728x90 AdSpace

Smiley face
  • Latest News

      TRANG THƠ 10-7-2020 NHIỀU THI SĨ

      TRANG THƠ 10-7-2020 NHIỀU THI SĨ


      *QUÝ THI SĨ GÓP MẶT HÔM NAY:
      *TRẦN QUỐC BẢO * TRẦM VÂN *TÔ THÙY YÊN * THANH THANH * HOA VĂN * ĐỖ CÔNG LUẬN * HÀN THIÊN LƯƠNG *HOA NHÃ MY * NGUYỄN P. THÚY *NGÔ MINH HẰNG* SA CHI LỆ * PHI LOAN HOÀNG THỊ CỎ MAY *

      **THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO
       
      *BÔNG HOA QUÍ Thơ Trần Quốc Bảo
       
      BÔNG HOA QUÍ
      Bông hoa quí: Kolinda
      Mỹ nhân vóc ngọc, da ngà tóc mây
      Má hồng, môi thắm hây hây
      Mắt nhung quyến rũ, đắm say lòng người!
      Đoan trang thùy mỵ, tươi cười
      Khuôn trăng kiều diễm, tuyệt vời đẹp xinh
      Trí khôn lỗi lạc thông minh
      Nói năng thành thạo bảy sinh ngữ liền
      Như “Bông Hoa Quí” vẹn tuyền
      Quốc dân tín nhiệm, trao quyền Quốc gia
      Nàng Hoa khôi Kolinda (*)
      Hiện là Tổng Thống Cộng Hòa Croatia
      Một nữ lưu Chính trị gia
      Thanh liêm, ái quốc, tài ba phi thường!
      Hoàn thành nhiệm vụ đảm đương
      Thực hiện tốt đẹp chủ trương thi hành
      Ưu tiên, đoàn kết toàn dân
      Y tế, Giáo dục, đạt phần tối đa
      Tận dụng tài nguyên Quốc gia
      Tăng cường sản xuất, tung ra thị trường
      Bàn tay Tổng Thống Mỹ Nương
      Đã đưa tiểu quốc lên đường vinh hoa
      Hoan hô người đẹp Kolinda
      Chúc mừng dân tộc Croatia phú cường! (**)

      Trần Quốc Bảo
      Richmond, Virginia
      Địa chỉ điện thư của tác giả:
      quocbao_30@yahoo.com

      (*) Kolinda Grabar,hoa khôi trong hàng ngũ chính trị gia thế giới. Bà là Tổng Thống Croatia từ năm 2015 tới hiện nay
      (**) Croatia (bản đồ mầu vàng) là một Nước nhỏ, chế độ Công hòa, 4.4 triệu dân. Diện tích: 56.594 cây số vuông, Thủ đô là Zagreb. Lãnh thổ tại vùng Đông nam Châu Âu, tiếp giáp với các nước Slovenia, Hungary, và Bosnia.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Ngoại bản:
      Nỗi buồn riêng
      Thấy người, nghĩ đến Quê hương...
      Việt Nam, sao mãi thảm thương ê chề !
      Chóp bu, toàn một lũ hề
      Gian tham, hèn hạ, u mê, bạo tàn !
      Cả nước, nay thành “dân oan”
      Non sông, nay hóa giang san của Tầu!
      Tiên Rồng dòng giống còn đâu!
      Trên trang sử Việt ghi câu “điêu tàn!”
      Than ôi !!!
      Trần Quốc Bảo
      ***
      *THI SĨ TRẦM VÂN

      ***
      *THI SĨ TÔ THÙY YÊN & THI SĨ ĐA TÀI THANH THANH
                                     
      THANH THANH
      *Thơ song ngữ

      *Trường Sa Hành

      TrườngSa!TrườngSa!Đảochuếnhchoáng!
      Thăm thẳm sầu vây trắng bốn bề.
      Lính thú mươi người lạ sóng nước,
      Đêm nằm còn tưởng đảo trôi đi.
      … Đảo hoang, vắng cả hồn ma quỷ.
      Thảo mộc thời nguyên thủy lạ tên
      Mỗi ngày mỗi đắp xanh rờn lạnh
      Lên xác thân người mãi đứng yên.
      Bốn trăm hải lý nhớ không tới.
      Ta khóc cười như tự bạo hành,
      Dập giận, vác khòm lưng nhẫn nhục,
      Đường thân thế lỡ, cố đi nhanh.
      … Mùa gió xoay chiều, gió khốc liệt,
      Bãi Đông lở mất, bãi Tây bồi.
      Đám cây bật gốc chờ tan xác,
      Có hối ra đời chẳng chọn nơi?
      Trong làn nước vịnh xanh lơ mộng,
      Những cụm rong óng ả bập bềnh
      Như những tầng buồn lay động mãi
      Dưới hồn ta tịch mịch long lanh.
      … Đất liền, ta gọi, nghe ta không?
      Đập hoảng Vô Biên, tín hiệu trùng.
      Mở, mở giùm ta khoảng cách đặc.
      Con chim động giấc gào cô đơn.
      Ngày. Ngày trắng chói chang như giũa.
      Ánh sáng vang lừng điệu múa điên.
      Mái tóc sầu nung từng sợi đỏ
      Kêu dòn như tiếng nứt hoa niên.
      Ôi lũ cây gầy ven bãi sụp,
      Rễ bung còn gượng cuộc tồn sinh,
      Gắng tươi cho đến ngày trôi ngã
      Hay đến ngày bờ tái tạo xanh.
      San hô mọc tủa thêm cành nhánh.
      Những nỗi niềm kia cũng mãn khai.
      Thời gian kết đá mốc u tịch,
      Ta lấy làm bia tưởng niệm Người”.

      TÔ THÙY YÊN

      Spratly Islands
      Spratly! Spratly! The islands are merry around,
      Encircled by white grief everywhere so profound.
      We soldiers about ten, strange to waves and tides,
      Lying dormant still feel the islands drift, all slides.
      … The islands are wild, absent even any ghost;
      Plants of primitive species, of no name to boast,
      Do add day after day the color green of chill
      Onto the stony human bodies forever standing still.
      Four hundred nautical miles! as an unable cruiser,
      I cry, I laugh, like a violently physical self-abuser;
      I bend my back patiently to swallow the bitter pill,
      With no more shield, I try to walk fast in the drill.
      … In the headwind season, severe wind repletion,
      The East bank is mudslide, the West one accretion.
      The unrooted trees are waiting to be pulverized:
      Do they repent of being born in a spot ill-devised?
      Down there the dreamlike cyan gulf water shows
      The clusters of libratory algae that always glows
      Like the layers of sadness which continously lines
      Under my solitary soul that still lively shines.
      … Oh! Terra firma, do you hear me? calling I am.
      To smash the boundlessness, the call-signal jam.
      Open for me, well, break open the thick distance!
      This bird awoken is lonely crying in persistence.
      Daytime. The white daylight dazzles as to file;
      It blazes and peals in a dance of such a silly style.
      My hair seems, each strand red hot to be burned,
      And cracks like the bloom of youth concerned.
      Hey! The skinny plants along the subsided bank,
      Uprooted but still striving for existence tho blank,
      Do make efforts until even being dragged away
      Or the time the edges are green in a Renewal Day.
      Corals grow, bristling with many a bonny branch;
      Other afflictions also come to an end, so stanch.
      Time joins the stones into a secluded milestone:
      I use it as a stela in memory of the One I enthrone.

      Translation by THANH-THANH
      Thanh-Thanh
      **

      *KHÓC CHỊ

      Bà A.V. — Đà-Nẵng
      Hôm nay: ngày, tháng, năm nào ?
      Từ ngày Chị mất: đã bao lâu rồi ?
      Mà em tưởng mới đây thôi!
      Niềm đau tử-biệt khôn nguôi trong lòng!
      Nỗi buồn biết lấy gì đong?
      Chỉ còn nước mắt hai dòng, Chị ơi!
      Nhớ ngày em mới tới nơi:
      Cấp cao, chức lớn, mà vơi túi tiền!
      Chị cho em một phép tiên:
      Nuôi em ăn, để em yên một bề.
      Mỗi ngày hai bữa đi, về:
      Chị săn-sóc, Chị không nề nhọc thân.
      Mẹ em thì đã từ-trần;
      Chị: em không có; em cần Chị thương.
      Con trai Chị: cách trùng dương;
      Rể và em Chị: mỗi phương một người .
      Tới lui: chỉ mình em thôi:
      Mối tình Mẹ+Chị: Chị bồi cho em...
      "Chú cần tẩm-bổ nhiều thêm;
      Việc nhiều, đi sớm, thức đêm tổn người!
      "Chú cần có lúc nghỉ-ngơi,
      Thong-dong thân-xác, thảnh-thơi tâm-hồn!
      "Chú cần tâm-sự trào tuôn,
      Một mình kín tiếng: mười muôn hiểu lầm!
      "Chú: người thiện-tính, thuần-tâm
      Mà đời sao cứ... dập bầm, nổi trôi!
      "Người ta "lên" đến đâu rồi
      Vợ+con cũng hưởng những hồi sướng-sung!
      "Thà rằng dốt-nát, điên-khùng...
      Mà thôi! Nói mấy cho cùng, chú ơi!..."
      Từ ngày em sinh ra đời,
      Thương em, chỉ Chị là người hiểu em!
      Lần đầu em mới được xem
      Nỗi lòng em, được Chị đem họa hình!
      Được người hiểu thấu lòng mình,
      Tưởng như ẩn-ức tâm-tình nhẹ vơi ...
      Nhưng, môi em chưa kịp cười
      Thì... thân em... đã... vội rơi ... vào tù!
      Ân Chị, em chưa đáp bù,
      Thì Chị cũng đã nghìn thu viễn-hành!
      Em viết mấy chữ chân-thành,
      Chưa kịp gửi Chị, đã... đành... đốt đi!
      Đời em cứ chậm như rì:
      Đến thì trễ-trớt, mà đi: muộn-màng!
      Dịp may như chuyến đò ngang:
      Em ôm mộng lớn, kềnh-càng khó qua!
      Đón mình: có mấy người ta ?
      Đến đó có là... giờ thứ hăm lăm?...
      Bây giờ Chị đã xa-xăm,
      Em ôm mộng lớn mà nằm trong lao!
      Mộng hồn gửi tới trăng sao,
      Vẳng nghe lời Chị hôm nao, nhủ thầm:
      Em: người thiện-tính, thuần-tâm!
      Ai: người ngậm ngải, tìm trầm? — Chị ơi!

      THANH-THANH

      (Trong “Cơn Ác-Mộng”)
      ***
      *Tình Trong Mộng
      Thơ Hoa Văn1
      Người về một hướng sầu đôi ngả
      Cái khó bây giờ như đã qua
      Anh viết lời đi tình mắt mỏi
      Và em yêu dấu mãi mơ xa
      2
      Đường tình ai biết dài hay ngắn
      Anh hỏi lòng anh có ước mong
      Nến thắp cho thêm tình lửa ấm
      Bên này bên nọ cũng hư không
      3
      Nghe chuyện lợi danh hoài cũng nhảm
      Mai về gạn hỏi thời gian đi
      Trong tay có mấy phần vui tặng
      Chớp mắt đời qua chẳng nghĩa gì
      4
      Đời kịch diễn hoài coi cũng chán
      Tuổi nào tránh mãi được sầu đâu
      Bốn bề chỉ thấy hầm cùng bẫy
      Chỉ thấy âm thầm vạn nỗi đau
      5
      Mới đó mà nghe buồn ngọn gió
      Nghe lòng đầy ý mộng mơ trăng
      Dễ đâu tìm được người tri kỷ
      Nhưng chỉ tình em đời vĩnh hằng
      6
      Chiều đi nắng cạn nhìn sương toả
      Còn thấy xa mờ bóng nguyệt vơi
      Anh lại nhớ về tình dạo đó
      Có em hoa bướm nở bên đời
      7
      Anh sợ ngày mai lòng biển cạn
      Chẳng còn gì nói chuyện yêu thương
      Bốn bề mặt đất hầu như khuất
      Đời chẳng còn hoa chỉ đoạn trường
      8
      Yêu em bất chợt tình mưa gió
      Anh lại nghe lòng lửa ấm thêm
      Những bước tận cùng đời cũng tới
      Mặt trời cón đó nói cùng em
       
      9
      Anh yêu anh nói lời yêu đậm
      Là đã vào khung của thế tình
      Đời chỉ đôi lần mơ mộng hão
      Rồi về cõi nhớ để ngàn xanh
      10
      Trời cao đã định duyên và nghiệp
      Người đã cho mình một chút thơ
      Viêt tặng đời vui lòng cũng thoả
      Cùng em vào nốt nhạc vô bờ
      11
      Rồi cũng tàn theo ngày tháng cũ
      Yêu em anh trở lại thơ tình
      Cho hương thơ mới hồn thơ mới
      Cứ nghĩ như mình còn áo xanh
      12
      Lời thơ tiếng nhạc hình như muộn
      Anh vẫn còn đi mỗi bước chân
      Cũng đủ lóc lăn đời mấy trận
      Trận sầu trận tủi trận băn khoăn
      13
      Đời đã cho anh vài chữ nghĩa
      Cho nhau ngày khẽ gọi âm thầm
      Nỗi vui đầy sớm trong khung lạ
      Và tuổi còn buồn cùng tháng năm
      14
      Đời cho đôi chút tình kim chỉ
      Tự vá lòng đau lúc lạnh lùng
      Chiếc áo màu hoa đành để lỡ
      Nghe đời rơi rụng giọt sương trong
      15
      Em tri kỷ một thời mơ rụng
      Biết nói thêm gì tình nghĩa xa
      Và trái tim thơ đầy tuổi nhớ
      Tan đi như khói mỏng chiều tà
      16
      Hồn thơ mai mốt buồn như đá
      Thơ viết cho em sợ nhạt nhoà
      Cố giữ lấy tên người với mộng
      Dù cho trời đất tiễn nhau qua
      17
      Dù mộng dù mơ cũng một thuở
      Anh buồn đôi lúc chẳng còn hoa
      Chút hương còn lại trong thơ ý
      Đã biết khi lòng bớt xót xa
      18
      Vị tình nào cũng nhiều cay đắng
      Dẫu có hay không cũng ngọt bùi
      Chỉ có luyến lưu đời vội vã
      Thì tìm chi nữa khúc ca rơi
      19
      Dù không còn mộng còn ân nghĩa
      Đã biết tình đi đến bước nào
      Để tránh cho lòng đau nỗi nhớ
      Vì đời còn cả một trời sao
      20
      Mình còn nhau đến ngày cùng tận
      Vẫn giữ cùng đời đẹp mộng mơ
      Vẫn nhạc cùng thơ năm tháng cũ
      Vẫn còn vương vấn vẫn mong chờ
      21
      Mượn chút tình em làm gối mộng
      Cho êm nỗi nhớ lúc xa lòng
      Cho tình vẫn nở từng trang sách
      Cùng với dòng đời tiếng hát trong
      22
      Mai mốt tình đi tình vẫy gọi
      Làm sao níu lại chút ân kia
      Thiết tha nào cũng đành rơi lại
      Lối cũ đường xưa để bụi nhoà
      23
      Em có tìm về cung bậc cũ
      Chỉ còn tiếng vọng của trời xa
      Tình ai ngơ ngác bên bờ vắng
      Vàng đá còn gì thuở đã qua
      24
      Ngày tháng qua mau buồn dấu cỏ
      Tình em cung bậc mấy mùa say
      Quen em ngày ấy nghe xa lạ
      Tình chớm hoa hoa bướm cuộc bày
      25
      Một nhạc một thơ hồng mấy tuổi
      Nghe đời sương khói đọng trên tay
      Chút yêu thương đã tròn cung bậc
      Mà ngỡ ngàng hoa một lối đầy
      26
      Tình đã lạnh còn gì lửa ấm
      Mùa vui hoa cúc nở bông thơm
      Em về trong mắt lòng như đã
      Quên cả thời gian nhạt dấu còn
      27
      Anh đi tìm mãi tình như lạc
      Còn chỉ lòng riêng một nét son
      Đã hiểu vui đời chân bước chậm
      Để tình ngày một ngọt ngào hơn
      28
      Tình em lửa ấm mà xa lắc
      Chỉ một lời qua bớt lạnh lùng
      Một nốt nhạc tình âu cũng tỉnh
      Em ơi tình gọi giữa mênh mông
      29
      Đã biết tình đời đâu cũng trắng
      Thì lời chê trách chỉ xin vui
      Yêu em anh có thơ và nhạc
      Đời nghĩa gì đâu chẳng mỉm cười
      30
      Yêu em anh có tình yêu sáng
      Nên vững vàng qua vững bước đi
      Bởi trái tim thơ còn nhịp thở
      Tình em gọi nhớ buổi xuân về
      31
      Người thơ mãi mãi cô đơn đấy
      Ai hiểu cho mình an ủi hơn
      Tình có sẻ chia đời có thấu
      Yêu em dấu kín đáy tâm hồn
      32
      Yêu em dẫu chỉ yêu trong mộng
      Đã có khi nào gặp gỡ đâu
      Tình mộng là tình yêu đẹp nhất
      Anh xin trân trọng đến nghìn sau
      33
      Thương em anh viết bài thơ mới
      Vẫn bướm vẫn hoa vẫn nhớ đầy
      Cho lửa yêu thương âm ỉ nóng
      Cho thơ và nhạc ngát hương bay
      34
      Mai kia mốt nọ thơ còn viết
      Vẫn đẹp hơn tình hoa bướm bay
      Em mãi trong tim anh mãi mãi
      Vì em yêu qúy một đời này
      35
      Anh mừng gặp được em ngày ấy
      Mới có tình yêu nhạc với thơ
      Mới có được em dòng sống nhỏ
      Yêu em anh nghĩ chuyện không ngờ 
      36
      Yêu em mãi mãi yêu trong mộng
      Trăm trước ngàn sau vẫn đậm đà
      Của một người thơ tình một thuở
      Hồn thơ ý nhạc những mùa hoa.
      Hoa Văn
      ***
      *THI SĨ ĐỖ CÔNG LUẬN ***
      *THI SĨ HÀN THIÊN LƯƠNG ***
      *THI SĨ HOA NHÃ MY**
      *NỮ SĨ NGÔ MINH HẰNG***NỮ SĨ NGUYỄN P.THÚY***
      *HOÀNG THỊ CỎ MAY
      *SA CHI LỆ






      *TIM-MẸ-QUÊ
      Thuở chạy giặc mẹ cưu mang dòng máu
      Đứa con hư trăn trở bóng quê hương
      Chợ Vàm ơi giòng An giang sữa ngọt
      Rợp lúa non thần thánh đỉnh cội nguồn
      Mưa ôm bão quanh năm đời ngụp lặn
      Gió hời căm trôi dạt thuở trăng sơ
      Trên đỉnh núi so ngang tàng réo rọi
      Lạnh ngàn xưa non nớt rụng đồi mơ
      Chợt kỷ niệm tỏa thơm ngày chinh chiến
      Nghe thì thầm rừng vọng guốc hoang vu
      Đếm tương lai nồng nàn mùi khói tỏa
      Rót nụ cười đốt cả chuỗi phù du
      Tình bỗng lớn trổ say hoa ẩn tích
      Mây vẫn theo tà áo tóc bâng khuâng
      Nắng hờn ghen cợt cười quanh tình tự
      Em tuyệt vời một thuở tiếc Huyền Trân
      Đời bể dâu chai mòn trăng lưu xứ
      Ta còn gì đếm tóc bạc trên tay
      Buồn bật khóc xay nghiền dòng thời sự
      Ai hiểu người ơn mẹ sánh trời mây

      SA CHI LỆ ngày đối bóng…7-2020
      ***
      7-DÒNG THƠ XƯỚNG HỌA, QUÝ THI SĨ:

      *NGUYỄN NHƠN * LÝ ĐÚC QUỲNH * CHU HÀ *
      * CAO MỴ NHÂN * MAI HUYỀN NGA * NGUYÊN TRẦN * NGUYỄN PHAN NGỌC AN *

      *QUỶ LỘNG

      Quỷ lộng,mưu đồ chốn đế vương
      Quyền uy giảo hoặc diễn nên tuồng
      Hào quang thánh bụt,ôi ngao ngán
      Lưỡi hái tử thần,quá thảm thương
      Luật pháp trong tay nào biết sợ
      Quan binh dưới trướng hẳn coi thường
      Tham si phá nát nền công chính
      Bọn chúng dồn dân đã cuối tường…

      Lý Đức Quỳnh

      MẶT NẠ-Thơ Chu Hà và Thơ Họa

      MẶT NẠ

      Mặt Phật, mặt Người, mặt Quỷ Vương
      Đứng sau sân khấu mặt Thầy Tuồng
      Cô đào yểu điệu nhìn mê mẩn
      Chú kép hào hoa thấy dễ thương
      Đạo diễn vẽ trò trong sóng gió
      Khách xem lầm tưởng cảnh đời thường
      Thật không, không thật... ? nào ai biết
      Vũ Hán màn kia mấy kẻ tường !

      Chu Hà

      Thơ Họa:
      KHIẾM DIỆN

      Bây giờ nghĩa cạn,hoá tình vương
      Mặt nạ công khai chiếm lĩnh tuồng
      Đến nỗi dung nhan đành khiếm thị
      Thành ra nhân diện cũng tang thương
      Ô hô ! Covid đang loạn thế
      Ới hỡi ? Tham ô chẳng dị thường
      Sáu tháng cách ngăn sông núi lặng
      Trăm năm thiên hạ biết đâu tường ...
      Hawthorne 6 - 7 – 2020

      CAO MỴ NHÂN

      QUỶ LỘNG

      Quỷ lộng,mưu đồ chốn đế vương
      Quyền uy giảo hoặc diễn nên tuồng
      Hào quang thánh bụt,ôi ngao ngán
      Lưỡi hái tử thần,quá thảm thương
      Luật pháp trong tay nào biết sợ
      Quan binh dưới trướng hẳn coi thường
      Tham si phá nát nền công chính
      Bọn chúng dồn dân đã cuối tường…

      Lý Đức Quỳnh
      7/7/2020
      **
      HỌA THƠ

      SÔNG THU.
      Mặt nước sông kia trải lá vàng,
      Mây trời hờ hững ngó thu sang.
      Chiều tàn sương nhạt ôm hiu quạnh,
      Bến vắng đò thưa dấu bẽ bàng.
      Gió thổi vi vu thay tiếng sáo,
      Nghe như tiên nhạc dụ mơ màng.

      MAI HUYỀN NGA.
      Xin phụng họa bài thơ "Sông Thu"của GS Thi Sĩ Mai Huyền Nga
      Xin thân chúc sức khỏe quý thi hữu, thân hữu và gia đình.
      NTPhát
      Họa:
      Thu Sầu

      Không gian mờ đục sắc Thu vàng
      Lạnh buốt cô phòng theo gió sang
      Thờ thẩn đưa chân gần bụi trúc
      Quạnh hiu lê bước dưới cành bàng
      Dòng đời trôi giạt không bờ bến
      Mặc tiếng thị phi cũng chẳng mảng./.
      Toronto 6/7/2020
      Nguyên Trần

      THƠ ĐÂM NGANG

      CHỚM THU
      TRANG THƠ 10-7-2020 NHIỀU THI SĨ 
      Thế là đã hăm sáu thu cô lữ
      Lá quê người sắc vàng đỏ mênh mang
      Nhưng trong em bao kỷ niệm úa vàng
      Niềm cố quốc, quê hương xa vời vợi
      ( nguyễn phan ngọc an )

      THU TRƯỜNG SƠN
      Anh mong chờ mùa Thu
      Tà áo xanh nào về với giấc mơ
      Mầu áo xanh là mầu Anh trót yêu
      Người mơ không đến bao giờ.
      Tuổi thanh xuân, mùa Thu đến
      Bên bờ sông vắng, ngắm trời mây
      Lòng bâng khuâng, hiu quạnh
      “Tôi buồn, chẳng biết vì sao tôi buồn”
      Tuổi yêu đương, rừng thông, sương mù
      Tay cầm tay lặng bước, tình lắng đọng
      Những tháng ngày trôi qua bằng bặt
      Dưới chân rặng Trường Sơn, Việt Bắc
      Thu về oằn oại, ruột gan quặn thắt
      Sống và chết, lắt lay ngọn cỏ bồng
      Đu đưa như “nhịp võng ngày xanh”
      Cuộc đời tù như cõi mộng, tỉnh say
      Đau đớn và tĩnh lặng đắp đổi qua ngày
      Mùa Thu đến, mùa Đông đến lãng quên
      Sống và chết, ranh giới mong manh
      Lòng không vướng bận, thầm nhủ:
      “Sống gởi, thác về”
      Nguyễn Nhơn

      CHỚM THU...
      Sáng hôm nay nghe gió về lành lạnh
      Thu đã chuyển mùa, anh có biết không
      Mây lang thang, hồn trĩu nặng nhớ mong
      Nắng dìu dịu … lòng em buồn man mác
      Em bỗng nhớ mùa thu xưa Ðà Lạt
      Mây Lâm Viên mờ ảo phủ thông rừng
      Mi mô da từng hạt lệ rưng rưng
      Bên hồ biếc xôn xao con sóng gợn
      Em chưa có mùa thu sông núi Ngự
      Huế mơ màng ôm cung điện nghìn xưa
      Huế của ai … sao nhiều nắng lắm mưa
      Em ao ước được một lần hạnh ngộ
      Em nghe nói trời mùa thu Hà Nội
      Heo may về từng đợt gió buồn hiu
      Lá vàng rơi trên đường phố cô liêu
      Hồ Lãng Bạc … vết tích xưa huyền sử
      Thế là đã hăm sáu thu cô lữ
      Lá quê người sắc vàng đỏ mênh mang
      Nhưng trong em bao kỷ niệm úa vàng
      Niềm cố quốc, quê hương xa vời vợi
      Anh biết đó, em vẫn hằng mong đợi
      Một mùa thu ta nhặt … lá vàng rơi
      nguyễn phan ngọc an - 2015
      ***
      *
      https://hangoc2020.blogspot.com/
      https://www.facebook.com/1sachile
      https://www.facebook.com/Sachile-561905583845573/
      sachilchannel:
      https://www.youtube.com/channel/UCB2ncWMzJ2-URzgn3wnIfTQ?view_as=subscriber

      • Blogger Comments
      • Facebook Comments
      Item Reviewed: TRANG THƠ 10-7-2020 NHIỀU THI SĨ Rating: 5 Reviewed By: SA CHI LỆ