728x90 AdSpace

Smiley face
  • Latest News

    TƯỞNG NIỆM 50 NĂM QUỐC HẬN 1975-2025-THƠ NHẠC NGÂM TRƯỜNG HẬN CA 30-4 LÀ BẢN CÁO TRẠNG TỘI ÁC CỦA QUỈ ĐỎ

     TƯỞNG NIỆM 50 NĂM QUỐC HẬN 1975-2025-THƠ NHẠC NGÂM TRÍCH TẬP TRƯỜNG HẬN CA 30-4

    LÀ BẢN CÁO TRẠNG TỘI ÁC CỦA QUỈ ĐỎ













    GỬI GIÓ THEO MÂY NGÀN BAY

    LINKS VIDEO  CĐ 1 & 2 THƠ - NGÂM- NHẠC
    TRƯỜNG HẬN CA 30-4


    Tập THƠ TRƯỜNG HẬN CA 30-4

    LÀ BẢN CÁO TRẠNG TỘI ÁC CỦA QUỈ ĐỎ

          

    HÀ NGỌC

     

     

             Viết từ 3 giờ sáng, ngày 02-5-1975,

    *Nhạc sĩ QĐ cao hứng phổ nhạc từ Trường Hận Ca 30/4 , thành 3 ca khúc từ VN, tháng 5, 1975.

    *Nhạc sĩ Trần Thu phổ: Nước Mắt Lòng Hồ  (ca khúc 4) tại trại Sikew Thailand. 

    (NS Trần Thu (TPT, Cựu Đại Úy QLVNCH, thông dịch cho phái đoàn JVA Mỹ, anh đã qua đời tại San Jose…

                        *Hà Ngọc

    TRƯỜNG HẬN CA 30-4

     

    KINH NHẬT TỤNG

     

    Viết bằng tiếng rống thảm khốc của con thú bị thương giãy giụa trong ô nhục.

    Viết bằng nỗi bất khuất, lồng lộn hơn ác quỉ cuồng    điên mang gông xiềng nhảy múa giữa nhục tù.

    Viết bằng máu bị tra tấn vô cùng dã man.

    Viết bằng nỗi gian truân bôn ba bị kẻ thù truy nã.

    Viết bằng mồ hôi, nước mắt và hào khí ngùn ngụt của

    kẻ sĩ trong nông trường cải tạo.

    Là tiếng chuông trầm thống thức tỉnh triệu triệu người  Đông Nam vùng dậy, gầm lên bắn nát đầu loài quỷ đói.

    Là tiếng kêu thảm thiết những người đã rời quê cha đất tổ còn chút tình yêu quê hương dân tộc, hãy trở về! Xé nát kẻ thù! Cho cờ tự do tung bay.

    Là tiếng giậm chân, bừng bừng khí phách.

    Lên đường theo gót chân Do Thái dựng lại quê hương.

    Là tiếng trống thúc quân, người người như thác lũ, sẵn sàng hy sinh, nằm xuống nối tiếp truyền thống bất khuất kiêu hùng của dân tộc.

    Là tiếng nghiến răng trèo trẹo, tiếng kêu bứt tử của những tù binh rũ xương nơi các trại cải tạo từ Nam chí Bắc.

    Là tiếng trăn trối cuối cùng của người một thời ngang dọc đang bị xiềng xích trong phòng tối, dưới hầm đá biệt giam.

      

    Là đôi mắt trợn trừng bốc lửa của bao anh hùng hiên

    ngang, chửi vào mặt kẻ thù khi bị kết án tử hình vì mưu đồ phục quốc.

    Là nỗi kiên trì, chịu đựng gian khổ của anh em yêu

    nước đang âm thầm tôi luyện súng gươm trong các mật khu đợi ngày phất cờ tổng khởi nghĩa toàn dân.

    Là tiếng rên thê thảm, biết bao triệu người VN, quá rách nát, chết vì đói, tự tử vì bị Việt Cộng đối xử tàn nhẫn.

    Là tiếng thét gào tức tửi của những oan hồn trong các

    nghĩa trang được san bằng làm cơ quan, công viên và đại lộ.

     

    Là tiếng khóc nức nở của mẹ Việt Nam quấn thêm chiếc khăn tang cho những đứa con nằm xuống chiến trường Campuchia, Lào.

    Là tiếng hằn học, nổ tung căm thù của những gia đình

    bị bức bách đi kinh tế mới và nỗi khốn cùng chua chát nhất của từng bước chân từ kinh tế mới trốn về lếch thếch ăn xin.

    Là cái tát như trời giáng vào mặt những người xưa nuôi, giúp, bưng bít cộng sản.

    Là đường gươm mỉa mai chém vào đầu những trí thức phi trí thức đưa đuôi cho cộng sản giật dây, hô hào,

    tranh đấu, xuống đường.

    Là bài học cay đắng kinh khủng cho những đảng viên ôm giấc mộng ba mươi năm bây giờ kinh hoàng.

     

     Là tiếng nguyền rủa thống thiết nhất cho những người ra đi quên mất cội nguồn, mãi truy hoan nơi xứ người.

    Là tiếng cổ vũ hùng hồn, tha thiết mời gọi những bước

    chân dũng mãnh trở về rầm rập phá tan địa ngục

    yêu tinh, cho mặt trời không còn sợ hãi, chói ngời kì lạ, ngày lịch sử, cờ tự do rợp trời, đại hội toàn dân vang tiếng hát.

    Viết bằng lời hứa, hứa như một lời thề:

    Phải dành lại Việt Nam thân yêu bằng bất cứ giá nào…

    Viết bằng ý thức mãnh liệt:

    “Nơi nào có cộng sản không là đất sống chúng ta,

    chúng ta sẵn sàng chết nếu ai bắt chúng ta làm sinh vật đi bốn chân”.

     

    Người viết mang tác phẩm quyết tâm lao vào cái chết bằng mọi giá, xé bức tranh màn sắt ngầu máu để những đứa con tinh thần chào đời nhìn mọi người với hy vọng là một viên sỏi nhỏ góp phần làm nền cho sự

    nghiệp phục quốc của dân tộc…

     

    *Viết từ trại tị nạn Sikiew, Thailand, cuối đông 1983.

     

    *HÀ NGỌC

    ******

    THAY TỰA

    Ba mươi tháng tư!

    Ngày hòa bình hay ngày tàn dân tộc

    Ngày lên thiên đàng hay xuống địa ngục?

    Hỡi đồng bào ơi! Hỡi bạn bè ơi!

    Cúi mặt mà đi như bóng ma hời!

     

    Cúi mặt mà đi như bóng ma hời!

    Dương Văn Minh! Dương Văn Minh!

    Tên phản quốc! Bán nước!

    Để cầu xin làm tên tù dự khuyết.

    Để cầu xin làm tên nô lệ có chứng từ.


    Mi có nghe tiếng nghiến răn của gần sáu mươi triệu người

    Việt Nam đang nguyền rủa mi trước lịch sử.

    Dương Văn Minh! Chính mi đã quỳ xuống van lạy quỉ dữ

    tha mạng,

    xin dâng lên hai mươi triệu dây thòng lọng

    thắt cổ người miền nam hiền hòa đáng thương!

    Kính đệ trình lên nhân dân các nước yêu tự do trên

    thế giới,

    bản cáo trạng tụi nhục viết bằng máu và nước

    mắt của gần sáu mươi triệu tù nhân chung thân khổ sai,

    hiện sống một cách tuyệt vọng trong sự đày đọa, đói khát

    và bệnh tật.

    Gần sáu mươi triệu tù nhân là bấy nhiêu bộ xương di

    động đầy vết tra tấn, dã man sát khí căm phẩn ngất

    trời, sẵn sàng vùng dậy băm nát đầu quỉ dữ vì khao

    khát khẩn thiết một chút hơi thở tự do.

    Những vụ tự sát vô cùng đau đớn bi hùng, trong các

    trại tạm giam, cải tạo, cùng những tiếng súng gầm thét khắp

    trời nam, bỗng làm bừng dậy niềm tin mãnh liệt trong lòng

    những trái tim hấp hối.

    Bên rừng có tiếng ai vang gọi?

    Hãy chờ tôi nhé anh em ơi!

    Tôi còn đánh thức trùng dương dậy

    Để sóng gầm làm chuyển đất trời.

    Hãy nhìn những dòng những dòng nước mắt sôi bỏng màu thù,

    mãi tức tửi tuôn trào của gần sáu mươi triệu người không

    còn là người, ánh mắt chói ngời bất khuất là tiếng kêu

    thất thanh cấu cứu với những ai có lòng nhân đạo.

    Hỡi! Tất cả các dân tộc tự do trên thế giới xin

    một lần nhìn về Việt Nam bất hạnh đáng thương, hãy cứu

    chúng tôi thoát khỏi cảnh hỏa ngục ghê gớm nhất trần gian.

    Dù chúng tôi phải đổi bằng xương máu, bằng hơi thở cuối

    cùng. Chúng tôi đã quyết tâm hẹn ngày về Jerusalem vùng đất

    hứa muôn đời của dân Do Thái thứ hai

     

    Viết từ hỏa ngục lúc 3 giờ sáng  02/05/1975

    HÀ NGỌC

    ****

    *Hành trình gian nan của tập thơ TRƯỜNG HậN CA 30-4:

    * 8 Năm tác giả bị truy nả, cuối cùng trảỉ qua cuộc vượt biển kinh hoàng, tập thơ đến được trại tị nạn Sikiew Thai Lan.

    *Cuối đông 1983, quý bằng hữu văn nghệ sĩ hỗ trợ để đứa con tinh thần THC 30-4 được hình thành...

    *Mãi đến 50 năm đế ngày 30-4, TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN 1975-2025, đưa con mang dấu ấn lịch sử mới chính thức chào đời

    HÀ NGỌC KÍNH MỜI QUÝ BẠN CHIA SẺ

    ****



    *nhóm anh em văn nghệ sĩ giúp hình thành băng thơ TRƯỜNG HẬN CA 30-4




    *QUÝ BẰNG HỮU VVC & TÀI TỬ PA ĐÃ ĐỊNH CƯ ÚC CHÂU

    ***********

    TẬP THƠ TRƯỜNG HẬN CA 30-4

    11h45 AM 30-04-1975 TẠI CHI KHU PHƯỚC NINH

    TIỂU KHU TÂY NINH KBC4285

    Thôi rồi trời đã ngủ mê.

    Để bầy quỉ sứ xuống đè quê hương…

    HÀ NGỌC

    10/05/1975

    ......

    Gã tù binh kiêu hãnh.

    Mắt chói lòa căm hờn.

    Ngốn ngấu tên nô lệ.

    Ngu xuẩn ba mươi năm!

     

    Trên miệng người nào nguyền rủa chiến tranh.

    Trên miệng người nào kêu ca hòa bình.

    Trên đầu người nào đội bom đội đạn.

    Trên vai người nào vác gạo đeo cơm.

    Lội suối vào bưng nuôi bầy quỉ dữ.

    Nguyện cầu một ngày – ba mươi tháng tư.

     

    Quỉ dử tràn ra thị thành.

    Nhân danh cách mạng – giải phóng quê hương.

    Nhân danh cách mạng – còng trói anh em.

    Nhân danh nhà nước – cướp của thu nhà.

    Nhân danh nhân dân – độc tài chuyên chế!

     

    Ta cúi xuống

    Nghe đất trời tan vỡ

    Theo từng nhịp thở

    Mộng công hầu lớp lớp đứng xuôi tay

    Chí tang bồng đã ngoảnh mặt từ đây!

    Cúi mặt xuống thẹn tang bồng hồ thỉ!

     

    Ta chừ có hẹn?

    Tình cờ gặp nhau.

    Hình như chiêm bao.

    Nụ cười méo lệch.

    Chào nhau tiếng nghẹn ngào.

     ****

     

    Giữa công trường nắng cháy

    Qua nông trường mưa tuôn

    Đôi mắt vương mây luyến

    Nhạt nhòa ngậm khói sương

     

    Người tù binh nào ánh mắt không sôi?

    Có gông xiềng nào không lưu huyết hận?

    Cảnh lưu đầy nào ghi nhớ muôn đời?

    Đất Bắc nào chôn một thời ngang dọc?

    Hướng về Nam trăm trối Việt Nam ơi!

     

    Một lệnh truyền hãy buông tay súng

    Người lính chồm lên – ói máu tươi!

    Rồi đồng loạt – đưa tay cho quỉ trói

    Đầy vào “thiên đường” – nhồi ác thay tim.

     

    Một lời thôi! Sống cũng như chết.

    Sĩ, tướng hằng ngày gánh phân trâu

    Bo bo lưng lửng chiều Bắc – Lạng.

    Đói sét hai hàng đuổi bắt nhau

     

    Trên đôi mắt người tù xanh xao

    Trên đôi mắt người tù mưa mau

    Mưa thì mưa không xanh cây lá

    Chờ người về bắn rụng hoa rao!


     ***

     

    Một ngày rủ nước cùng non.

    Cuốc từng tủi nhục xem còn ai không?

    Ruộng ta loang loáng đường gươm.

    Rừng kia còn thức hay quên thở rồi?!

     

    Ru con ngâm quả bồ hòn.

    Võng đưa nát mặt anh hùng buông gươm.

    Chiều xây thái nghén căm hờn.

    Cúi nằm chờ đợi trong hồn ta sôi.

    Ngày thều thào bảo một ngày.

    Đá nhào giãy giụa lạy trời núi ơi!

     

    Vỗ trán xuân nhăn nhíu

    Râu tóc ngạo thời gian.

    Mắt thêm sầu tàn bạo.

    Nhịp căm hờn ngâm khan.

     

    Tự do ơi! Phải chăng mi là hơi thở.

    Thuốc hồi sinh hay điểm tựa cuối cùng.

    Như đức tin soi ngàn năm vĩnh cửu.

    Mối thù kia! Rữa bằng máu anh hùng.

     

    Chiều nao cúi xuống máu cuồng.

    Ngược đường chinh chiến ta buồn hóa điên.

    Đào mồ chôn hết hai miền.

    Xé cờ giải phóng để tang anh hùng.

     

    ****

    Bảy năm lính thú bưng biền.

    Quỉ đày ta học trăm lần điêu ngoa.

    Nào lao động ngàn dặm xa.

    Chí ngùn ngụt bốc khói hòa niềm tin

     

    Anh nhớ gì?.. Ba mươi tháng tư.

    …Ba mươi tháng tư…

    Ngày hòa bình hay ngày tang dân tộc.

    Ngày lên thiên đàng – hay ngày xuống địa ngục!

    Hỡi đồng bào ơi! Hỡi bạn bè ơi!!!...

    Cúi mặt mà đi!... như bóng ma hời.

    Cúi mặt mà đi! như – bóng – ma – hời…

     

    Quán chiều chật mích hồn can.

    Gió gào nhạc rỉ đắng hàng mi xanh.

    Bờ kinh réo nước chung tình.

    Mãi xuôi xin khéo nhớ hình bóng non.

     

    Xuân biếng cười xõn tóc.

    Người tù cúi khó nhọc.

    Lượm từng hạt cơm thiu.

    Nhai, cho đời, đỡ mếu.

    Nuốt chừng, khô nước bọt.

    Liếm láp niềm cô đơn.

    Vỡ tan thành, nheo nhóc.

    ***

      

    Trên miệng, người nào, mãi nói ăn năn

    Trên mặt, người nào, giọt lệ khôn ngăn.

    Trên đầu, người nào, thêm khăn sô trắng.

    Cho từng đứa, con nằm xuống, ngoại biên.

     

    Đoàn người thành phố về kinh tế mới.

    Trăng rưng rưng rớt xuống bên kia rừng.

    Người thành phố thở dài đợi lãnh cơm.

    Ngày phá đất hoang đêm nghe chắc lưỡi.

    Người thành phố nào tức tửi ru con.

    Rồi một hôm liều trốn về phố cũ.

    Lếch thếch, lang thang, ngủ chợ miếu đình.

    Còn đâu những sáng chiều xinh.

    Đếm từng hạt gạo hỏi mình là ai!

     

    Bên kia trường học ca vang dậy.

    Bắt học trò sùng bái ca nhân.

    Bên này ta nghiến răng trèo trẹo.

    Bằm nát lá cờ sao vỡ tan


    ***

     

    Trẻ nghĩ học, bế em, gánh mướn.

    Thầy giáo còng lưng – kéo xe cây.

    Cô giáo ngồi lề đường bán bắp nướng.

    Thương gia trí thức chết – đói –dài –dài.

    Quân nhân, công chức cải tạo miệt mài.

    Thức ăn, mồ hôi chan – cơm –nước – mắt…

     

    Thằng nhắn gia đình tìm – cách –vượt –biên.

    Đứa chửi đời - ở trung tâm an dưỡng.

    Nghe tin vợ - thay áo đổi xiêm.

    Hãnh diện! nâng khăn sửa túi đứng viên!

    Còn nhục nhã nào hơn không nhục nhã…

     

    Trên vai người nào vác nghiêng bao lúa.

    Lúa xuống tàu bật khóc nhớ quê hương.

    Đôi hàm răng ai cắn môi phún máu.

    Đôi bàn tay nào bóp vỡ quả cam.

    Triệu bàn tay vung lên dũng mảnh.

    Thề một ngày quét sạch lũ hung tàn.

     

    Bao năm rồi người anh em xa xứ.

    Bao năm rồi người khăn gói bôn ba.

    Qua Pháp, qua Anh, Tàu, Nga rồi Nhật.

    Nay trở về cào mả ông cha.

    Làm cơ quan công viên và đại lộ.

    Từng bước chân đạp lên hồn quá cố.

    Từng bước chân sùn sụt máu trong rừng.

    Những chiều thu chống kiếm nghẹn ngoài bưng.

    Tay chân đá những mùa năm tháng lạ.

    Ở ngoài đường có nón cối dép râu.

    Vỗ ngực khoe khoang ta làm thay trâu.

    Lịch sử trợn trừng nhìn loài ác quỷ.

    Nhảy nhót múa may xưng mình là khỉ?

    Chỉ biết moi gan uống máu đồng bào.

    Thế giới quật mồ để người sống lại!


    ***

     

    Bao nhiêu người ngủ mái hiên sạp chợ?

    Moi bọc ny lông, rác Mỹ ăn thừa.

    Trong túi gói kỹ hồ sơ bảo lãnh.

    Năm năm rồi ẩm mốc đã tưa.

     

    Xe đưa anh vào cầu ván.

    Hay thẳng đến Tà Niên.

    Xuống An Biên nhìn mưa thứ bảy?

    Sẽ nhớ muôn đời muỗi U Minh.

     

    Chiều trăng lên kề vai Hòn Đất.

    Gửi gấm được gì những chuyến tàu đi.

    Người xa có phải như dòng nước.

    Nhất định về nguồn tỏ mặt nam nhi.

     

    Hòn Đất là em của Hòn Sơn.

    Nhớ thuở Gia Long ngậm tủi hờn.

    Ra đi giữ lại lời sông núi.

    Một bước thề: không đội trời chung!

     

    ***

     

    Quán chiều chật mích hồn oan.

    Gió gào nhạc rỉ máu hàng mi xanh.

    Bờ kinh réo nước chung tình.

    Mãi xuân xin khéo nhờ hình bóng non.

     

    Đỉa đeo chân hạc lên trời.

    Người ôm thân phận ra khơi một mình.

    Ngùi ngùi ngoảnh lại bờ kinh.

    Máu trong như biển trắng tinh nước non.

    Nằm khoanh dưới đảo héo hon.

    Giật mình ngửa mặt hỏi hồn đi đâu?

     

    Một mình cú liệng qua truông.

    Làm sao dệt nổi mùa xuân bây giờ.

    Lòng cuồng nộ với ngày xưa.

    Trông mù con mắt giọt mưa không về.

    Thôi rồi trời đã ngủ mê.

    Để bầy quỉ dữ xuống đè quê hương!

     

    Kẻ thức gớm ghê thành điên loạn.

    Người mê ác mộng gọi liên hồi.

    Ta khoanh tay ngó trời thua cuộc.

    Mặc sóng dìm thuyền giữa cơn say.


    ***

     

    Những ngày mưa nước mắt.

    Cuốn trôi trái đất này.

    Ta còn gì để thở?

    Khi quê hương đâu rồi?!

     

    Ta lưu đày trái tim.

    Trí óc phải ở lại.

    Cùng toàn dân đứng lên.

    Phanh thây loài quỉ dữ.

     

    Tháng tư địch pháo vào thành phố.

    Mang xe tăng uy hiếp Saigon…

    Đạn Nga Sô ghim đầu dân tộc.

    Cơm họ Mao vượt dãy Trường Sơn.

     

    Dân trưởng giả dắt dìu khăn gói.

    Kẻ rách tơi bó gối cười khan.

    Anh đeo “của” trực thăng chạy trốn.

    Quên vợ em lạc cả tuổi tên.

     ****

     

    Đến Mỹ ai quỳ xưng “lông lá”.

    Trình quân chương nặng ngực mới tinh.

    Đội mão mang hia diễn tuồng mới.

    Bạch Nhật mà ma dám hiện hình.

     

    Xưa say rồi ngủ lại dại khờ.

    Ba mươi năm thức bên bờ vong thân.

    Sát thương đầu gối khom lưng.

    Mới hay tay được xích cùng với chân.

    Môi muốn nói lưỡi hãi gần.

    Mắt tai e ngại trăm phần búa to.

    Nằm thoi thóp thở co ro.

    Tường vây bốn phía cơ hồ chiêm bao.

     

    Đêm nao trăng đã về tây.

    Mốt mai lửa cháy cả ngày phương đông.

    Ba mươi năm mộng còn không.

    Phủi tay một gánh bồng bông hận hài.

    Gieo mầm nghiệt ngã trần ai.

    Trổ hoa nguyền rủa trái dài thiên thu.

    Nửa đêm cú bỗng gật gù.

    Rú kêu mấy tiếng mịt mù quê hương.


    ***

     

    Cha vác nặng, không bằng con đóng thuế.

    Và xếp hàng mua gạo từ nửa đêm.

    Ông dỗ cháu, cả ngày bật khóc.

    Cháu nhìn ông, ngơ ngác, đòi cơm.

     

    Khoán sản phẩm hơn gì hợp tác.

    Ôi! Một đời cha con phu phen.

    Lạy Chúa cho con về nước Chúa.

    Thiên đường này! Ôi qua hãi hùng!

     

    Kìa! Xa một lũ tôi đòi.

    Mua may diễn kịch tranh ngôi sang giàu.

    Tính đưa dân tộc về đâu.

    Khắp nơi đang quyết lấy đầu bêu gương.

    Muốn cá nhân phải mục xương.

    Tự do đòi mãi nghĩa trang vọng về.

     

    Hãy khóc lên hỡi quê hương yêu dấu.

    Đã bao người đi quên mất cội nguồn.

    Nào bác sĩ, kỹ sư, sĩ quan, chính khách.

    Cao ốc, đô la, xé rách, tâm hồn.

     

    Em tưởng anh bôn ba với hoài bão.

    Vì tiền đồ của dân tộc ông cha.

    Đem tài trai quyết dành lại sơn hà.

    Thế mới đáng bậc trượng phu quân tử.

     ***

     

    Em nghĩ anh không là phường giá áo.

    Bởi mài gươm tính toán chuyện phi thường.

    Dám vượt trùng sương khinh bao thử thách.

    Thì sá gì! Phải chết cho quê hương.

     

    Nhưng than ôi! Mười năm nơi đất khách.

    Bên chân trời anh cứ mãi truy hoan.

    Lời thề xưa đưa anh vào mê lụy.

    Quên hết rồi! Sáu mươi triệu đau thương.

     

    Hãy khóc mãi hỡi quê hương yêu dấu.

    Chúc cho người may mắn đã sang sông.

    Em cúi xuống hôn con vừa nức nở.

    Khi người chồng đã quất ngựa truy phong.

     

    Đêm lửng gió ngỡ chừng không thể được.

    Một vì sao rơi xuống mái nhà ta.

    Giật mình chim rớt bên bờ trúc.

    Em chợt về - đầu – ghim – đạn – AK.

     ***

     

    Với chí trai hào khí bốc mờ trời.

    Mà nghiệt ngã nhẫn tâm cười ngạo nghễ.

    Em hiên ngang đứng lên nhìn thượng đế.

    Không cầu xin – chút ân huệ làm người.

     

    Mẹ cha thành cây khô.

    Xoáy từng đêm bạc trắng.

    Mắt mù lòa biển mặn.

    Trái đất -  nổ tan tành..

     

    Em cúi xuống trầm tư.

    Máu trào ra … đen đặc.

    Bỗng biến thành kẻ thù.

    Anh gầm hơn thú dữ.

     

    Rừng biên giới xúc động.

    Tu hú… thay lời em.

    Gọi hời – về chứng kiến.

    Những nấm mồ không tên.


    ***

     

    Em còn thắc mắc.

    Định mệnh nào đã thắt.

    Sợi dây thừng cho em.

    Lên thiêng đàng của giặc.

     

    Có bia nào khôn rách.

    Trổi xanh nào không phai.

    Trên nỗi buồn gai góc.

    Thiên thu – còn những ai?...

     

    Đêm nay.

    Ta cỡi cuồng phong.

    Bay vào huyền không.

    Tìm – em – chín – cõi.

    Vỗ tay – sấm động.

    Lịch sử kêu gào.

    Trên đỉnh cao sinh tử.

     

    Em hát ngêu ngao.

    Bên bờ mê lụy.

    Thương đời man trá.


    ***

     

    Em không còn lo sợ.

    Bẫy thiên la địa võng.

    Em không còn chóng mặt.

    Lũ người ngợm – dã –man.

     

    Em đi thật thênh thang.

    Nụ cười thơm trăng vàng.

    Quên đời – là chấm hỏi.

    Hay là – một chấm than!

     

    Anh đi từ đó chưa về.

    Rừng soi khúc chiết nguyệt mê âm hồn.

    Nỗi sầu canh cánh chon von.

    Thiên thu mỏi mắt bạc đầu.

    Bóng ai lác đác đi vào thiên thu.

    Khuya lần qua phố phù du.

    Xem ai gõ cửa lời ru Đồ Bàn.


    *****

     

    Vỗ trán xuân nhăn nhíu.

    Râu tóc ngạo thời gian.

    Mắt thâm sâu tàn bạo.

    Nhịp căm thù ngâm khan.

     

    Chợ vắng người thưa gian hàng ế.

    Giỏ đầy hồn chất nặng nỗi đau.

    Biên cương rền rỉ ma gáo quỉ.

    Khuya vác thây chôn mắt đỏ ngầu.

     

    Đón xuân ta đào hầm chống pháo.

    Pháo hỏi đồng bào tết vui không?

    Một hầm tám người đều tan xác.

    Cột kèo hừng hực nhớ tro than.

     

    Ta chúc gì đâu Mậu Ngọ.

    Khi nhìn quanh địa ngục A Tỳ.

    Dăm năm người ngủ say chưa tỉnh.

    Tỉnh rồi hộc máu dễ như chơi.

     

    Niềm tin cuồn cuộn hơn sóng dữ.

    Nhủ thầm nhìn nhau mắc pháo rơi.

    Pháo xé thịt ra trăm ngàn mảnh.

    Nhưng nào xé được trái tim ta.

     ****

     

    Xuân chợt thành góa phụ.

    Trên áo rách người tù.

    Nỗi bàng hoàng kêu khẽ.

    Môi đắng thèm ngu ngơ.

     

    Xuân vui sao bật khóc.

    Trên khóe mắt người tù.

    Đôi tay run cơn nhớ.

    Tê điếng một thời xưa.

     

    Buổi sáng vàng trên môi.

    Ánh nắng thật tàn nhẫn.

    Hàng song sắt hững hờ.

    Người tù ngồi nhếch mép.

     

    Mà sao em không đến.

    Lạnh nhọn như dao găm.

    Chút tình nào xót lại.

    Vỗ cánh rồi biệt tăm.

     

    Người tù sờ vầng trán.

    Đầm đìa giọt tương lai.

    Rơi vào cõi hư huyền.

    Mùa xuân lọt kẽ tay.

     

    Cái Sao 22.01.1981

    ****

     

    Trái tim ta cháy lên từ ngày ấy.

    Mắt hoa lên giữa phố xá nại hà.

    Đêm côn trùng hát quốc ca khấn liệm.

    Hình cáo già, và tướng lãnh bay xa.

     

    Ta mở mắt ngỡ mình chưa vướng bẫy.

    Tung hai chân đá rách lưới trần ai.

    Còn đôi tay chém ngang đời tủi nhục.

    Ha hả cười như một trận thiên tai.

     

    Làm sao tránh những chiếc gai quá nhỏ.

    Luôn nằm chờ bấu cứng trong hồn ta.

    Khi cay đắng gầm gừ qua ngõ ngách.

    Là nỗi buồn phải vả lả thiết tha.

     

    Ta nhẫn nại cào sâu vào hiu quạnh.

    Xem có gì sơn phết mặt mày không?

    Trên mặt đất bỗng vang lời kỳ lạ.

    Ô! Một bầy quỉ đó cấu xé ăn.


    ***

     

    Ta cúi xuống lựa hoài trong cát bụi.

    Ôi! Hạt nào cũng u ẩn đáng thương.

    Ta bình tĩnh độc thầm kinh nhật tụng.

    Lễ mai còn tìm gặp bạn tri âm?!

     

    Bây giờ còn ai tin ta.

    Như ta không còn tin ai.

    Sắp đến ngày kết thúc.

    Án chung thân khổ sai.

    Thượng Đế đã có thai.

    Ta run mừng phép lạ.

    Ôi! Việt Nam ngày mai???

     

    Ta khạc ra máu lửa.

    Đốt tiêu trái đất này.

    Ta lắc lư một mình.

    Thấy mỗi ngày mỗi khác.

    Trong chu kì thánh kinh.

     

    Ta hét to vào vách núi.

    Âm vang chấn động tinh cầu.

    Cho ước mơ người mọc cánh.

    Cho đêm nay sập trời.


    ***

     

    Ta khấn lạy mặt trời héo cuồng.

    Bẩm trưa trái đất nứt nẻ rồi.

    Mai đầu thai xin làm đại thánh.

    Giết hết “cáo chồn” mới đả mỉ.

     

    Ta giẫy giụa trên bàn mổ trần gian.

    Đêm đêm mẹ đập đầu vào khung cửa.

    Cha cầu kinh phản đối tử thần.

    Thấy chân lý lập lòe qua nước Chúa.

     

    Sợ ám ảnh ôi! Toàn thân tê cứng.

    Tay chân ta đâu ma quỷ trả cho mau…

    Ta không còn là người mà là đất.

    Đất đẻ ra người dạy biết thương nhau.

     

    Ngủ sao được khi quá nhiều mất mát.

    Con thằn lằn uất ức mãi nghiến răng.

    Nhìn bạn bè yêu quê hương quá đỗi.

    Thù kiếp này thành luân khúc triền miên.

     ****

     

    Ta như muôn ngàn rắn độc.

    bò cùng ngõ ngách Việt Nam và hải ngoại.

    Mổ vào đầu người bôi đan trí óc.

    Mỗ vào tim người thay đổi máu hồng.

     

    Đớp vào môi người chuyên bán rẻ máu xương.

    Quấn nghẹt cổ những tên gieo tàn khốc.

    Móc rách họng người cầm dao đâm sau lưng.

    Và thừa cơ hút máu dân tộc.

     

    Ta chồm lên tay ghì cò súng.

    Bắn nát đầu lũ phản bội quê hương.

    Ta giành lại cánh đồng lúa chín.

    Cho mẹ ta -  em ta – Đói!! Mười phương!

     

    Ta giành lại vô số nhà cửa.

    Tặng bà con vùng kinh tế mới.

    Đã trốn về làm kẻ ăn xin.

     

    Ta chiến đấu! Đến khi nào tắt thở.

    Cho trẻ thơ – thôi khóc – giữa nôi hồng.

    Đế nó lớn, thôi giật mình từng lúc.

    Chập chững đi – bập bẹ tiếng Việt Nam.

    Thương ta làm thơ không hay mình tắt thở.

    Vì mải mê – mài bút – diệt quân thù!

     *****

     

    Có đêm say quá nằm mơ.

    Thấy bè bạn ngủ bên bờ vong thân.

    Trách ta khờ khạo ngu đần.

    Cớ chi trằn trọc nghĩa ân nước nhà.

     

    Giữa khuya gió hút hãi kinh.

    Rừng ơi! Chua xót nỗi mình nỗi tha.

    Nghiêng nghiêng gõ nhịp thương em.

    Sợ mai mốt nọ người ta hóa chồn.

     

    Một mình én liệng qua truông.

    Làm sao dệt nổi mùa xuân bây giờ.

    Thăng trầm giọt đắng trong thơ.

    Trong lòng dân đã dựng cờ khắp nơi.

     

    Ta rớt xuống giữa thiên đàng – địa ngục.

    Được hàng song sắt nanh vuốt nâng niu.

    Mắt bỗng rợn chặt trong gông xiềng xích.

    Miệng gượng cười sông núi mãi quạnh hiu.

     *****

     

    Tiếng súng nổ ngoài kia sao vui thế?

    Ta vỗ tay tán thưởng đống xương khô.

    Này âm binh hãy truyền lệnh xuống các mồ.

    Đến ta phán lời vô cùng huyền nhiệm.

     

    Mi phạm tội đứa con vô thừa nhận.

    Đám ngu si thách thức đấng vô thường.

    Đứng trong tù mà ngâm thơ binh biến.

    Đốt căm hờn máu chảy ngược biên cương.

     

    Tiếng sáo réo khoét mòn tầng khí quyển?

    Làm muôn nghìn sao mê chết bên trời.

    Ai hiểu ta đang nhai nghiền thế sự?

    Lời tuôn ra cuồn cuộn tủi nhục phơi.

     

    Ta sám hối nhìn thành trì ngạo nghễ.

    Ngậm điên cuồng hồn tràn khí tinh khôi.

    Ta còn không hay ta đã chết thật rồi?

    Chết thật rồi sao anh em không nói!

     ****

     

    Ta nín thở thần kinh run bần bật.

    Nhìn bạn bè trầm thiết ngỡ lơ mơ.

    Muỗi vo ve tha trăm ngàn mộng mị.

    Ta giật mình nước mắt lạnh bao giờ.

     

    Trời đâu riêng khó cho ta mãi.

    Ngọn lửa xuân xanh tắt lịm rồi.

    Chí cả nhớ con tàu vượt sóng.

    Mù trông bờ bến đến tàn hơi.

     

    Hai mươi năm vo tròn chí lớn.

    Ngoảnh lại thấy gì tóc như bông.

    Gò cương lịch sử rưng rưng hỏi.

    Bất giác trong tay máu tím bầm.

     

    Trí ta bây giờ như buổi chợ.

    Rộn ràng hối hả những chi ly.

    Dạy ta trăm thứ về nhân đạo.

    Thử hỏi con người có khác chi?


    ***

     

    Bụng ta khác nào loài quỉ đói.

    Nhe nanh gào thét sáng lẫn chiều.

    Ta lờ đi như không hề biết tới.

    Mà toàn thân cứ run rẩy liêu xiêu.

     

    Tim ta phún máu bầm cay độc.

    Viết chém nào đâu của mỹ nhân?

    Chết cả linh hồn và tiếng nói.

    Dẫu rằng còn đập cũng như không!

     

    Gò mắt ta nhìn hơn dao cắt.

    Lạnh lùng hơn núi tuyết băng sơn.

    Chói ngời khát máu thù bướng bỉnh.

    Vẫn còn gieo rắc mãi đau thương.

     

    Quỉ bắt ta thay tim đổi óc.

    Kể từ ngày ba mươi tháng tư.

    Ta cố rống kêu người thảm khốc.

    Nhưng còn chăng tiếng khóa cửa tù.

    Vì người đã bay tới lầu năm góc.

    Nhịp đùi cười, năm mươi triệu ngồi khóc.


    ****

    Giậm chân trách trời! Gọi lãnh tụ tôi ơi!

    Kính quỳ lạy các ông, yêu quê hương quá đỗi.

    Làm muôn dân nhắc nhở không ngớt lời.

    Lòng quyết hy sinh dựng cờ khởi nghĩa.

    Chiến thắng rồi! Kiệu thỉnh cá ông ngơi!

     

    Lên rừng đốn củi làm sa.

    Đắp đường ô nhục cắn tà huy cay.

    Cắm lều nhai nghiến tương lai.

    Mười phương phẩn nộ mưa dài thú kêu.

     

    Gió ngừng hú đẫm men chiều.

    Người về xô lệch trăm điều hoang vu.

    Trắng đêm tóc bạc sương mù.

    Rối càng gỡ rối tình như tơ vò.

     

    Mồ hôi mặn đắng đuổi xô.

    Môi run muốn nói sầu vô bờ sầu.

    Nhưng đo lòng được ai đâu.

    Điếc câm chỉ có trăng bầu bạn thôi.


    ***

     

    Bước đi chân thấp chân cao

    Mặt trời ngầu đỏ một màu máu tanh.

    Đốt năm mươi triệu dân lành.

    Lệ trăm năm đại, dương nghìn trùng cao.

     

    Bảy năm làm gã “ngụy” quân.

    Quỉ còng ta học trăm lần điêu ngoa.

    Nào lao động ngàn dặm xa.

    Chí ngùn ngụt bốc khói hòa niềm tin.

     

    Hàng binh nào khác tù binh.

    Giết người khác đổ tội tình cỏ cây.

    Ta xâm đậm kỷ niệm này.

    Mài gươm thúc ngựa đuổi bầy sói lang.

     

    Ngày buông tay súng.

    Anh bước điên cuồng.

    Tôi chửi huyên thuyên.

    Búa liềm cờ đỏ.

     *****

     

    Trẻ mở mắt chào đời.

    Đã nhìn thấy hỏa ngục.

    Nên tiếng người khóc ngất.

    Ôi! Hồn ta tơi bời.

     

    Làm sao ta nói hết.

    Nỗi căm phẫn nghìn trùng.

    Kìa! Vòng xích thắt lại.

    Cây cỏ đến trợn trừng.

     

    Có người chết thè lưỡi.

    Như thèm liếm tự do.

    Như giã từ đày đọa.

    Kiếp thân phận trâu bò.

     

    Ai có biết trong lòng ta bão tố.

    Cắn đầu đi như một gã thật khùng.

    Miệng thầm thì gọi quê hương yêu dấu.

    Trả lại ta! Hỡi quỉ đỏ bốn chân.

     

    Giật mình ta tự hỏi.

    Đối diện với ai đây?

    Con người hay thú vật?

    Mà sao đi bốn chân?!

     *****

     

    Trẻ mở mắt chào đời.

    Đã nhìn thấy hỏa ngục.

    Nên tiếng người khóc ngất.

    Ôi! Hồn ta tơi bời.

     

    Làm sao ta nói hết.

    Nỗi căm phẫn nghìn trùng.

    Kìa! Vòng xích thắt lại.

    Cây cỏ đến trợn trừng.

     

    Có người chết thè lưỡi.

    Như thèm liếm tự do.

    Như giã từ đày đọa.

    Kiếp thân phận trâu bò.

     

    Ai có biết trong lòng ta bão tố.

    Cắn đầu đi như một gã thật khùng.

    Miệng thầm thì gọi quê hương yêu dấu.

    Trả lại ta! Hỡi quỉ đỏ bốn chân.

     

    Giật mình ta tự hỏi.

    Đối diện với ai đây?

    Con người hay thú vật?

    Mà sao đi bốn chân?!

     ****

     

    Rượu đã rồi đây sao vẫn đợi.

    Người về chưa biết đến bao giờ.

    Mười năm một thoáng nghìn thế kỷ.

    Thử thách ai là kẻ trượng phu.

     

    Say khướt ngâm vang trời cao hứng.

    Ha hỉ cười nát vụn không gian.

    Ta đi gom lại làm nấm mộ.

    Chôn loài quỷ đỏ cứu quê hương.

     

    Tám năm ta giả mù câm điếc.

    Tim sai nhịp đập chó sủa ma.

    Ta cầm chắc án chung thân tử tội.

    Nếu dép râu nón cối đến thăm nhà.

     

    Ta lưu đầy trái tim.

    Trí óc phải ở lại.

    Cùng toàn dân đứng lên.

    Phanh thây loài ác quỷ.

     

    Sao? Bây giờ anh nguyền rủa ai đây?

    Sao bây giờ anh thèm tự tử???

    Sao bây giờ anh giả mù câm?

    Sao bây giờ anh không gọi đồng chí!

    Sao bây giờ anh không muốn hòa bình?


    ***

     

    Anh lại sợ đi dân công, hỏa tuyến.

    Mà ngày xưa từng vác đạn, đội nom.

    Mà ngày xưa từng dâng cơm, hiến gạo.

    Ôi! những ngày thần thánh phải không anh?

    Ba mươi năm nay thành khói kinh hoàng.

     

    Sáng, trưa, chiều, họp bàn kế hoạch.

    Bung dân! Là thắng lợi hàng đầu.

    A… Đề nghị hoan hô ông chánh sách.

    Tám năm rồi…thức – trắng – canh – thâu.

     

    Bụng ta – khác nào, loài quỷ đói.

    Nhe nanh – gào thét, sáng lẫn chiều.

    Ta lờ đi… như không hề biết tới…

    Mà toàn thân cứ run rẩy liêu xiêu.

     

    Một năm – ba tháng làm thủy lợi

    Nhổ râu cười thấy… cũng hay hay.

     

    Này!

    Có chính sách đào mả, tìm vàng.

    Làm đẹp thành phố đại lộ công viên.

    Đột nhiên, nghĩa trang biến thành công trường.

    Xe ủi rác đốt nghiền thành cát.

    Xác ta bị moi lên bất thần đứng hát.

    Bài quốc ca anh phục quốc trở về.

     ******

     

    Từ ngày trăng ngốc, làm vua.

    Thế gian cạo trọc thầy chùa để rây.

    Từ ngày thằng ngốc xỏ râu.

    Cỏ cây cũng muốn xuống tàu ra khơi.

     

    Còn đâu nữa, tự do đâu!

    Làm việc hơn bò – cơm không được no.

    Để nhà nước lo – mà ơn Bác Đảng.

    Đi thăm bà con – vác theo túi gạo.

    Xác vào nghĩa trang…

    Ê! Xuất trình hộ khẩu

     

    Ta lầm lũi trở về thời thượng.

    Từ ngày mi cướp mất tương lai.

    Tay buông kỷ niệm che đầu trọc.

    Ngứa: gãi ngày đêm tưởng của …ai!

     

    Lối quen nhộn nhịp không còn nữa.

    Chỉ có xe ôm trốn nhủi chui.

    Chỉ có những con bò vàng hực.

    Rất hung hăng nhưng lại ngu đần.

     ****

     

    Anh em ơi! Hãy hát.

    Hãy hát! Cao giọng tù binh!

    Say sưa ve vuốt người yêu song sắt.

    Ghì ôm những chiếc còng dễ thương.

    Điên dại như đêm hoa chúc.

     

    Hãy hát cảm ơn đám cưới hôm nay.

    Đám cưới không có cô dâu.

    Mà chỉ toàn chú rể.

    Hát bài quốc ca tử hình!

    Hát lời thánh ca tù binh!

     

    Hãy thêm cao giọng nữa.

    Đa tạ con người bốn chân

    Hãy chôn sống những ai đang đi.

    Quay lưng không nói một lời.

     

    Hãy hát ca ngợi tàn nhẫn.

    Để biết mình còn sống.

    Không bao giờ ngủ quên.

    Trên bả phù hoa vay mượn.

    Hay bôi mặt, trùm kín chăn!

     

    Tiếng hát tù binh.

    Xoáy thủng tâm linh.

    Niềm tin mọc cánh.

    Trên rừng cây khô.

    Chim về mở hội.

    Khắp nơi dựng cờ!

    ***

     

    Anh em ơi! Hãy hát.

    Bừng bừng khí phách lên đường.

    Rầm rập trong chiến khu.

    Xóa tan một thời cúi mặt.

    Lật trang sử mới oai hùng!

     

    Ta thất thế nào.. vì lơi tay súng?

    Không yếu hèn trước lũ xâm lăng.

    Ngạo nghễ trái tim bất khuất kiên cường.

    Nhưng ngã ngựa vì một tên bán nước!!!

     

    Ngày anh đi, ai nâng ly độc dược!

    Tôi mặc áo tù binh… thay áo tang!

    Tay chân bị còng trói máu hai hàng.

    Gầm hơn sấm, giữa Trường Sơn bốc khói.

     

    Nguyền rủa mình ? Đã gây ra nhiều tội lỗi?

    Với nhân dân? Nhà nước? Và Đảng ta?

    Ngày đội trời đập đá vượt đường xa…

    Đêm tụng niệm những lời răn của bác.

     ****

     

    Người Lào Cai kẻ U minh , có khác?

    Rừng thiêng ơi! Còn chua chát nào hơn?

    Dòng sông kia nối hạnh phúc? Hay căm hờn?

    Nghe tiếng rống của đời ta hấp hối!

     

    Dù tàn hơi, quyết không hề phản bội.

    Quê hương ta sỏi đá cũng than van.

    Dân tộc ra đội trăm mối thù nhục nhằn.

    Gây nể phục cả năm châu bốn biển.

     

    Ngày chia tay anh vàng son vinh hiển.

    Nhà lầu, xe hơi sáng xỉn chiều say.

    Cần gì nhớ những mùa thu mưa bya.

    Mẹ thổn thức chờ con quên cố xứ.

     

    Anh có biết? Đã bao người tự tử.

    Trong ngục tù, vì dân tộc quê hương?

    Đã bao người còn tôi luyện súng gươm?

    Đã bao người ngày đêm quyết tử thủ!

     

    Ôi…! Chiến khí! Hào khí ngút trời.

    Chiêu mộ anh hùng cớ phất muôn nơi.

    Vùng đất hứa hẹn ngày mai đại thắng!!

     ****

     Lính thú mươi năm mài gươm thương bóng.

    Vỗ bụng cười lếch thếch trú rừng thu.

    Bỗng một hôm nghiêng trời ta choáng váng.

    Bị chém bất ngờ giữa thế trận ngoại thù.

     

    Buông gươm mắt trợn gầm hơn sấm.

    Máu sôi bốc khói ngộp sơn hà.

    Thú dữ rừng hoang nhào lồng lộn.

    Con người hề thời như bóng ma.

     

    Bất chiến không hề thành bại.

    Không thua mà tự trói tay.

    Ta ngẫng mặt nhìn kẻ thù ngạo nghễ.

    Thế phải thời lũ lang sói múa may.

     

    Ta gật gù tất cả cùng tự sát.

    Mai này còn ai bàn chuyện hưng binh.

    Thử cho bài toàn lùi một bước.

    Mà phải riêng ai nhục một mình.

     

    Nằm trong tù nghe sứ quân nổi dậy.

    Ta rạt rào vui hát nghêu ngao.

    Nhưng khi đứng trên đồi đẵn gỗ.

    Trông mờ sương khói bước lao đao.

     

    Giặc nhìn súng sàng nhả đạn.

    Tên tội đồ vân tiếng tự do.

    Thân còn bộ xương bài oách trí.

    Nhưng mắt sáng ngời lịch sử cơ đồ.

     

    Ta chấp nhận tử hình trong đơn độc.

    Viết trường ca bằng máu và mồ hôi.

    Nước mắt âm thầm như lời di chúc.

    Năm châu ơi! Xin hiểu đất nước tôi.

     

    Xót người quẳng gánh ra đi biệt.

    Làm thú hoang mặt nạ xứ người.

    Chạy trốn mà mặt còn vênh váo.

    Khác chi phản quốc, lũ đười ươi.

     

    Ta cúi lạy hồn thiêng sông núi.

    Nhận tội bất hiếu với mẹ cha.

    Nợ nước tình nhà cằn vai gánh.

    Ngậm ngùi phải khăn gói bôn ba.

     

    Với bầu tâm huyết tràn bất khuất.

    Một mình một ngựa quyết ruổi dong.

    Dừng chân đất Thái lòng khao khát.

    Tìm bạn tri âm chuyện núi sông.


    Nhắc nhở gương anh hùng họ Võ.

    Sưởi ấm hồn nung nấu niềm tin.

    Gục đầu trăng ngủ khuya chưa nhỉ?

    Chao ôi! Hy vọng nát trong tim.

     

    Người tự hào ta mười năm sinh tử.

    Kẻ khoe ta tám năm trên đất Bắc

    Đã từng ăn dế trộn cơm heo.

    Mối thù kia làm sao quên được.

     

    Chiến hữu ơi! Quê hương ta còn đó.

    Sao bây giờ anh sớm vội trùm chăn.

    Để ngủ quên trên niềm đau dân tộc.

    Biết bao oan hồn đang réo gọi tên anh.

     

    Không! Anh sống có khác nào đã chết.

    Nhưng! Hàng hàng lớp lớp sẽ đứng lên.

    Đó là đoàn quân kháng chiến tưng bừng.

    Hát khúc khải hoàn VIỆT NAM BẤT DIỆT.

    ****

    ĐÊM THẤY BẠN HIỆN VỀ


    Thanh ơi! Mày còn than cô độc?

    Tòng ơi! Mày còn giận tao không?

    Khi đất nước đã lầm than nheo nhóc.

    Một lạy này chúc mày hiểu thầm!

     

    Tao còn nhớ vẫn thường tâm sự.

    Chết là gì giải thoát khỏe không?

    Mày cố cãi, làm sao thế được.

    Đường vào địa ngục rất thê lương.

     

    Thấy máu đổ mày rùng mình rỡn ốc.

    Tay bóp cò miệng khấn vái râm rang.

    Tao chế diễu cùng cười thương muốn khóc.

    Trời có đâu riêng khó mãi ta chăng?

     

    Tao cứ ngỡ tưởng mày còn sống.

    Tìm thăm tao lạc bước lưu vong.

    Mày nhắm mắt hay ngàn đời mở mắt.

    Tiếc cho tao quá nửa gánh trong trần.

     

    Bỗng dưng mày đứng yên không nói.

    Nhìn tao mà nước mắt rưng rưng.

    Thương tao đầu sớm bạc nửa chừng.

    Đứng giữa nông trường cắn môi chảy máu.

     

    Tao vẫn biết sống còn thua con vật.

    Nhưng đắn đo phải chết làm sao.

    Ít ra phúc mày còn có nghĩa.

    Tiếng súng tiễn đưa kèn trống xôn xao.

     

    Có lẽ bây giờ mày mới hiểu

    Cõi tao địa ngục hay thiên đàng?

    Mày thông cảm tao chưa cùng đối ẩm.

    Gởi óc khóa, tay xiềng, thưa dạ bảo vâng.

     

    Tao thương mày hay mày phải thương tao?

    Hãy giúp tao trả thù nhà nợ nước.

    Mộng lớn mông con cùng dăm quan tước.

    Có nghĩa gì đâu khi nước mắt tuôn trào.

    ***

     

    ĐÊM TRUNG THU

     

    Ta cứ đợi chân tình ơi có đến

    Con đường nào lót gấm để em đi

    Ngoài kia gió lộng trăng thầm thì hỏi

    Đời lưu vong hãnh diện được những gì?

     

    Sikiew10/83

     

    Càng hê thay rượu tình lưu lạc

    Ta thấy em! Buốn hóa thấm say

    Tiễn em Panat chừ có nhớ?

    Quán ấm thon núi tóc liêu trai

     

    Khuya xuống chùn run nức nở

    Thằng Pờm vẫy gọi bạn tri âm

    Bên nhau đốt cháy đời khói thuốc

    Hương vị đậm đà chuyện quê hương

     

    Sờ túi còn dăm đồng bạc lẻ

    Ghé quán thằng Pờm đấu láo chơi

    Mó ni dài cổ nên bị đá

    In-Lit dăm câu Úc Mỹ cười!

    ***

     

    MỬA RA RẮN ĐỘC

     

    Ta mửa ra vô số rắn độc

    Bò cùng ngõ ngách Việt Nam và hải ngoại

    Mổ vào đầu bôi đen trí óc

    Mổ vào tim người thay đổi máu hồng

     

    Đớp vào môi người chuyên bán rẻ máu xương

    Quấn nghẹt cổ những tên giao tàn khốc

    Móc rách họng người cầm dao đâm sau lưng

     

    Ta mửa ra vô cùng súng đạn

    Bắn nát đầu kẻ phản bội quê hương

    Ta mửa ra cánh đồng lúa chín

    Cho mẹ ta, em ta, đói mười phương

     

    Ta mửa ra vô số nhà cửa

    Tặng bà con vùng lũ lụt Miền Trung

    Ta mửa mãi đến khi nào tắt thở

    Cho con ta thôi khóc giữa nôi hồng

     

    Đế nó lớn thôi giật mình từng lúc

    Chập chững đi bập bẹ nói thương ba

    Thương ba làm thơ không hay tắt thở

    Vì mãi mê mửa rắn độc giết người…

     

    THUA CUỘC

     

    Ngày kia một đêm sáng thế

    Ta đá tung quan tài bay ra

    Những tưởng làm gì cho thế hệ

    Nào ngờ người nghĩ ta yêu ma

     ****

    XÓT XA

     

    Hãy khóc lên! Hỡi quê hương yêu dáu!

    Đã bao người đi quên mất cội nguồn

    Náo bác sĩ, kỹ sư, sĩ quan, chinh khách

    Cao ốc, đô la xé rách tâm hồn

     

    Em tưởng anh bôn ba với hoài bão

    Vì tiền đồ của dân tộc ông cha

    Đem tài trai quyết giành lại sơn hà

    Thế mới đáng bậc trượng phu quân tử!

     

    Em cứ ngỡ anh ngày đêm thao lược

    Cổ vũ anh hùng khắp năm châu

    Bàn bạc quân cơ trên Lương Sơn Bạc

    Phấn khởi hẹn ngày trừng trị quỷ vương

     

    Em nghĩ anh không là phường giá áo

    Bởi mài gươm toan tính chuyện phi thường

    Dám vượt trùng vương khinh bao thử thách

    Thì sá gì phải chết cho quê hương

     

    Nhưng than ôi! Bao năm nơi đất khách

    Bên chân trời anh cứ mãi truy hoan

    Lời thề xưa đưa anh vào mê lụy

    Quên hết rồi chín mươi triệu đau thương!

     

    Hãy khóc mãi! Hỡi quê hương yêu dấu!

    Chúc cho người may mắn đã sang sông

    Em cúi xuống hôn con mà nức nở…

    Khi người chồng đã quất ngựa truy phong!

    *****

     

    LỜI CHO CON VU QUY

     

    Con chào đời giữa bầy lang sói

    Cha bôn ba uất nghẹn căm hờn

    Lời mẹ ru giọng Hời thổn thức

    Con giật mình nghiêng bóng rừng cờ đỏ.

     

    Chập chửng lớn giữa rừng cờ đỏ

    Máu máu tanh của quỉ sa tăng

    Còn bập bẹ nơi trường nội trú

    Rạch giá ơi biển sóng lầm than

     

    Chí lớn bay xa ngoài ngàn dặm

     

    FARM MASTRON

     

    Quét gom từng nổi nhục nhằn

    Lắng nghe cay đắng ăn năn trở về

    MASTRON nung chí ta đi

    Mười năm sấm động vang trời VN

    ****

    NẾU TÔI TRẢ ANH VỀ…

    Câu hỏi của các phái đoàn phỏng vấn

    *Tháng 10.1983

     P

    Nếu tôi trả anh về?

    Câu trả lời không khó anh ơi!

    Anh có nhớ Việt Nam nước tôi.

    Ngày tháng nào trực thăng.

    Vụt lên vội vã.

    Anh không kịp xách va li từ giã.

    Với chiếc nón đồng minh.

    Bỏ vợ Việt Nam, đứa con lai Mỹ.

    Xin anh hãy xét kỹ.

    Chúng tôi thua hay các anh thua?

    Việt Cộng thắng hay bàn tay nào thắng?

     

    Nếu tôi trả anh về?

    Câu trả lời không khó anh ơi!

    Nếu anh trả tôi về?

    Khác nào cái chết Kennedy.

    Thế giới vô cùng xúc động.

    Như người mù muốn xem hình bóng.

    Như trái tim anh rỉ máu tình sy!

     

    Nếu tôi trả anh về?

    Câu trả lời không khó anh ơi!

    Anh có hiểu Việt Nam nước tôi.

    Buôn người lấy vàng, hàng đầu chính sách.

    Chiến dịch giết người quá đỗi tinh vi.

    Và mạng sống được tính bằng ám hiệu.

     

    Nếu tôi trả anh về?

    Câu trả lời không khó anh ơi!

    Anh có hiểu Việt Nam đất nước tôi.

    Đau tim trở thành quốc bệnh.

    Bởi e trời không mưa.

    Mà tiếng sét “phản động”.

    Giáng xuống bất ngờ.

    Phủ chụp giấc mơ.

     

    Nếu anh trả tôi về?

    Hồng Hà, Cửu Long nguyện thề.

    Cùng Trường Sơn khoác áo ra đi.

    Chối từ đứa con vô thừa nhận.

    Thà làm cha ngu si.

    Mẹ Việt Nam suốt đời ân hận.

     

    Nếu anh trả tôi về?

    Anh sẽ thấy Việt Nam nước tôi.

    Trố mắt nhìn kỳ lạ.

    Lòng nhân đạo cặn bã.

    Không có trong thánh kinh.

     

    Nếu anh trả tôi về?

    Hãy xin hộ tôi chổ nằm trên đất Thái.

    Anh vui lòng tiễn tôi.

    Đến nơi an nghỉ cuối cùng.

    Vì quanh tôi, không còn ai, còn ai!

     

    Hay chính anh.

    Người đứng ngoài song sắt.

    Cười hoặc khóc cho tôi.

    Giọt nước mắt tàn hơi.

    Giọt nước mắt tàn hơi.

      

    Nếu anh trả tôi về?

    Van xin anh đưa tôi trở lại.

    Hôn kỷ niệm, lên bờ đất Thái.

    Ôm ván thuyền, cắn chảy máu môi.

    Tôi la hét, vợ em ơi! Đâu rồi?!

     

    Nếu anh trả tôi về?

    Câu trả lời không khó anh ơi!

    Nếu không là kẻ thù?

    Xin anh đừng hỏi tôi câu đó.

    Ôi! Trả lơi vô giá lắm thôi!

     

    Nếu anh trả tôi về?

    Tôi sẽ về với đồng bào đồng đội.

    Trên con đường đi đến chiến khu.

     

    Nếu anh trả tôi về?

    Còn gì để nói anh ơi!

    Tình người của Chúa ban cho!

    Nếu anh trả tôi về?

    Còn gì để nói anh ơi!

    Hai chữ tự do.

    Xin bôi đen từ đây.

    ****




    *****

    *29-1-2008*

     

    Điệp Khúc

    Trời Đất Bao La Không Bằng Lòng Dân

    Quật Khởi

    ·       HÀ NGỌC

    Hỡi đồng bào!

    Tuổi trẻ Việt Nam ơi!

    Thức dậy lên đường!...

    Đã đến lúc trống Diên Hồng dồn dập…

    Nỗi hận Biển Đông cuồn cuộn trào dâng

    Gót thú Công An vây chặt Thánh đường

    Đêm cầu nguyện uy nghiêm thề tử đạo!...

     

    “Giặc đến Bồ Đề giặc phải tan” (1)

    Lũ Việt Gian Bốn Chân ê càng

    Trước niềm tin chói ngời công lý!

    Không phí lời! giòi bọ hôi tanh!

     

    Phải giật sập lăng Ba Đình! Đòi nợ máu!

    Lũ tay sai Bán Nước Buôn Dân

    Hãy trị tội! Công An Đầu Trọc!...

    Bút biến thành gươm bầm nát quân thù!

     

    Hàng ngàn cánh tay vung lên!..

    Tuổi trẻ VN ! Sáng danh lịch sử…

    Còn Luật Sư Đoàn Saigon ?

    Làm hề lưu xú! Công cụ tôi tớ Việt Gian!

     

    Đã đến lúc nhà tù không còn ý nghĩa…

    Chị Giáo Dân bất chấp súng kề hông

    Xem Cái chết là Vinh Quang Vĩnh Hằng!

    Nung Sợ Hãi thành Dũng Khí Hiên Ngang

     

    Thách Thức Bạo quyền Bốn Chân Hà Nội!

    Triệt Quỉ Đỏ ngông cuồng không sám hối!

    Không bằng súng đạn, nhu nhược kêu van

    Lớp lớp biểu tình cuồng phong căm phẫn..

     

    Trống Diên Hồng dồn dập thúc sau lưng!...

    Cảnh báo  ngày Quỉ dữ sẽ tan xương!

    Oai linh tiền nhân vang rền sông núi…

    Chùa, Nhà Thờ rực rỡ ánh hào quang…

     

    Muôn vạn cánh tay dũng mãnh  một lòng

    Thề Không Đội Trời cùng Loài Quỉ Đỏ!...

    Hơn 60 năm nô lệ ngoại bang

    Chúng điên cuồng uống máu Dân Oan

    Tiếng thét Sinh Viên oai hùng đại nghĩa!

     

    Kính xin đồng bào nhìn kỹ…

    Thủ đoạn VC tung ra

    Khỏa Lấp Tội Ác Tam Sa…

    Cố tình dây dưa trò Cướp Đất!...

     

    Trời đất bao la

    Không bằng Lòng Dân quật khởi!

    Trời đất bao la không bằng trái tim ta!

    Yêu Tổ Quốc! Quê Hương trường bất hạnh

    Với Cờ vàng Chính nghĩa máu ông cha!

    Luôn soi sáng giống Lạc Hồng bất diệt!..

     

    Làm sao ngủ? Triệu oan hồn réo gọi...

    Hẹn về Saigon quang phục quê hương!

    20 năm lưu dung ta không có Tết!

    Hỏi người về nuôi giặc Mẹ đau không???

     

    Trời đất bao la

    Không bằng trái tim của Mẹ!...

    Việt Nam ơi! Bao giờ hết lầm than?

    Chúng con sẽ về ngẩn mặt kiêu hùng

    Cờ chiến thắng rợp trời trên Đất Việt!...

     

    HÀ NGỌC *Xuân Mậu Tý 2008

     

    (1- Sấm Trạng trình)

     ***

    *HÀ NGỌC

     




    *Nhạc sĩ Trần Thu cựu Đại Úy QLVNCH góc phải.


    *****

     


    • Blogger Comments
    • Facebook Comments
    Item Reviewed: TƯỞNG NIỆM 50 NĂM QUỐC HẬN 1975-2025-THƠ NHẠC NGÂM TRƯỜNG HẬN CA 30-4 LÀ BẢN CÁO TRẠNG TỘI ÁC CỦA QUỈ ĐỎ Rating: 5 Reviewed By: SA CHI LỆ