng. Ông đậu bằng Tiến sĩ Khoa học (Docteur ès-sciences) về toán ở
Pháp và về nước dạy trường trung học Pétrus Ký rồi làm việc cho nha Ngân sách
và Tài chánh VNCH trước khi theo VC.
Có gia đình, Quỳnh Như chấp nhận rủi ro khi quyết định mang
thai và sinh con ở tuổi tứ tuần. Thời đó, ngay cả giới y khoa tây phương
cũng khuyên phụ nữ 40 tuổi trở lên không nên sinh con vì sẽ sinh khó và con sẽ
èo uột khó nuôi. Phương chi trong bưng không có phương tiện y tế
hay thuốc men. Quả nhiên, cậu con trai tên Sinh qua đời khi mới tám
tháng. Giữa buổi phỏng vấn dài dòng với Schafer, mắt bà bỗng đẫm lệ,
Biến cố đau buồn nhất là cái chết của con tôi, đứa con
trai độc nhất. Chết vì bệnh sưng não, trong rừng không tìm đâu ra thuốc
chữa.
Ông Nghệ sớm nhận ra sự thực và không nhận chức bộ trưởng bộ
Kinh tế rỗng tuếch của cái chính phủ hữu danh vô thực. Ông được đưa ra Bắc
huấn luyện ở trường đảng để “cải tạo tư tưởng,” nhưng trong khi học,
ông phân tích và chứng minh chủ nghĩa Cộng sản sai lầm từ căn bản rồi rời bỏ
trường. Nhà trí thức tỉnh mộng, nhưng đã trót phóng lao, phải theo lao.
* * *
Tháng Giêng năm 2004, theo lệnh của Hà nội, hội Nạn nhân Chất
Độc Da Cam/Dioxin Việt nam và một số nguyên đơn khác nộp đơn kiện 33 công ty
hóa chất chế tạo Orange Agent tại tòa án liên bang Hoa kỳ ở New
York. Orange Agent, VC dịch là “chất độc da cam,” là thứ thuốc
khai quang mà Không quân Hoa kỳ rải trong rừng già dọc theo đường mòn Hồ Chí
Minh và trên các mật khu Việt Cộng để dễ dò tìm động tịnh của chúng. Quỳnh
Như và bé Sinh có tên trong danh sách nguyên đơn, nhưng trong cuộc gặp gỡ bạn
bè tại Paris vào trung tuần tháng Năm, bà cho biết,
Người ta đặt tôi vào một fait accompli [sự đã rồi].
Ghi tên tôi vào hồ sơ kiện mà không có sự đồng ý của tôi và không thông báo cho
tôi biết. Họ chỉ đến mời tôi hợp tác sau khi một ký giả Úc thấy tên tôi
trong vụ kiện và xin phỏng vấn. Tôi đồng ý gặp ký giả với điều kiện có
quyền nói sự thật: Tôi không khởi xướng vụ kiện và không muốn kiện Hoa Kỳ
về “chất độc da cam.”
Dĩ nhiên cuộc phỏng vấn với nhà phóng viên Úc không bao giờ
xảy ra. Bà nói thêm,
Trong khi đảng Cộng sản bị ám ảnh về chuyện nhiễm độc
dioxin, năm 1971 tôi khám nghiệm tại Pháp và được xác nhận lượng dioxin trong
máu ở dưới mức trung bình.
Ngày luật sư nộp đơn khởi tố ở New York, Hà nội họp báo xuất
quân rầm rộ, chắc mẩm phen này sẽ thắng lợi to. Nhưng rồi quan tòa bác bỏ
vụ kiện vì đòi hỏi của nguyên đơn không có căn bản pháp lý, và nguyên đơn không
trưng bằng cớ cho thấy Orange Agent gây ra bệnh tật của nạn nhân trong
đơn kiện. Luật sư của Hà nội liền kháng án lên tòa phá án.
Hơn hai năm sau, tòa phá án nhóm để duyệt xét vụ án. Lần
này, Hà nội gửi bốn nạn nhân “chất độc da cam” Việt nam mắc bệnh hiểm nghèo
sang Hoa kỳ để “tham dự điều trần.” Điều trần về vấn đề gì, với ai,
và ở đâu – không ai nói. Trong hệ thống tư pháp Hoa kỳ, tòa trên chỉ
duyệt lại quyết định của tòa dưới, chứ không xử lại và không nghe (hear)
nhân chứng. Do đó, tòa phá án chỉ cần luật sư hai bên nộp bản cáo trạng
(brief) nói rõ các sự việc và điểm luật pháp để bênh vực thân chủ mình, và đến
ngày nhóm, nghe họ tranh luận miệng. Và tòa phá án y án tòa dưới.
Lỡ lầm tin theo bọn người ngu xuẩn và gian dối, Quỳnh Như đã
uổng phí đời bác sĩ tài cao. Bà mất năm 2006 tại Sài gòn, trong sự hất hủi
của chính quyền VC.
Nguyễn Ngọc
Hoa
Ngày 14 tháng Sáu, 2023
1/ Đa thọ đa khổ _(Hoàng Hải Thủy) 2/ Câu chuyện Đạo gia: Con người có thể mang theo những gì
khi chết? (Lan Khắc ) 3/ Nhân sinh vô thường, sống tùy duyên mới an nhiên tự tại(
An Hòa) |
|
|