Saigon trong
cơn hấp hối 30.04.1975:
Cận vệ
cũa ông Vũ Văn Mẫu: Nhan Hữu Hậu
Đã 36 năm
qua, hình ảnh Saigon trong cơn hấp hối vẫn còn rõ nét trong ký ức tôi. Giờ
đây tôi muốn ghi lại những điều tôi biết, tôi thấy và tôi đã làm chỉ để
đóng góp một vài sự kiện trong những giờ phút sau cùng của chế độ dưới
cái nhìn trong cương vị một sĩ quan cận vệ của Thủ Tướng Chánh Phủ VNCH.
Chiều ngày 28 tháng 4 năm 1975, tại Dinh Độc Lập, một buổi lễ bàn
giao trong đó Tổng Thống Trần Văn Hương, người kế nhiệm Tổng Thống
Nguyễn Văn Thiệu vừa từ nhiệm, trao quyền cho Đại Tướng Dương Văn Minh,
người duy nhất mà Hà Nội bằng lòng thương thuyết.
Chủ tịch Thượng
Viện được mời làm Phó Tổng Thống và Thượng Nghị Sĩ Vũ Văn Mẫu được mời
thành lập nội các. Buổi lễ trình diện tân nội các được dự định vào sáng
ngày 30 tháng 4 năm 1975. Tuy nhiên, có những biến chuyển khiến
chuyện này đã không thể xảy ra.
Sáng sớm
ngày 30 tháng 4 năm 1975, tại Phủ Thủ Tướng tọa lạc tại số 7 đường Thống
Nhất, diễn ra một buổi họp gồm có Nghị Sĩ Vũ Văn Mẫu, Tiến Sĩ Nguyễn Văn
Hảo, cùng một số nghị sĩ, dân biểu, các nhân sĩ có chân trong tân nội các
họp với cựu tướng Pháp Vanuxem, đặc phái viên của Tổng Thống nước Cộng
Hòa Pháp.
Phía bên
ngoài phòng khách, tôi còn nhận thấy sư hiện diện đặc biệt của cựu Thủ Tướng
chánh phủ lâm thời Nguyễn Ngọc Thơ (tháng 11/1963), Thiếu Tướng Đoàn Văn
Quảng, cựu Tư Lệnh LLĐB/VNCH và một số người tháp tùng ông đang trông chờ
kết quả cuộc họp bên trong với tâm trạng lo âu, buồn bã. Độ một giờ sau,
cựu tướng Vanuxem ra về để lại trên gương mặt mọi người sự thất vọng và
lo sợ.
Sau đó Sở Truyền Tin Phủ Thủ Tướng được lệnh lên văn phòng của Thủ
Tướng Mẫu để thu băng một bản hiệu triệu của Tổng Thống Dương Văn Minh.
Lời kêu gọi
của Tổng Thống Dương Văn Minh được một phóng viên và một kỹ thuật viên âm
thanh của Đài Phát Thanh Quốc Gia đưa về đài và cho phát vào lúc 10 giờ
sáng và chỉ phát được một lần.
Sau đó khi Tổng
Thống Dương Văn Minh được phía chiến thắng giải giao về Đài Phát Thanh Quốc
Gia thì ông lại bị đẩy vào phòng vi âm thu cuốn băng thứ hai.
Cuốn bằng
này được phát nhiều lần, trong đó Tổng Thống Dương Văn Minh phải kêu gọi
lực lượng còn lại của VNCH buông súng đầu hàng vô điều kiện.
Sau khi Tổng Thống Dương Văn Minh thu băng tại phòng làm việc của Thủ Tướng
Vũ Văn Mẫu xong, ông cùng các vị trong nội các chưa được tấn phong chuẩn
bị qua Dinh Độc Lập, có thể là sẵn sàng để chuyển giao quyền hành?
Tại phòng
khách trên lầu 2 của Dinh Độc Lập, tôi thấy có giáo sư Bùi Tường Huân,
các nghị sĩ Vũ Văn Mẫu (Thủ Tướng), Thái Lăng Nghiêm (Bộ Trưởng Phủ Thủ
Tướng), Dân Biểu Lý Quí Chung (Bộ Trưởng Thông Tin) và một số người khác.
Trong khi ấy,
tại phòng làm việc của Tổng Thống Dương Văn Minh có mặt chuẩn tướng Nguyễn
Hữu Hạnh quyền Tổng Tham Mưu Trưởng QL/VNCH và tôi (Nhan Hữu Hậu).
Đại tá Vũ
Quang Chiêm Chánh Võ Phòng Tổng Thống, Đại tá Lê Thuần Trí Chánh Sở Quân
Vụ, Trung tá Võ Ngọc Lân Chỉ Huy Trưởng Liên Đoàn An Ninh Danh Dự thì ngồi
trong phòng làm việc của Chánh Văn Phòng Phủ Tổng Thống.
Đại Tướng Minh làm việc một mình trong phòng và không có Chánh Văn Phòng
Trương Minh Đẩu cũng như Sĩ Quan Tùy Viên Hoa Hải Đường thường nhật luôn
làm việc bên cạnh ông. Thấy vậy, tôi bước đến nghiêm chỉnh và trình:
-Thưa Tổng Thống cần gọi đâu, xin Tổng Thống chỉ thị.
-Em gọi cho qua Thượng Tọa Trí Quang.
Tiếp nhận tờ giấy rời với các số điện thoại chi chít trên tay Tổng Thống
Dương văn Minh, tôi gọi Thượng Tọa. Chuông reo một lúc nhưng đầu giây bên
kia không có người trả lời. Bên cạnh, một máy điện thoại khác reo, tôi nhắc
ống nghe. Từ đầu giây bên kia có giọng nói:
-Tôi là Thiếu Tá Phạm Châu Tài, chỉ huy trưởng lực lượng phòng thủ còn lại
tại Tổng Tham Mưu, cho tôi nói chuyện với Đại Tướng Minh.
Tôi bảo Thiếu Tá Tài chờ tôi trình Tổng Thống. Áp ống liên hợp vào tai, Tổng
Thống Dương Văn Minh nói:
“Qua nghe
đây em”.
-Thưa Đại Tướng, tôi còn quân mà sao Đại Tướng đầu hàng?
-Đã trễ rồi em. Tôi muốn tránh cho dân khỏi chết chóc và Saigon khỏi
thành bình địa. Mình phải cứu dân trước đã !
Nghe đến đây, tôi bước ra ngoài trong lúc Tổng Thống Dương Văn Minh đang
còn tranh luận với Thiếu Tá Tài vì sao mà ông phải trao chính quyền cho Cộng
Sản.
Bước dọc hành lang trên lầu nhìn ra tiền đình Dinh Độc Lập, nhìn thấy hai
cánh cổng sắt phía trước đã rộng mở, vũ khí đủ loại và chiến xa của lực
lượng phòng thủ Dinh đã được chất thành đống trước bồn nước theo lệnh của
vị Tổng Thư Lệnh sau cùng của VNCH.
Độ một giờ
sau, chiếc GMC chở đầy quân trong các bộ quân phục ngụy trang lẫn lộn,
bên thành xe có treo một miếng vải trắng được cột trên cao chạy vào đậu
bên trong cánh phải của Dinh, trong tay họ vẫn còn vũ khí cá nhân. Họ chỉa
súng vào khoảng không vừa bắn vừa la khóc trong uất hận, rồi xuống xe cởi
bỏ áo trận, vất súng ngổn ngang sau đó tự động tan hàng.
Khoảng 12 giờ trưa ngày 30 tháng 4, xe tăng Cộng Sản tiến vào Dinh Độc Lập
mà không gặp một sức kháng cự nào, vì cổng chánh đã được mở rộng từ trước.
(Chú thích của
tác giả: Sau giờ phút này, Cộng Sản đã lợi dụng đêm tối, ngụy tạo cho
đóng 2 cổng này lại, ủi sập rồi tuyên truyền đây là hang ổ cuối cùng của
ngụy quyền đã bị thanh toán).
Kể từ lúc này, tôi không thấy 2 vị Đại Tá Vũ Quang Chiêm và Lê Thuần Trí ở
bên cạnh Đại Tướng Minh nữa.
Từ hành lang lầu 2, phía ngoài phòng khách chỉ còn lại Tổng Thống Dương
Văn Minh và Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Hạnh (vẫn mặc quân phục).
Trung tá Võ
Ngọc Lân và tôi đứng chờ đợi chuyện kế tiếp diễn ra.
Một cán binh
mặc áo thun trắng chạy lên lầu hỏi trỏng: “Thằng Minh đâu rồi?”.
Hắn hỏi như
vậy 3 lần, nhưng Tổng Thống Minh chỉ chắp tay sau đít đi tới đi lui mà
không trả lời. Tôi chỉ vào ông và nói với hắn:
“Tổng Thống
Minh đây nè”.
Tên cán binh
ngố qua xong rồi chỉ tướng Nguyễn Hữu Hạnh bảo cởi quân phục ra. Tôi lấy
chiếc chemise của tôi trao cho ông mặc tạm.
Như đã nói ở trên, chúng tôi và một phần nội các chưa tấn phong bị gom lại
ngồi trong phòng khách có vệ binh canh giữ bên ngoài, ngoại trừ Phó Tổng
Thống Nguyễn Văn Huyền đã về nhà bằng phương tiện riêng trước khi xe tăng
Cộng Sản tiến vào Dinh. Phần còn lại của nội các và quân, cán, chính phục
vụ trong Dinh Độc Lập lúc đó bị giữ ở đâu đó tôi không được rõ, vì không
nằm trong tầm mắt của tôi.
Điều đáng lưu ý là nhóm dân biểu đối lập trước đây thường tự xưng là
thành phần thứ ba do Dân Biểu Lý Quí Chung đại diện. Ông Chung đã đến trước
tên cán binh Cộng Sản tự giới thiệu mình là thành phần thứ ba trong chánh
phủ Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc, nhưng tên cán binh hét lên:
“Không có
thành phần nào hết, ngồi lại kia”.
Vì chưa được tiếp xúc với đại diện phía bên kia, nên Tổng Thống Dương Văn
Minh và chúng tôi vẫn ngồi trong phòng khác dưới sự canh gác chặt chẽ các
cán binh Cộng Sản phía bên ngoài.
Trời đã xế
chiều, bỗng có nhiều tiếng súng nổ từ trong Dinh Độc Lập, chúng tôi được
di chuyển xuống tầng hầm, nơi có đặt máy truyền tin để sử dụng khi có biến
cố xảy ra, cạnh đấy là phòng dùng làm xạ trường để các cận vệ thực tập
tác xạ và một nhà kho dự trữ lương thực phòng khi có biến động. Chúng tôi
được đưa lên phòng khách trở lại trên lầu 2 và một cán binh xoa tay giải
thích:
“Nhân dân
vui quá nên đốt pháo ăn mừng?”.
Sau đó, một phái đoàn Cộng Sản khoảng sáu bẩy người ăn mặc thường phục và
quân phục lẫn lộn không đeo quân hàm tiến vào phòng khách. Một người mặc
thường phục tự giới thiệu với Tổng Thống Minh là kỹ sư Tô Văn Ký, đại diện
Thành Ủy đến tiếp xúc và nói vài lời trấn an. Trước khi rời khỏi phòng,
ông ta trao cho Đại Tướng Minh hai gói thuốc lá Điện Biên và hai bánh
lương khô Trung Quốc. Ông nhận và giao lại cho tôi giữ.
Lúc này sự
đi lại của chúng tôi bị kiểm soát rất chặt chẽ, ra vào phải có sự chấp
thuận của các cán binh canh gác bên ngoài.
Đến tối,
chúng tôi được phát mỗi người một ổ bánh mì ngọt ăn với đường thẻ.
Riêng Đại Tướng
Minh được người nhà gởi vào một nồi cơm chiên và một trái dưa hấu. Ông
chia sẻ và yêu cầu mọi người ăn chung.
Trong suốt ngày 1 tháng 5 từ sáng đến tối, không có một cuộc tiếp xúc nào
hoặc thăm hỏi của phía bên kia, thỉnh thoảng có một nhóm người đi qua ngó
vào phòng khách rồi lại đi.
Ngày 2 tháng 5 đến gần trưa, một phái đoàn báo chí Miền Bắc trong đó có cả
các hãng truyền thanh truyền hình thuộc khối Cộng Sản Đông Âu vào trong
Dinh và họ được nói chuyện với Tiến Sĩ Nguyễn Văn Hảo đầu tiên. Các phóng
viên bấm máy lia lịa, nhưng đến khi họ hỏi chuyện thì ông khoát tay:
“Mấy anh tắt
máy thu băng đi, đây chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường chứ không phải
là cuộc phỏng vấn. Hòa hợp hòa giải gì các anh. Hòa hợp hòa giải gì mà
hai ngày nay không cho người ta súc miệng rửa mặt?”.
Sau đó báo
chí truyền thông (tất nhiên là của nhà nước Cộng Sản) bắt đầu dàn cảnh
quay phim chụp hình. Chúng tôi được đi rửa mặt chải đầu và sửa soạn quần
áo cho ngay ngắn, rồi ngồi vào ghế chụp hình quay phim với lệnh mọi người
phải tươi cười để họ hoàn thanh cuốn phim thời sự !!!
Saigon
trong cơn hấp hối 30.04.1975:
Cận
vệ cũa ông Vũ Văn Mẫu: Nhan Hữu Hậu
Đã 36
năm qua, hình ảnh Saigon trong cơn hấp hối vẫn còn rõ nét trong ký ức
tôi. Giờ đây tôi muốn ghi lại những điều tôi biết, tôi thấy và tôi
đã làm chỉ để đóng góp một vài sự kiện trong những giờ phút sau
cùng của chế độ dưới cái nhìn trong cương vị một sĩ quan cận vệ của
Thủ Tướng Chánh Phủ VNCH.
Chiều ngày 28 tháng 4 năm 1975, tại Dinh Độc Lập, một buổi lễ bàn
giao trong đó Tổng Thống Trần Văn Hương, người kế nhiệm Tổng
Thống Nguyễn Văn Thiệu vừa từ nhiệm, trao quyền cho Đại Tướng Dương
Văn Minh, người duy nhất mà Hà Nội bằng lòng thương thuyết.
Chủ tịch
Thượng Viện được mời làm Phó Tổng Thống và Thượng Nghị Sĩ Vũ Văn Mẫu
được mời thành lập nội các. Buổi lễ trình diện tân nội các được dự
định vào sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975. Tuy nhiên, có những
biến chuyển khiến chuyện này đã không thể xảy ra.
Sáng sớm
ngày 30 tháng 4 năm 1975, tại Phủ Thủ Tướng tọa lạc tại số 7 đường
Thống Nhất, diễn ra một buổi họp gồm có Nghị Sĩ Vũ Văn Mẫu, Tiến Sĩ
Nguyễn Văn Hảo, cùng một số nghị sĩ, dân biểu, các nhân sĩ có chân
trong tân nội các họp với cựu tướng Pháp Vanuxem, đặc phái viên của
Tổng Thống nước Cộng Hòa Pháp.
Phía
bên ngoài phòng khách, tôi còn nhận thấy sư hiện diện đặc biệt của
cựu Thủ Tướng chánh phủ lâm thời Nguyễn Ngọc Thơ (tháng 11/1963),
Thiếu Tướng Đoàn Văn Quảng, cựu Tư Lệnh LLĐB/VNCH và một số người tháp
tùng ông đang trông chờ kết quả cuộc họp bên trong với tâm trạng lo
âu, buồn bã. Độ một giờ sau, cựu tướng Vanuxem ra về để lại trên
gương mặt mọi người sự thất vọng và lo sợ.
Sau đó Sở Truyền Tin Phủ Thủ Tướng được lệnh lên văn phòng của
Thủ Tướng Mẫu để thu băng một bản hiệu triệu của Tổng Thống Dương
Văn Minh.
Lời
kêu gọi của Tổng Thống Dương Văn Minh được một phóng viên và một kỹ
thuật viên âm thanh của Đài Phát Thanh Quốc Gia đưa về đài và cho
phát vào lúc 10 giờ sáng và chỉ phát được một lần.
Sau đó
khi Tổng Thống Dương Văn Minh được phía chiến thắng giải giao về
Đài Phát Thanh Quốc Gia thì ông lại bị đẩy vào phòng vi âm thu cuốn
băng thứ hai.
Cuốn bằng
này được phát nhiều lần, trong đó Tổng Thống Dương Văn Minh phải
kêu gọi lực lượng còn lại của VNCH buông súng đầu hàng vô điều kiện.
Sau khi Tổng Thống Dương Văn Minh thu băng tại phòng làm việc của
Thủ Tướng Vũ Văn Mẫu xong, ông cùng các vị trong nội các chưa được
tấn phong chuẩn bị qua Dinh Độc Lập, có thể là sẵn sàng để chuyển
giao quyền hành?
Tại
phòng khách trên lầu 2 của Dinh Độc Lập, tôi thấy có giáo sư Bùi Tường
Huân, các nghị sĩ Vũ Văn Mẫu (Thủ Tướng), Thái Lăng Nghiêm (Bộ Trưởng
Phủ Thủ Tướng), Dân Biểu Lý Quí Chung (Bộ Trưởng Thông Tin) và một
số người khác.
Trong
khi ấy, tại phòng làm việc của Tổng Thống Dương Văn Minh có mặt chuẩn
tướng Nguyễn Hữu Hạnh quyền Tổng Tham Mưu Trưởng QL/VNCH và tôi
(Nhan Hữu Hậu).
Đại tá
Vũ Quang Chiêm Chánh Võ Phòng Tổng Thống, Đại tá Lê Thuần Trí Chánh
Sở Quân Vụ, Trung tá Võ Ngọc Lân Chỉ Huy Trưởng Liên Đoàn An Ninh
Danh Dự thì ngồi trong phòng làm việc của Chánh Văn Phòng Phủ Tổng
Thống.
Đại Tướng Minh làm việc một mình trong phòng và không có Chánh Văn
Phòng Trương Minh Đẩu cũng như Sĩ Quan Tùy Viên Hoa Hải Đường thường
nhật luôn làm việc bên cạnh ông. Thấy vậy, tôi bước đến nghiêm chỉnh
và trình:
-Thưa Tổng Thống cần gọi đâu, xin Tổng Thống chỉ thị.
-Em gọi cho qua Thượng Tọa Trí Quang.
Tiếp nhận tờ giấy rời với các số điện thoại chi chít trên tay Tổng
Thống Dương văn Minh, tôi gọi Thượng Tọa. Chuông reo một lúc nhưng
đầu giây bên kia không có người trả lời. Bên cạnh, một máy điện thoại
khác reo, tôi nhắc ống nghe. Từ đầu giây bên kia có giọng nói:
-Tôi là Thiếu Tá Phạm Châu Tài, chỉ huy trưởng lực lượng phòng thủ
còn lại tại Tổng Tham Mưu, cho tôi nói chuyện với Đại Tướng Minh.
Tôi bảo Thiếu Tá Tài chờ tôi trình Tổng Thống. Áp ống liên hợp vào
tai, Tổng Thống Dương Văn Minh nói:
“Qua
nghe đây em”.
-Thưa Đại Tướng, tôi còn quân mà sao Đại Tướng đầu hàng?
-Đã trễ rồi em. Tôi muốn tránh cho dân khỏi chết chóc và Saigon khỏi
thành bình địa. Mình phải cứu dân trước đã !
Nghe đến đây, tôi bước ra ngoài trong lúc Tổng Thống Dương Văn Minh
đang còn tranh luận với Thiếu Tá Tài vì sao mà ông phải trao chính
quyền cho Cộng Sản.
Bước dọc hành lang trên lầu nhìn ra tiền đình Dinh Độc Lập, nhìn thấy
hai cánh cổng sắt phía trước đã rộng mở, vũ khí đủ loại và chiến xa
của lực lượng phòng thủ Dinh đã được chất thành đống trước bồn nước
theo lệnh của vị Tổng Thư Lệnh sau cùng của VNCH.
Độ một
giờ sau, chiếc GMC chở đầy quân trong các bộ quân phục ngụy trang lẫn
lộn, bên thành xe có treo một miếng vải trắng được cột trên cao chạy
vào đậu bên trong cánh phải của Dinh, trong tay họ vẫn còn vũ khí
cá nhân. Họ chỉa súng vào khoảng không vừa bắn vừa la khóc trong uất
hận, rồi xuống xe cởi bỏ áo trận, vất súng ngổn ngang sau đó tự động
tan hàng.
Khoảng 12 giờ trưa ngày 30 tháng 4, xe tăng Cộng Sản tiến vào Dinh
Độc Lập mà không gặp một sức kháng cự nào, vì cổng chánh đã được mở
rộng từ trước.
(Chú
thích của tác giả: Sau giờ phút này, Cộng Sản đã lợi dụng đêm tối,
ngụy tạo cho đóng 2 cổng này lại, ủi sập rồi tuyên truyền đây là
hang ổ cuối cùng của ngụy quyền đã bị thanh toán).
Kể từ lúc này, tôi không thấy 2 vị Đại Tá Vũ Quang Chiêm và Lê Thuần
Trí ở bên cạnh Đại Tướng Minh nữa.
Từ hành lang lầu 2, phía ngoài phòng khách chỉ còn lại Tổng Thống
Dương Văn Minh và Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Hạnh (vẫn mặc quân phục).
Trung
tá Võ Ngọc Lân và tôi đứng chờ đợi chuyện kế tiếp diễn ra.
Một
cán binh mặc áo thun trắng chạy lên lầu hỏi trỏng: “Thằng
Minh đâu rồi?”.
Hắn hỏi
như vậy 3 lần, nhưng Tổng Thống Minh chỉ chắp tay sau đít đi tới đi
lui mà không trả lời. Tôi chỉ vào ông và nói với hắn:
“Tổng
Thống Minh đây nè”.
Tên
cán binh ngố qua xong rồi chỉ tướng Nguyễn Hữu Hạnh bảo cởi quân phục
ra. Tôi lấy chiếc chemise của tôi trao cho ông mặc tạm.
Như đã nói ở trên, chúng tôi và một phần nội các chưa tấn phong bị
gom lại ngồi trong phòng khách có vệ binh canh giữ bên ngoài, ngoại
trừ Phó Tổng Thống Nguyễn Văn Huyền đã về nhà bằng phương tiện
riêng trước khi xe tăng Cộng Sản tiến vào Dinh. Phần còn lại của nội
các và quân, cán, chính phục vụ trong Dinh Độc Lập lúc đó bị giữ ở
đâu đó tôi không được rõ, vì không nằm trong tầm mắt của tôi.
Điều đáng lưu ý là nhóm dân biểu đối lập trước đây thường tự xưng
là thành phần thứ ba do Dân Biểu Lý Quí Chung đại diện. Ông Chung
đã đến trước tên cán binh Cộng Sản tự giới thiệu mình là thành phần
thứ ba trong chánh phủ Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc, nhưng tên cán binh
hét lên:
“Không
có thành phần nào hết, ngồi lại kia”.
Vì chưa được tiếp xúc với đại diện phía bên kia, nên Tổng Thống
Dương Văn Minh và chúng tôi vẫn ngồi trong phòng khác dưới sự canh
gác chặt chẽ các cán binh Cộng Sản phía bên ngoài.
Trời
đã xế chiều, bỗng có nhiều tiếng súng nổ từ trong Dinh Độc Lập,
chúng tôi được di chuyển xuống tầng hầm, nơi có đặt máy truyền tin
để sử dụng khi có biến cố xảy ra, cạnh đấy là phòng dùng làm xạ trường
để các cận vệ thực tập tác xạ và một nhà kho dự trữ lương thực
phòng khi có biến động. Chúng tôi được đưa lên phòng khách trở lại
trên lầu 2 và một cán binh xoa tay giải thích:
“Nhân
dân vui quá nên đốt pháo ăn mừng?”.
Sau đó, một phái đoàn Cộng Sản khoảng sáu bẩy người ăn mặc thường
phục và quân phục lẫn lộn không đeo quân hàm tiến vào phòng khách.
Một người mặc thường phục tự giới thiệu với Tổng Thống Minh là kỹ
sư Tô Văn Ký, đại diện Thành Ủy đến tiếp xúc và nói vài lời trấn
an. Trước khi rời khỏi phòng, ông ta trao cho Đại Tướng Minh hai
gói thuốc lá Điện Biên và hai bánh lương khô Trung Quốc. Ông nhận
và giao lại cho tôi giữ.
Lúc
này sự đi lại của chúng tôi bị kiểm soát rất chặt chẽ, ra vào phải
có sự chấp thuận của các cán binh canh gác bên ngoài.
Đến tối,
chúng tôi được phát mỗi người một ổ bánh mì ngọt ăn với đường thẻ.
Riêng
Đại Tướng Minh được người nhà gởi vào một nồi cơm chiên và một trái
dưa hấu. Ông chia sẻ và yêu cầu mọi người ăn chung.
Trong suốt ngày 1 tháng 5 từ sáng đến tối, không có một cuộc tiếp
xúc nào hoặc thăm hỏi của phía bên kia, thỉnh thoảng có một nhóm
người đi qua ngó vào phòng khách rồi lại đi.
Ngày 2 tháng 5 đến gần trưa, một phái đoàn báo chí Miền Bắc trong
đó có cả các hãng truyền thanh truyền hình thuộc khối Cộng Sản Đông
Âu vào trong Dinh và họ được nói chuyện với Tiến Sĩ Nguyễn Văn Hảo
đầu tiên. Các phóng viên bấm máy lia lịa, nhưng đến khi họ hỏi chuyện
thì ông khoát tay:
“Mấy
anh tắt máy thu băng đi, đây chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường
chứ không phải là cuộc phỏng vấn. Hòa hợp hòa giải gì các anh. Hòa
hợp hòa giải gì mà hai ngày nay không cho người ta súc miệng rửa mặt?”.
Sau đó
báo chí truyền thông (tất nhiên là của nhà nước Cộng Sản) bắt đầu
dàn cảnh quay phim chụp hình. Chúng tôi được đi rửa mặt chải đầu và
sửa soạn quần áo cho ngay ngắn, rồi ngồi vào ghế chụp hình quay
phim với lệnh mọi người phải tươi cười để họ hoàn thanh cuốn phim
thời sự !!!
Fanxico Tran <vneagle_11@yahoo.com>
Date: Mon, Apr 16, 2012 at 1:37 PM
Subject: Matthew Trần & Thomas Trần: CẬN VỆ CŨA ÔNG VŨ VĂN MẪU:
Saigon trong cơn hấp hối 30.04.1975
|
|
|
CẬN VỆ CŨA ÔNG VŨ VĂN MẪU: Saigon trong cơn hấp hối 30.04.1975
Date: Monday, April 16, 2012, 3:08 PM
Kính chuyển đọc
tài liệu do ô Nhan Như Hậu, cận vệ của Ông Vũ Văn Mẫu Thủ Tướng
cuối cùng của chính phủ VNCH viết những điều mắt thấy tai
nghe để biết sự thật buổi cán ngố vào Dinh Độc Lập như thế nào
sau gần 37 năm im hơi lặng tiếng.
Tài liệu nầy
nên dược lưu trữ để làm sử liệu, chuyển tiếp tối đa
trong và ngoài nước để biết sự dàn cảnh, gian manh, dối trá, lừa
bịp của cộng sản kể cả nhà báo của chúng với thế giới.
Tổ sư bọn khoác
lác vẫn là cộng sản Việt Nam, cộng sản thế giới còn thua xa! Có thể
cs Trung cộng may ra xánh kịp. Cộng sản "Phịa" nhiều quá rồi
nên chẳng còn ai tin những gì cs nói hoặc viết nữa.
Bút tích cuả
chúng không giá trị hơn giấy dùng trong việc vệ sinh.
Cứ xem những
hiệp ước chúng đã ký kết thì rõ.
*NHAN HỮU HẬU
|