

*QUÝ THI SĨ GÓP MẶT HÔM NAY:
*PHẠM THIÊN THƯ *TRẦN QUỐC BẢO * TRẦM VÂN *
*KIỀU PHONG * TÍM * NGUYỄN MINH THANH *
* ĐẶNG QUANG CHÍNH * NGỌC QUYÊN * KIỀU PHONG *TUYẾT PHAN * MINH THÚY THÀNH NỘI * CHU HÀ * NGÔ MINH HẰNG * Ý NGA * HÀ MAI NGUYÊN *DAVID TÈO * SA CHI LỆ *
***
*THI SĨ PHẬM THIÊN THƯ

PHẠM THIÊN THƯ
Mây hào quang về hội
Hoa suối cũng yên nghe
Con chim thu cõi tịnh
Cũng về hội Ta bà
Trùng trùng mây mây biếc
Hoa trải cúng dường hoa
Trong khu vườn mai trắng
Sương đọng mấy tần hoa
Sao tụ nước Xá Vệ
Hương ngát mười cõi xa
Trên trụ đá mây đỏ
Trải chiều cõi lưu ly
Phật kết kim cương tọa
Chim tụng pháp diệu kỳ
Hai ngàn năm trăm vị
Tỳ kheo rực pháp y
Dưới thềm đá mây nổi
Dưới thềm đá uy nghi
Giữa thềm hoa tịch mặc
Thoảng tiếng suối thần rơi
*Thiện hiện khải kinh
(PHẠM THIÊN THƯ- KINH NGỌC)
(còn tiếp)
***
*THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO

Chiêm Ngưỡng Thiên Nhiên

Thơ Trần Quốc Bảo
Nàng hiện ra giữa cảnh rừng thanh vắng,
Những cây cành, minh họa dáng thanh xuân
Căp mắt đăm chiêu, tư lự xuất thần
Vành môi gợi nét trầm ngâm u mặc
Mây ngọc ngà, phô mỹ miều hương sắc
Đàn chim trời về tô điểm dung nhan
Có phải chăng Ngọc Nữ xuống trần gian?
Hay Tiên Nương từ Thiên Thai xuất hiện?
Cả vũ trụ bỗng lung linh xao xuyến,
Vẻ tuyệt vời kiều diễm, đẹp như mơ!
Cõi hoang vu bừng sức sống tình cờ,
Phối hợp diệu huyền, trời mây cây lá.
Nàng xuống trần, như kỳ duyên, phép lạ,
Một thoáng mong manh, diện mạo con người
Dáng thần tiên lồng lộng giữa khung trời,
Sự mầu nhiệm hiển linh miền hoang dã.
Bất chợt thấy Nàng, bàng hoàng khó tả,
Kẻ phàm nhân, lòng đắm đuối mê say.
Trước “Thiên Nhiên Ngẫu Cảnh”, hồn ngất ngây,
Tôi kính cẩn viết bài Thơ Chiêm Ngưỡng!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
***
*THI SĨ TRẦM VÂN



***
*THI SĨ NGUYỄN MINH THANH
*Ly Khách Hành
*Tặng: Ngô Nguyên Nghiễm, Nhà Biên Khảo Văn Học
Cất bước nghe lòng tươm đắng cay
Cực lòng phải nói chuyện chia tay
Song, đi là để tìm sinh lộ
Xót thấy Mẫu Từ tóc trắng bay...!!
Chị buồn ủ rũ tựa bên hiên
Ánh mắt thu mưa chứa nỗi niềm
Em, cháu... quẩn quanh tình quyến luyến
Bàn thờ huyền ảo khoí... thiêng liêng
Đâu biết tương lai sẽ thế nào
Ngại ngùng xứ Mỹ lắm xôn xao
Ra đi rồi có ngày quay lại
Hay bến hoàng hôn một chuyến tàu...!!
Ngoài sân cội khế cũng sầu vương
Rũ lá xơ rơ đứng lịm buồn
Chim sẻ trên cành lời bịn rịn...
Mờ xa Bẩy Núi mịt mù sương
Biệt ly! ÔI đêm dài nhân thế
Ta chạnh niềm riêng trước cảnh quê
Cổ Tự, Tam Giang, Lăng Đức Cố...
Trùng dương diệu vợi... gởi thương về
Lục Bình theo nước trôi phiêu lãng
Biển rộng trời hồng vẫn nhớ sông
Cố Quốc hẹn ngày vui mỹ mãn...
Cao vời đỉnh núi... nỗi hoài mong...!!
Rồi đây đất khách đùn mây trắng
Đêm lạnh ai còn đứng dưới trăng
Thao thức tình quê... lòng chát đắng
Ru hời... tiếng Mẹ ngọt hương âm...
Nguyễn Minh Thanh
**
Tình Quê Về Hạ
Nhịp võng khẽ đòng đưa
Ngọt giấc nồng ban trưa
Ơ hời bà ru cháu
Nhặt khoan mát bóng dừa
Lùm cây gà gáy lẻ
Xào xạc gió lùa tre
Lật dế vài cu bé
Đội nắng tóc vàng hoe
Chú bò mơ cỏ non
Đủng đỉnh ven đường mòn
Cánh đồng xanh bát ngát
Cánh cò điểm vài con...
Bềnh bồng chùm mây trắng
Trong vắt khung trời xanh
Không gian tràn hoa nắng
Chim cu gáy trên cành...
***
Lá vàng bay... cơn gió thổi
Việt Nam ơi xa lắm rồi...!!
Chiều hoang sương ngùi... trôi nổi...
Ta hận cuộc đời nổi trôi...
Mẹ già trông đứng trông ngồi
Cánh chim phiêu bạt cuối trời đăm đăm...
Nguyễn Minh Thanh
***
*THI SĨ ĐẶNG QUANG CHÍNH
Về quê cũ
Em xa quê đã bao lâu rồi nhỉ ...?
Mỹ Khê đó chung cư sừng sững đứng
Bãi Non Nước có còn chùa cổ kính …?
Sóng tình yêu có còn mãi du dương …?

Bãi biển đó trước nhà khi còn nhỏ
Bãi biển yêu thương sóng vỗ rì rào
Lời mẹ ru con ru tình xanh thẵm
Thuyền ra khơi cứ muốn sớm quay về
Em lớn lên tình yêu nồng thắm lắm
Yêu người tình như dâu kén yêu tằm
Như chim bay mơ về nơi tổ ấm
Như ngư dân yêu tấm lưới tay chèo
Anh chợt xa chợt gần không hẹn trước
Tình yêu anh như mây trắng lững lờ
Như gió thổi dạt vào bờ biển nóng
Như trùng dương lúc cuồng nộ lúc êm

Em sẽ về thăm quê hương yêu dấu
Anh hãy thử một lần thăm nơi đó
Như thuyền kia nhớ bến cũ quay về
Nghe tiếng sóng có còn du dương mãi !...
Đặng Quang Chính
**
*Mưa ước vọng
Mưa Sài Gòn khi xưa người người nhớ Hà Nội (*)
Nhớ Hồ gươm, nhớ liễu rũ bờ hồ
Nhớ em gái hiền hòa, mặc áo màu ngà
Nhớ hai người, chung nón, chung đường, bờ vai ướt buốt ...!
Năm cửa ô như trong ngục tù, làm bao người tủi thân
Mưa trên sông Hồng, mưa như nước mắt ngậm ngùi
Tháp rùa trong bóng mờ như tương lai đất nước âm u
Người vào Nam mang bao thê lương trên đôi vai gầy ...!
Mưa Sài Gòn sau bảy lăm như cười như khóc
Mất tự do vì bọn người rẻo gọi nhau Đồng Khởi
Tiêu công lý vì bị đổi tên thành Nam Kỳ Khởi Nghĩa
Đạo nghĩa suy vong, đồng tiền trở thành Tiên thành Phật
Mưa Sài Gòn bây giờ mưa xóa nhòa tội ác bọn gian tham
Mưa cao ốc đổ xối xả lên những nhà trong khu ổ chuột
Mưa ngập tràn thành hồ, sông của một thành phố họ Hồ
Mưa lênh láng làm cuộc đời dân đen càng thêm lầy lội
Mưa sẽ trở thành những cơn giông bão phá tan xiềng xích
Mưa sẽ trở thành những cơn địa chấn phá tan ngục tù tăm tối
Mưa sẽ trở thành những cơn lụt lội trôi đi bọn gian tham, bán nước
Mưa Sài Gòn trong tương lai mưa ước vọng đổi đời của toàn dân tộc
Đặng Quang Chính
***
*Tiếng cười người dân Việt
Tôi không đợi đến già rồi mới khóc
Từ lúc sinh ra tôi đã khóc òa
Thương thân tôi lạc vào đời bể khổ
Thương cho người chẳng biết cảnh lầm than!
Rồi lớn lên có lần tôi cười lớn
Lúc chia tay người yêu không quay lại
Bạn thấy lạ hỏi sao cười lớn thế
Có biết đâu tiếng cười khô không lệ
Một ngày kia tôi không cười không khóc
Lúc mẹ cha đã lặng lẽ ra đi
Còn giọt lệ nào khi đã phân ly
Khi đã biết đời có sinh có tử

Làm sao tôi còn khóc cười hơn nữa
Kể từ khi tôi yêu tiếng nước tôi
Rồi khóc cười theo vận nước nổi trôi
Ấy thân phận một người con dân Việt
Nhưng có lẽ một lần cười rồi dứt
Thấy nước nhà thoát khỏi cảnh vong nô
Thấy mọi người sống vui tình thân ái
Thấy cõi kia dang rộng cánh tay mừng ...!
Đặng Quang Chính
***
*NỮ SĨ Ý NGA





Thương về quý Trưởng Canadian.
*
Được quý trưởng huấn luyện
Vào rừng Canada
Học sinh tồn với tuyết
Băng giá chẳng nề hà.
Mím chặt môi, phùng má,
Áo nặng thân, phì da
Chàng khen: -Tiên xứ lạ
Môi, mặt ửng hồng nha!
Leo chồn chân, mỏi gối
Núi sưởi ấm thân rồi
Lăn tròn, không lấm láp
Tuyết trắng đẹp áo thôi!
Lạnh gì? Ngày leo núi,
Anh em rộn tiếng ca;
Đêm dài vây quanh lửa
Đuổi gấu, sói thật xa!
Ai cũng tự rèn luyện
Học đắp tuyết, xây nhà
Xứ nhiều phong, lắm lạ
Nhờ hướng Đạo, khôn ra!
Ý Nga, 9.8.2020
***
*NỮ SĨ NHÀ GIÁO HÀ MAI NGUYÊN
GIẤC NAM KHA
Một giấc Nam Kha đã thoáng qua,
Thực hư, còn mất thấy không mà.
Trăng trong lạnh lẽo buồn vô hạn,
Phòng trống mơ hồ chán tối đa.
Thu cúc, tuyết đông đều biến sạch,
Dù cho gắng sức kiếm đâu ra.
MAI-HUYỀN-NGA
***
KHẮC KHOẢI
Chuyện cũ đôi khi tưởng nát nhàu
Dòng đời trôi mãi sẽ về đâu
Anh hùng thế cuộc thành tan tác
Tuấn kiệt con cờ hoá bể dâu
Đất nước điêu tàn bao oán hận
Quê nhà khốn khổ lắm buồn đau
Thù trong giặc ngoại làm điêu đứng
Tuổi lão chờ con trẻ nối cầu
Minh Thuý Thành Nội
Tháng 8/4/2020
**
THUYỀN TÌNH ...
Hoàng hôn lặng bóng ngả qua đây
Dạo bước ven sông nắng phủ đầy
Nước cuốn mưa rơi về chốn ấy
Mây trôi gió thổi đến nơi này
Ta còn luyến nhớ tình xưa thắm
Người cứ yêu hoài mộng cũ lay
Mỏi gối chồn chân quay trở lại
Thuyền tình bến đợi xót xa thay...
Tuyết Phan
Hoài bảo (thơ cổ phong)
Lê bước chiều tàn bóng ngã đây
Gót hồng sỏi đá cứng chai đầy
Trùng dương gió thổi lăn tăn sóng
Biển vắng mây bay chậm chạp này
Mạt lộ quê người lòng chẳng đổi
Cùng đường đất khách dạ không lay
Cờ Vàng (*) gắng giử ôm hoài bảo
"Tức nước vỡ bờ" chế độ thay ...
Tím August/07/2020
***
THI SĨ CHU HÀ
PHỞ
Phở là đặc sản của quê hương
Danh tiếng vang lừng khắp bốn phương
Trong đục tự nơi lần luộc thịt
Dở ngon tùy ở cách hầm xương
Ớt, chanh khoe mẻ nhìn duyên dáng
Ngò, quế khép mình thấy dễ thương
Nam, nữ, trẻ, già, sang, quý, tục
Một lần nếm thử vị hoài vương
Một lần nếm thử vị hoài vương
Vắng phở lâu ngày sẽ nhớ thương
Tái nạm, tái ngầu, chưa tái giá
Nhừ gân, nhừ thịt, chửa nhừ xương
Sụn, gầu mát dạ người xa xứ
Béo, ngọt thơm lòng khách viễn phương
Quốc túy, quốc hồn danh bất hủ
Phở là đặc sản của quê hương!
Chu Hà
***
*LƯƠNG TÂM ĐÃ CHẾT ...

Có những con người chết được người thương
Người tưởng tiếc và luôn luôn nhắc nhớ
Là những người vì quê hương giữ lửa
Chẳng ngại ngần dù lắm nỗi gian nan
*
Là những người đem tổ quốc giang san
Đặt lên trước cả bản thân, giòng tộc
Mặc đôi kẻ đã cho rằng ngu ngốc
Nỗi đau quê sao ôm lấy riêng mình !
*
Là những người tự khoác áo chiến chinh
Khi đất nước đã vào tay qủy dữ
Họ dùng bút, đấu tranh bằng con chữ
Chỉ mặt quốc thù, vạch tội cộng nô !
*
Họ xem thường bầy tuyên vận của Hồ
(Bọn bôi mặt để thành bày nhân cẩu !)
Quê đã mất, vì quê mà chiến đấu
Thì chút thân danh có nghĩa lý gì !?
*
Có những con người dù đã chết đi
Nhưng vẫn sống muôn đời cùng sông núi
Vì họ đã chia trăm điều hận tủi
Và chung niềm kiêu hãnh với quê hương
*
Có những con người thủ đoạn, bất lương
Đang sống đấy mà như người đã chết
Họ bỏ quê, chạy theo Hồ, theo Chệt
Không trái tim, không đạo lý, luân thường ...
*
Ăn trái rồi, cây phá nát, không thương
Không tưới bón và không rào, không giữ
Hỏi trái có còn cho mình ăn chứ
Hỡi những con người đã chết lương tâm ?...
Ngô Minh Hằng
***
*NỮ SĨ NGỌC QUYÊN

Tình Muộn

(Tình Khúc mưa số 59)
Có cơn giông bảo qua đây
Nghe tim giá lạnh , vũng lầy thế gian
Giọt mưa trong vắt lệ tràn
Tinh cầu chớp bể mưa ngàn dặm xa .
Người dưng xa cách quan hà
Có nghe trong gió mặn mà lời thương
Gởi tình trên bến muôn phương
Sóng ru lời gió , khóc hờn thiên thu .
Bóng ai trong cõi xa mù
Ảo tình như lá mùa thu rơi tàn
Vào đời nhau nỗi muộn màng
Heo may cỏ úa hoa tàn còn đâu.
Thanh xuân cho đến bạc đầu
Tim đơn hồn vỡ nát nhàu thời gian
Tình cầm em hát anh đàn
Thơ em tan chảy ngút ngàn lời ca.
Trăm năm trong bóng chiều tà
Đường về bến mộng dần xa chân người
Khi còn nhịp thở chơi vơi
Mưa trên ngày tháng , rã rời nhớ nhau .
Ngọc Quyên
***
*SAIGON MƯA NGẬP RỐN


THI SĨ David Tèo
Có cô em gái chưa chồng
Quen anh Bình Thạnh thấy lòng xót xa
Nhà em thì ở quận Ba
Muốn qua bên ấy thật là gian nan
Thăm anh phải lội ao làng
Xe hư người ướt bàng hoàng thất kinh
Nên em nói tiếng phụ tình
Hết duyên vì lũ chúng mình chia tay
Chàng ngồi ôm nỗi đắng cay
Nhìn em hò hẹn với tay quận Mười
Quận Mười chỉ ngập vài nơi
Mưa to ít sợ em thời yên tâm
Lấy chồng em chọn trung tâm
Bỏ anh Bình Thạnh âm thầm cô đơn
Ngày xưa truyền thuyết vẫn còn
Thủy Tinh kém thế ăn đòn Sơn Tinh
Ngày nay tích cũ hết linh
Bê tông khắp chốn Thuỷ Tinh lộng hành
Chiều nay lũ lại tung hoành
Bà con cô bác Sài thành long đong
Sài Gòn đất chật người đông
Mỗi lần mưa lớn mênh mông nỗi sầu.


*THI SĨ KIỀU PHONG







*SA CHI LỆ

PHỤC KÍCH Ở AN KHƯƠNG
Trần gian quảy gánh miên sương
Ta cong lưng cõng miệt buồn trăm năm
Gai chông ủ giấc mơ thầm
Đạn ru dệt lối mù tăm chuyến đời
Thân này cứ xé ra phơi
Dỗ dành cho quạ mấy lời thở than
Hỏa châu nấu chín điêu tàn
Bên kia bí ẩn theo ngàn phù sinh
Nằm đây nghiến ngấu nhục vinh
Ngón tay co duỗi bãi mìn tình-tang...
SA CHI LỆ (Trảng bàng-TN)
LỜI TRẺ
Xin được ngày yên lặng
Tế trời nổi lửa đốt trần gian
Chiến tranh còn ai thắng?
QUỲ XUỐNG
Một mặt trời hồng
Một bầu trời trong
Cánh đồng ruộng lúa
Nụ cười nhà nông
Khẩn cầu Thượng Đế
Thà làm thằng điên
Trái mìn bật hỏi
Bạn bè còn không?
Một mặt trời ngông
Nhảy nhót khệnh khạng
Tuổi trẻ chống nạng
Đi tìm vợ con!
Là thời quỷ dữ
Lên ngôi thiên đường
Ta quỳ xuống thét
Còn gì mà mong!
**
NGƯỜI LÃNG TRÍ
Ta cắn nát hòa bình
Bằng hàm răng bén ngọt
Bằng quỷ quái hiện hình
Lưng lằn roi bom đạn
Thoát thai làm sói hoang
Chạy trốn rừng thuốc độc
Dù bỏ lại đàn con
Trái phá nằm khả ố
Suối không còn ngã ngớn
Trăng không còn phơi thân
Nai tơ về thành phố
Nước mắt nồng phân vân
Ta muốn giết loài người
Và đốt cả vũ trụ
Bôi xóa sổ cuộc đời
Nghêu ngao trong hoang tưởng
Tra khảo từng cỏ cây
Ôm mặt trời múa hát
Đá tung bầy thiên thai
Và cuối cùng quỳ lạy!
*SA CHI LỆ (Trảng Bàng-Viết Ngoài Mặt Trận)
***
* TÍM * SÔNG THU * PHƯƠNG THẾ NGỌC
*
* MỸ NGỌC * BÚT CHẲNG TÀ * ANH NGUYÊN
*
* SONGQUANG * THANH SONG KIM PHÚ *
*GIA CÁT MỖ * NGUYÊN TRẦN * THÚY M
*
*ÔNG ĐỊA NÚI TÀ LƠN * BA NẾP * NĂM
XÀ TÓN *
* TƯ CÀ NHỔNG * MINH THÚY THÀNH NỘI
*
* TUYẾT PHAN* CHU HÀ * TRỊNH CƠ *
DU PHONG * CAO MỴ NHÂN *
***
Đá bổng mà chơi, đá bổng chơi
Tục thanh, thanh tục... ghẹo trêu đời
Vác cày qua núi thăm Chiêm Nữ
Dẫn nghé xông truông ghẹo Gái Hời
Rót rượu mời hoa, tu dưỡng sức
Pha trà thưởng nguyệt, nhắp cầm hơi
Khi vui dí, thá... lùa trâu tới
Lúc hứng, nghiêng bình... đá bổng chơi...
Ký mộng xuyên vân thám Lão Thiên
Rằng đây vốn cảnh thần tiên
Trần gian đệ nhất xóa phiền người ơi!
Chẳng tin cứ hỏi ông trời!
Dòng sông hoài niệm chảy về đâu
Đã không cung kiếm xoay thời thế
Thì lấy tơ tằm trả nợ dâu
Huyết hận nung sôi bầu chính khi
Hồn thiêng hòa quyện khối thương đau
Gời niềm trăn trở vào non nước
Cậy mối tương liên bắc nhịp cầu.
CAO MỴ NHÂN