TRANG THƠ 06-7-2020 LIÊN KẾT WEB

*TRẦN QUỐC BẢO * TRẦM VÂN * THANH THANH *
* C.M * NGUYỄN NHƠN * LÝ ĐỨC QUỲNH *
ĐỖ CÔNG LUẬN * HÀN THIÊN LƯƠNG * VIỄN KHÁCH
*ĐẶNG QUANG CHÍNH * KIỀU PHONG *SA CHI LỆ * THU.T * CHU HÀ *
*THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO

Mừng July 4th

Bỏ Quê hương đến xứ này
Chúng tôi được sống những ngày tự do
Hôm nay là: JULY 4th
Nguyện cầu Thượng Đế ban cho Hoa Kỳ
Phú cường một cõi biên thùy
Tự Do đuốc sáng, phát huy toàn cầu!
Văn minh Mỹ Quốc hàng đầu
Uy quyền vũ lực, không đâu sánh bì!
Chúng tôi, vận Nước suy vi
Giang sơn, bị Cộng trị vì bấy nay!
Như đàn Chim Việt lạc bày,
Tới đây, xin nhận nơi này Quê Hương!
Tuy rằng gốc gác tha phương,
Nhưng trong một Nước, yêu thương nhau cùng!
Mừng “NGÀY ĐỘC LẬP” vui chung!
Lá Cờ Hiệp-Chúng-Quốc, bừng nở hoa !!!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
**
*Đối Diện Niềm Vui
Sao Em Lại Khóc…

Ngày 4 tháng 7
Tại Hoa Thịnh Đốn
Có người con gái tóc bạch kim,
Tung tăng trên đường nhảy nhót chân chim
Nàng đi trước rừng cờ sặc sỡ
Nắng tô hồng rực rỡ má hây hây
Ngọn gió đùa thổi cánh áo tung bay
Áo và váy cũng mầu cờ sặc sỡ
Rất hồn nhiên
Miệng cười rạng rỡ
Vươn cao lồng ngực thiên thần
Bàn tay ngọc quay tròn cây súng nhựa
Gót chân son theo nhịp bước quân hành
Kèn trống vang lừng
Kỷ niệm ngày Hoa Kỳ độc lập
Nỗi hân hoan tràn ngập Thủ đô
Phố xá người đi như nước vỡ bờ
Trai gái ôm nhau khiêu vũ
Mấy cụ già mừng rỡ vỗ tay ca
Em bé da đen phe phảy lá cờ hoa
Toe toét cười rất tươi trong nắng
. . . Người con gái tóc bạch kim
Dẫn đầu đoàn diễn hành
Nhịp chân đều đi vào lòng dân tộc
Ánh mắt ngời độc lập, tự do
Đoàn phản lực vẽ mầu trên không phận
Đưa niềm vui lên vút tận trời xanh
Niềm vui toả khắp thị thành
Cả nước tưng bừng hoan hỉ
Riêng một góc công viên
nơi Đài Tử sĩ
Dưới lá cờ vàng sọc đỏ
Có người con gái Việt Nam
Em ngồi đây lặng yên như cây cỏ
Lệ đầm đìa ướt vạt áo lam
Nhòe hàng chữ trên trang thơ nhỏ
Thư của “út Chó” gửi “chị Năm”
. . . “Bố bị cùm chân trong trại giam
Mẹ và em đói nghèo kham khổ ” . . .
Đau thương òa vỡ
Xót xa buồn . . . em khóc giữa ngày vui
Tội nghiệp quê hương
Tội nghiệp em tôi
Trần Quốc Bảo
***
*THI SĨ TRẦM VÂN & THÍCH TÁNH TUỆ












*THI SĨ ĐA TÀI THANH THANH & C.M

*MỘNG
tặng Thanh-Thanh
Em đến thăm anh lúc nửa chiều,
Nắng vàng nhạt nhạt, gió hiu hiu;
Tre nghiêng trước ngõ như chào đón,
Hoa rắc hàng hiên, lá rải lều .
Nhà anh vắng quá, gọi không ai;
Em đoán anh đang chép soạn bài .
Rón rén vô phòng em nói bỡn:
-- Ô kià, thi sĩ nhớ nhung ai ?
Nhưng không! anh ngủ giữa chiều mơ,
Sách gối, bên tay giấy mấy tờ,
Và bút chì lăn bên lọ mực...
Biết rồi: anh ngủ giữa hương thơ .
Em đến bên bàn lục vở anh
Viết bừa dăm chữ lên bià xanh,
Bảo rằng em ghé thăm anh đó;
Ðang giấc thần tiên, thức chẳng đành.
Gió thổi bên hiên rụng lá vàng,
Lá rơi làm dậy cả không gian;
Giật mình em tỉnh -- À ra mộng
Ðã dẫn em đi vạn dặm đàng.
Em cách xa anh vạn dặm trường,
Làm sao gặp được? nhớ nhung vương.
Em mong anh cũng luôn luôn mộng,
Ðể gặp nhau và đỡ nhớ thương!
Nhưng, khốn chưa! vừa ra khỏi mơ
Bỗng thương không bến, nhớ không bờ.
Tháng ngày cách biệt người yêu dấu,
Buồn nhớ trông anh luống thẫn thờ...
C.M.
(đăng trên “Việt Nam Phụ Nữ”, Huế, 1948)
Thanh-Thanh
***
*THI SĨ NGUYỄN THÀNH NHƠN
CHA TÔI
Cha tôi thời trai trẻ
Chức việc nho nhỏ
Làng Phú cường, xứ Thủ
Bình Dương
Thuở nhỏ nghe Bà nội nói
Tía mầy được Ông ngoại cưng
Nó muốn “leo bàn thờ”
Ông ngoại cũng cho
Đến phiên ba tôi làm cha
Thằng Đực Lớn làm gì cũng được
Mẹ nằm bịnh, sai bắc cho ấm nước
Thằng Đực tuổi mười ba, mười bốn
Nhóm lửa hoài, thổi hổng cháy
Ba đi làm việc dìa, mẹ mắng vốn
Con ông lớn sầm sầm
Biểu nấu cho ấm nước, nó hổng làm được
Ông già cười hề hề biểu
Nó là con trai, bếp núc cái gì
Miển nó học giỏi là được
Thôi để tui biểu nó chạy ra chợ
Mua cho bà tô cháo là xong
Ngày ông nằm hoi hóp
Trên Kinh Tế Mới, Bảo Lộc
Tôi mới từ ngoài Bắc, ở tù về
Tôi biết ba tôi sắp ra đi
Tôi năn nỉ vợ tôi về lo liệu
Tang ma, hậu sự cho cha
Bởi vì tôi liệu không đủ sức
Đứng nhìn cha già
Cả đời chỉ nuông chìu
Thằng con trai trưởng
Tôi thương cha đứt ruột
Làm sao đứng đó nhìn
Ngày Father’s Day
Nhớ cha già
Nguyễn Thành Nhơn
My Father
My dad at his young age
was an official
holding a lower position
at Village Phú Cường
Town Thủ
Province Bình Dương.
I recollected from my childhood
I had heard my grandma saying:
“Your dad is your granddad’s loving son
whom he wouldn’t mind
whether your dad would dare jump on our ancestors’ altar.”
Then it came to the time
when my dad himself turned into a father
he had allowed me - his first son,
Đực Lớn to freely do whatever I wanted to do.
One day, my mom got sick.
She told me to boil water
Đực Lớn, at that time,
in my teen
about thirteen or fourteen,
had tried my best to build a fire.
I had blown as hard as I could
but no vail.
When my dad got home from work,
my mom cold me
in front of him
about my hopeless failure:
“your son has been growing too big
But he is still too useless
to be capable of boiling water in the kettle”.
My dad had laughed in his easy mood, while he had been defending me:
“he is a boy
who has no business in a kitchen;
It’s fine so long as he does good in his study.
No problem at all,
let me ask him
to run to the local market
and order a “to-go” bowl of porridge for you.”
By the time, I had just come back
from a concentration camp
in North Vietnam,
I witnessed my dad’s last days
dying in bed
at our home
in New Economic Zone Bảo Lộc.
I was fully aware
that my daddy was about to leave this world.
I had requested my wife
to fully take charge of his funeral
since it was too much for me
to handle such an emotional task.
My dad had devoted his whole life
to take care and pamper me - his eldest son.
I loved him so much that my heart was broken.
my inner-self was shattered.
How on earth could I witness and survive from the farewell to my dedicated father?
On Father’s Day
In Memory of my Dad
Nguyễn Thành Nhơn
English version by
Thao Chuong Tran Quoc Viet
***
*NHỚ MẸ
Mẹ đã mất từ lâu
Chưa một lần chiêm bao thấy bóng mẹ
Có lẽ ngày còn bé
Mẹ nghiêm khắc nên lớn rồi vẫn sợ mẹ
Lúc bé ở làng quê
Roi vọt như cơm bữa
Kịp khi ra Chợ Thủ
Con lớn nên không nỡ roi vọt
Nhưng không ngớt răn dạy
Nhưng cũng có một lần
Mẹ đang nằm bịnh
Bà nội lại dằn thúc
Mẹ giận lẩy bà mới kêu con lại
Đứng kế bên giường nghe mẹ dạy
Bất đồ nắm chặt tay con
Tay kia rút phăng khúc củi gộc
Phang liên tu bất tận
Ai biết tính con bằng mẹ
Mẹ biết con bề ngoài nhu thuận
Bề trong cứng đầu ngỗ nghịch
Nên cam chịu tiếng ác để răn dạy
Cha mẹ sinh con trời sinh tính
Biết vậy nhưng vẫn gắng sức
Toan sửa tính cho con
Cho con được thành nhơn
Như lòng mong mỏi của mẹ
Khi đặt tên con là Thành Nhơn
Mẹ vốn là thôn nữ
Chữ nghĩa đâu bao nhiêu
Chỉ dạy con hai điều:
Một là không được dối trá
Hai là sống theo nhân nghĩa
Chỉ có bấy nhiêu thôi
Nói là nói vậy thôi
Con mẹ cũng lớn rồi
Vẫn nhớ lời mẹ dạy
Không dám dối trá cầu lợi danh
Cũng chuộng điều nhân nghĩa
Chỉ khi nào lạng quạng
Dấu để mẹ khỏi buồn
Thật không dám dối trá
Nhưng tới lần lập gia đình
Mới thật là khổ não
Biết con vì mối tình si
Đang rơi vào cơn gió xoáy
Bao nhiêu điều ngang trái
Lại sợ con bị hại
Thương con đứt ruột mà chẳng biết làm sao!
Chỉ biết nhìn con ngơ ngẩn lặng thinh
Ngày nay tuổi bảy lăm
Những đêm nằm thao thức
Muốn nghe lại lời mẹ một lần
Không làm sao được nữa
Mẹ mất đã từ lâu
Nhờ ơn Mẹ mới Thành Nhơn
Nguyễn Thành Nhơn
***
*TIẾNG MẸ RU
Từ bốn ngàn năm trước
Trên đất Lĩnh Nam
Mẹ Âu Cơ cất lời ru
Con ơi nhớ lấy lời nầy
Ta là giống Rồng Tiên
Dân Lạc Việt trồng “ Lúa nước “
Bên bờ Trường giang Dương Tử
Trôi giạt tới nơi đây
Bốn ngàn năm sau
Trên đất Miền Đông Nam bộ
Bà thác lời ru cháu
Nhắn gởi khuyên con gái
“ Con ơi chớ lấy chồng xa
Mai sau cha yếu mẹ già
Chén cơm ai bới tô trà ai dâng “
Hoặc nói gần nói xa
“ Có con mà gã chồng gần
Có bát canh cần nó cũng đem cho “
Nhưng mà con của mẹ
Vì duyên số lấy phải chồng xa
Từ đất gò Miền Đông
Lấy chồng về U Minh Miệt thứ
Nên mới cất lời than
“ Con gái mà lấy chồng xa
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu “
Có những buổi chiều tà
“ Chiều chiều ra đứng cửa sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều “
Cũng có khi
“ Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau”
Đó là những gái hiếu thuận
Lại có những nàng thôn nữ
Con cháu Hồ Xuân Hương
Thuộc loại “ gái ngoan”
“ Không chồng có chửa mới ngoan
Có chồng có chửa thế gian sự thường “
Khăn gói theo người yêu
“ Ra đi là sự đánh liều
Mưa mai nào biết nắng chiều nào hay “
Vì yêu nên phải sao cũng chịu
“ Một mai thiếp quyết theo chàng
Đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam “
Ngày nay trên đất Mỹ
Một mảng Việt Nam trôi giạt
Ông cất lời ru cháu
“ Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẽo gập ghình khó đi
Khó đi khó đẩy về rẩy ăn cần
Về sông ăn cá về đồng ăn cua “
Tiếng mẹ Âu Cơ ru hờ
Từ bốn ngàn năm trước
Nay vẫn còn vẳng đưa
Nguyễn Nhơn
( Đực Làng Bưng Cầu
Xứ Thủ Miền Đông )
**
*On a chanté...les Parisiennes
Leur petits nez et leur chapeaux
Et bien que... les Américaines
Qui soient les souveraines
Du monde nouveau
On oublie tout
Sous le soleil de Mexico
On devient fou...
NẮNG TRƯỜNG SƠN
Hai gã tù Miền Nam
Lầm lủi đẩy xe ba gát
Vượt qua dốc Phục Linh
Bận lên, ra sức đẩy
Bận xuống, cố sức trì
Bận lên, tù đẩy xe
Bận xuống, xe kéo tù
Vực sâu liền trước mắt
Thân tù có sá chi
Đêm về gã tù già
Áp mặt song cửa sắt
Phì phò thở, lên cơn xuyển
Gã tù trẻ trăn trở
Nhớ về dòng suối mát
Nơi quê nhà Bình Dương
Cội trăm già trĩu trái
Sắc tím, vị ngọt thanh
Thiêm thiếp giấc cô miêng
Chợt giựt mình thức tỉnh
Nắng Cali vàng rực rở
Mùa hè trên đất Mỹ
( Hè Cali nhớ hè Trường Sơn)
Nguyễn Nhơn
***
*THI SĨ LÝ ĐỨC QUỲNH & PHƯƠNG HÀ

*Thi Sĩ LÝ ĐỨC QUỲNH
MÀU HOA KỶ NIỆM-Thơ Phương Hà và Thơ Họa

MÀU HOA KỶ NIỆM
Phượng đỏ nở đầy trên lối xưa
Những cơn mưa hạ báo sang mùa
Rưng rưng cánh mỏng bằng lăng tím
Lác đác ve sầu kêu ngẩn ngơ
Nghĩa trang chiều muộn nắng phai nhòa
Phượng vĩ, bằng lăng rải cánh hoa
Em cắm hai cành tươi trước mộ
Màu hoa hạ cũ vẫn đây mà...
Phượng đỏ, bằng lăng tím rợp trời
Hai màu tương phản lại song đôi
Vui, buồn cùng đến trong mùa hạ
Hạ kết yêu thương, hạ tách rời
Ngày ấy phượng hồng ép giữa thơ
Tan trường, anh đến cổng mong chờ
Gặp em hiền dịu trong tà tím
Trao vội... đỏ bừng mặt, ngẩn ngơ
Tình yêu nẩy nở giữa mùa hè
Thu mộng, đông nồng, xuân đắm mê
Hạnh phúc tưởng chừng như bất tận
Bao năm chung bước lối đi về
Nhưng rồi một buổi hạ chưa tàn
Anh đã xa rời cõi thế gian
Yên nghỉ dưới vòm hoa phượng đỏ
Bên bằng lăng tím đứng song hàng
Từ đấy em buồn mỗi hạ sang
Bao nhiêu kỷ niệm chẳng phai tàn
Nồng nàn phượng đỏ còn lưu luyến
Sắc tím bằng lăng mãi dịu dàng
Phương Hà
( 03/07/2020 )
Thơ Họa:
TRƯỜNG CŨ TÌNH XƯA
Trở về cố quận,đến trường xưa
Phượng đỏ,bàng xanh,hạ cuối mùa
Ghế đá trơ vơ ngoài nắng đợi
Ta hồn trẻ dại đứng ngu ngơ
Cảnh cũ nhìn quanh…mắt bỗng nhòa
Chập chờn áo trắng mộng hoàng hoa
Phân ly,yêu dấu thầm lưu ảnh
Tôn Nữ Huế xưa dáng mượt mà
Ngọn tre vắng gió vút xanh trời
Bướm trắng,ong vàng lượn sóng đôi
Lác đác trong vườn hoa mới nụ
Nồng mơ khép vội,cánh xa rời
Đây thôn Vỹ Dạ của nàng thơ
Lá trúc che ngang bóng hạ chờ
Hoa bắp vàng lay chiều vắng lặng*
Nhốt hồn ta mãi tuổi ngây ngơ
Chớm biết yêu khi vướng mắt hè
Chạm nhìn mà đuối tận đê mê
Tan trường trước cổng chờ theo gót
Lụn tháng dần vơi bẽn lẽn về…
Xuân đến,lòng đâu nghĩ mộng tàn
Vô thường biến chuyển cả nhân gian
Qua cơn gió sóng cuồng dâu bể
Nếp cũ thân thương xót đổi hàng
Mỏi mòn ngóng đợi lịm hè sang
Phượng đỏ đường xưa xác tạ tàn
Tiếng hót hoàng oanh không trở lại
Cỏ bồng ta thả gió chiều hoang…
Lý Đức Quỳnh
4/7/2020
***
*NỮ SĨ Ý NGA







THI SĨ HÀN THIÊN LƯƠNG


*THI SĨ VIỄN KHÁCH



*
*THI SĨ ĐẶNG QUANG CHÍNH
*Nước mắt quê hương
Mưa ngoài trời mưa cứ rơi rỉ rã
Người trong nhà viết cứ viết mãi thôi
Giọt mưa rơi, rơi tuôn lòng sầu nhớ
Sầu vơi dần nhưng ta viết mãi thôi ...!
Nhớ thương ai tháng ngày dần cô đọng
Tình dù cao cũng có lúc phôi pha
Xa nơi kia nơi quê nhà bất ổn
Cuộc chiến kia vẫn tiếp tục không thôi ...!
Cuộc chiến đấy thiện ác chưa phân biệt
Tấm lòng son xen lẫn thói gian tà
Vàng lẫn thau làm tin yêu vơi bớt
Chính, tà kia làm nhụt chí con người ...!
Rồi mai đây không còn Nam Quan nữa
Bản Giốc kia lẫn khuất mất đâu rồi
Bản đồ Việt vẫn nằm im vang bóng
Mưa vẫn rơi nước mắt kia không dứt
Giọt mưa rơi không phải giọt tình sầu
Lệ mãi rơi của toàn dân nước Việt
Ngàn năm sau ai rửa nhục nước nhà ...?!
Đặng Quang Chính
***
*THI SĨ KIỀU PHONG



THI SĨ CHU HÀ
THẾ THÁI NHÂN TÌNH

Thế thái nhân tình chán lắm thay
Nhìn đâu cũng thấy ác gian đầy
Con đường tơ lụa Tàu đang dựng
Chủ nghĩa toàn cầu Mỹ đã xây
Phục vụ nhân sinh đâu chẳng thấy
Lợi quyền trọc phú ngút trời mây
Công bình, bác ái thường nghe nói
Xa lắm người ơi chẳng chốn nầy !!!
Chu Hà
***
*SA CHI LỆ

LẠC PHÍM
Ta về ngủ bãi nguyên sơ
Nghe trăng dị dã ngâm thơ tuyệt tình
Em giang đầu ta yên chinh
Một mùa hỏa ngục phủ hình tượng rêu
Triều nghi vừa vỡ tan chiều
Trăm con tóc gục tím đìu hiu sương
Trông ta cổ quái dị thường
Nghêu ngao xuống phố gom xương máu hờn
Nhâm nhi trà tuyết lệ tuôn
Rủ rê phù thủy vào đường đam mê
Van xin một chút hương thề
Tìm đâu thời thượng từ bề quyên di
Tay em năm ngón cung phi
Còn ta mười ngón phím ghì vết thương!
SA CHI LỆ NGÀY THÁNG BẠC ĐẦU
***
***

*CAO QUANG SAU * LÝ ĐỨC QUỲNH * LÊ CẢNH TIẾN
*MAI XUÂN THANH * THY LỆ TRANG * NHƯ THU * MINH THÚY * SONGQUANG * THANH HÒA *PHƯỢNG HỒNG * NGUYỄN T MỸ NGỌC * SÔNG THU *MAI XUÂN THANH * TRẦN NHƯ TÙNG * THANH TRƯƠNG *THANH SONG KIM PHÚ *
***
*CUỘC RƯỢU BUỒN-Thơ Cao Quang Sau và Thơ Họa

CUỘC RƯỢU BUỒN
Cạn chén trầm thăng rẽ bước đời
Tao mày đã lúc biệt trùng khơi
Hào sâu sát cánh ,người ngang bể
Chiến tuyến chung lưng , kẻ cuối trời
Lịch sử ngậm ngùi xoay thế cuộc
Bể dâu hụt hẫng đổi trò chơi
Thương bao chiến hữu vừa nằm xuống
Rót lại quanh đây cốc rượu mời
Cao Quang Sau
Thơ Họa:
VIỄN KIẾN
Viễn cảnh tương lai chẳng hướng đời
Tử sinh phó mặc sóng xa khơi
Nếu như xác nọ trôi ngoài biển
Xin để hồn kia lộng giữa trời
Cũng được ung dung vào cuộc lữ
Nên còn tự tại bước rong chơi
Chớ đem đào huyệt sâu vùi lấp
Lạnh lẽo thiên thu bóng tối mời
Lý Đức Quỳnh
HÃY TIN VÀO TƯƠNG LAI
Cùng anh khép lại những trang đời
Kỷ niệm bao ngày hãy lắng khơi
Dẫu tuổi xuân còn yêu mặt đất
Dù cơn mộng vẫn cháy lưng trời
Manh tình cố hữu đừng đem bỏ
Chén rượu thăng trầm phải giữ chơi
Cuộc sống buồn vui dày bản ngã
Niềm tin tự đến khỏi lo mời .
Lê Cảnh Tiến
30/06/2020
THƯƠNG HẢI – TANG ĐIỀN
Quan hà cạn chén, uống say đời
Thất thủ Sài Gòn, vượt biển khơi
Huynh đệ chi binh nơi góc biển
Quân nhân đồng đội chốn chân trời
Đối nhân xử thế trông trò khỉ
Chiến hữu đồng môn bỏ cuộc chơi
Thương hải cá tôm mồi món nhậu
Tang điền rượu đế rót ra mời
Mai Xuân Thanh
Ngày 30/06/2020
***
*THƠ XƯỚNG HỌA: KHÓAN THỦ THƠ CHINH PHỤ NGÂM

THƠ XƯỚNG:
KHÓAN THỦ THƠ CHINH PHỤ NGÂM
Ngàn dâu xanh ngát một màu
Tình chàng ý thiếp ai sầu hơn ai.
NỖI BUỒN
NGÀN khuya trăn trở,bồi hồi
DÂU phai , biển đổi ,,,mất thời ngây thơ
XANH ngày xưa...khoảng trời mơ
NGÁT đồng lúa chín, phất phơ cánh diều
MỘT mình, nghe tiếng gió chiều
MÀU hoa còn đó, người yêu nơi nào?
LỜI CHINH PHỤ
TÌNH vẫn còn vương giọt lệ đầy
CHÀNG đi biền biệt cuối chân mây
Ý chờ khắc khoải câu hò hẹn
THIẾP đợi xanh xao tiếng thở dài
AI đó ngậm ngùi trăng ải vắng
SẦU đây chất ngất nắng thu phai
HƠN bao xuân đã trôi hờ hững
AI nhớ chăng ai dáng liễu gầy?
Thy Lệ Trang
THƠ HỌA:
TƯƠNG TƯ
NGÀN mây thả mộng đôi hồi
DÂU ngoài bãi úa rụng thời xuân thơ
XANH xưa vào ủ trong mơ
NGÁT trời gió lộng hồn phơ phất diều
MỘT chiều như mỗi buổi chiều
MÀU tương tư nhuộm nồng yêu thuở nào…
LỜI CÔ PHỤ
TÌNH giăng sương khói ảo hư đầy
CHÀNG mãi nghìn trùng ruổi gió mây
Ý vẫn chưa dừng nơi cuối bể
THIẾP đâu dám hẹn bến sông dài
AI đem nhánh mộng dìm xa thẳm
SẦU để muôn đời ngậm nhạt phai
HƠN nửa kiếp đàn khuya lẻ bóng
AI không tuế nguyệt xót hao gầy ?
Lý Đức Quỳnh
NỖI NIỀM
NGÀN sao lấp lánh từng hồi
DÂU tằm hai ngả tiếc thời nên thơ
XANH cành gió gửi mộng mơ
NGÁT hoà mây trắng lơ phơ bóng diều
MỘT hôm trầm bổng sáo chiều
MÀU son đã nhạt tiếng yêu thủa nào!
ĐONG ĐẦY NỖI NHỚ!
TÌNH ơi nỗi nhớ lại đong đầy!
CHÀNG đã xa vời tựa khói mây!
Ý mải cầu mong dù nguyệt khuyết
THIẾP ưng khấn nguyện dẫu năm dài
AI chờ góc biển tình luôn đượm
SẦU lấp chân trời dạ chẳng phai!
HƠN cả non ngàn ru lối mộng
AI thương thiếu phụ đếm trăng gầy!
Như Thu
02/07/2020
MƠ CHIỀU
NGÀN mây uốn lượn từng hồi
DÂU vườn mọc chín gợi thời còn thơ
XANH màu lá thắm đẹp mơ
NGÁT hương cỏ nội lơ phơ bóng diều
MỘT trời thương cảm bóng chiều
MÀU dâng kỷ niệm tình say chốn nào
NỖI BUỒN CÔ PHỤ
TÌNH luôn ấp ủ chứa tìm đầy
CHÀNG đã xa vời tận cuối mây
Ý vẫn đìu hiu từng giấc muộn
THIẾP luôn quạnh quẽ những đêm dài
AI chờ hạnh phúc lùa mơ nhạt
SẦU đợi ân tình thả mộng phai
HƠN tháng năm thầm mi ứa lệ
AI trông bến cũ bóng hoa gầy
Minh Thuý
Tháng 7/2/2020
XA VẮNG
NGÀN trùng xa cách chẳng hồi
DÂU tằm ươm kén từ thời còn thơ
XANH rờn biển lặng niềm mơ
NGÁT hương đồng nội lơ phơ sáo diều
MỘT làn khói tỏa lam chiều
MÀU mây trắng tuyết hương yêu chốn nào ?
VỌNG PHU
TÌNH yêu vương vấn mãi tim đầy
CHÀNG thấu nỗi niềm dạ chẳng phai ?
Ý đợi xanh xao người góc biển
THIẾP chờ vàng vỏ kẻ đầu mây
AI xui cô phụ buồn mong ngóng
SẦU khiến chinh phu thở ngắn dài
HƠN nửa cuộc đời trong nỗi nhớ
AI sầu tượng đá đứng trơ gầy ?
Songquang
20200703
CHIỀU QUÊ
NGÀN lau xào xạc đôi hồi...
DÂU cồn mía bãi gom lời họa thơ!
XANH dòng sông uốn mộng mơ,
NGÁT thơm hương lúa phởn phơ bóng diều.
MỘT đàn cò trắng kêu chiều
MẦU lam khói rạ phiêu diêu xóm nào
VẦNG TRĂNG CHIA NỬA
TÌNH sâu ấp ủ lại thêm đầy
CHÀNG mãi phiêu bồng tựa áng mây
Ý muốn xông pha đền nghĩa nặng
THIẾP mong tần tảo trả ngày dài
AI thương dãi gió tài mai một
SẦU tiếc dầm mưa sắc nhạt phai
HƠN mấy mùa qua mờ bóng nhạn
AI kia lệ ứa với trăng gầy
Thanh Hoà
MÀU CHUNG THỦY
NGÀN đêm trông ngóng tin hồi
DÂU tan bể biến xót thời xuân thơ
XANH khung trời ,tiếc người mơ
NGÁT mùi khói rạ ,lửng lơ sáo diều
MỘT hôm đi dưới nắng chiều
MÀU vàng chung thủy,tình yêu năm nào
TÌNH HỜN
TÌNH héo vàng dây ,lá rụng đầy
CHÀNG xa xôi mãi cuốn theo mây
Ý mong gặp gỡ ,lời thưa vắn
THIẾP ước sum vầy ,mộng thắm dài
AI nhớ mỏi mòn đêm quạnh vắng
SẦU dâng ngất nghễu sắc hồng phai
HƠN thân đơn chiếc tình ôm ấp
AI tủi hờn ai dáng vóc gầy ?
PHƯỢNG HỒNG
SUỐI ĐẸP NHƯ MƠ
NGÀN thông vi vút phản hồi,
DÂU thì bông nở rừng thời dệt thơ.
XANH lơ suối đẹp như mơ,
NGÁT ngao hoa dại phởn phơ con diều.
MỘT dòng khói sóng sương chiều,
MÀU trời sắc nước hương yêu thủa nào.
PHẬN BẠC
TÌNH sao quên được vẫn đong đầy,
CHÀNG đã lỗi thề gửi gió mây,
Ý ngóng tin vui bao tháng tận,
THIẾP ôm hi vọng những ngày dài.
AI buồn gối chiếc đời cô quạnh,
SẦU hận chăn đơn tóc bạc phai.
HƠN nửa xuân thì chờ đợi mãi,
AI đem phận bạc chất vai gầy.
Nguyễn Thị Mỹ Ngọc.
July 3/2020.
VINH QUI
NGÀN đêm trăng rọi đầu hồi
DÂU tằm em hái, anh thời đọc thơ
XANH niềm hy vọng như mơ
NGÁT hương mộng dệt lơ phơ sáo diều
MỘT mai võng lọng đường chiều
MÀU son bù đắp tình yêu thuở nào
HIỀN THÊ
TÌNH chung ấp ủ mối duyên đầy
CHÀNG mãi mơ màng mộng gió mây
Ý đợi tài năng ra biển lớn
THIẾP mong quân tử vượt sông dài
AI ơi chớ phụ lòng chung thủy
SẦU hỡi đừng làm dạ nhạt phai
HƠN kém cuộc đời nhờ vững chí
AI luôn vì bậu vóc hao gầy ?
Sông Thu
CHINH PHU
NGÀN thu vĩnh biệt mấy hồi ?
DÂU nương lá biếc một thời tuổi thơ
XANH xuân buổi ấy anh mơ
NGÁT mùa rẫy bắp phất phơ thả diều
MỘT hôm ngoạn cảnh đường chiều
MÀU môi ấm áp em yêu tôi nào !...
CHINH PHỤ
TÌNH yêu ấp ủ trái tim đầy
CHÀNG đã bay cao lướt gió mây
Ý nghĩ bâng khuâng qua khắc lụn
THIẾP suy trằn trọc suốt canh dài
AI mòn mỏi đợi môi son nhạt
SẦU cảnh chờ mong má phấn phai
HƠN kẻ lao tâm đời vất vả
AI đau xót dạ dáng hao gầy ?..
.
Mai Xuân Thanh
Ngày 03/07/2020
BÌNH YÊN
NGÀN xuân trống hội liên hồi
DÂU tơ kén chắc bao thời nên thơ
XANH xanh rặng quế vườn mơ
NGÁT thơm tiếng sáo phởn phơ lá diều
MỘT vùng yên ả nắng chiều
MẦU vàng lúa chín đáng yêu không nào!
TANG THƯƠNG
TÌNH chốn thôn trang bát nước đầy
CHÀNG cười trên đất chẳng trong mây
Ý mong cày ruộng niêu cơm trắng
THIẾP muốn ươm tơ sợi chỉ dài
AI tạo sa trường trai tráng thảm
SẦU chùm làng xóm má đào phai
HƠN bao đói khổ lòng tan nát
AI oán li tang những dáng gầy
.
Trần Như Tùng
NỖI LÒNG
NGÀN câu thệ nguyện đến hồi
DÂU bể đã khiến xa rồi tình thơ
XANH xao lòng, bởi mộng mơ…
NGÁT trời giông bão, đứt tơ duyên diều
MỘT mình thơ thẩn đường chiều
MÀU phai nhạt, hết hương yêu khi nào?
SƯƠNG PHỤ
TÌNH em chất ngất giọt thương đầy
CHÀNG đã ruổi rong cuối nẻo mây
Ý đượm duyên nồng sao cất bước?
THIẾP ôm luyến nhớ suốt canh dài
AI vương tử biệt không tàn héo!
SẦU nhuốm sinh ly chẳng úa phai?
HƠN nửa đời yêu mong trọn ước
AI chưa vẹn nghĩa để hao gầy…
Thanh Song Kim Phú
July 03/2020
HÒN VỌNG PHU
-/-
NGÀN thu mấy kẻ lai hồi
DÂU đà héo lá, hết rồi ngày thơ
XANH xao giấc điệp mộng mơ
NGÁT mùi tục lụy, phất phơ bóng diều
MỘT thân tựa áng mây chiều
MÀU trời ảm đảm, phiêu diêu phương nào
-/-
TÌNH xưa năm tháng vẫn đong đầy
CHÀNG mãi xa vời tựa bóng mây
Ý hợp tâm đầu từ dạo ấy
THIẾP mơ mộng cũ suốt canh dài
AI còn mong nhớ, đâu nào dứt
SẦU đã ngập tràn, chẳng dể phai
HƠN mấy ngàn năm, thân hóa đá
AI thương, ai cảm, bóng trăng gầy
Thanh Trương
***
*THẾ THÁI NHÂN TÌNH-Thơ Chu Hà và Thơ Họa

THẾ THÁI NHÂN TÌNH
Thế thái nhân tình chán lắm thay
Nhìn đâu cũng thấy ác gian đầy
Con đường tơ lụa Tàu đang dựng
Chủ nghĩa toàn cầu Mỹ đã xây
Phục vụ nhân sinh đâu chẳng thấy
Lợi quyền trọc phú ngút trời mây
Công bình, bác ái thường nghe nói
Xa lắm người ơi chẳng chốn nầy !!!
Chu Hà
Thơ Họa:
THỜI THẾ ĐỔI THAY
Nhân tình trắng đổi lại đen thay
Dối trá lên ngôi khổ não đầy
Vì tước chức bao hèn đớn dựng
Bởi quyền tiền lắm bạo cường xây
Dân nghèo,lệ oán chan cùng đất
Nước nhược,tiếng hờn ngút tận mây
Bình đẳng,văn minh và tiến bộ
Nghênh ngang khẩu hiệu khắp nơi nầy...
TRANG THƠ 06-7-2020 LIÊN KẾT WEB
Lý Đức Quỳnh
1/7/2020
***

https://hangoc2020.blogspot.com/
https://www.facebook.com/1sachile
https://www.facebook.com/Sachile-561905583845573/
sachilchannel:
https://www.youtube.com/channel/UCB2ncWMzJ2-URzgn3wnIfTQ?view_as=subscriber