TRANG TRUYỆN NGẮN NHÀ VĂN NGUYỄN NGỌC HOA: NGƯỜI VỢ MỘT ĐÊM-CỌP BÌNH THUẬN-BẢN LÃNH EM TÔI
Mời đọc online
"Bản Lãnh Em Tôi: Tập Truyện Nguyễn Ngọc Hoa XI" (Tháng Bảy 2025)
NHÀ VĂN NGUYỄN NGỌC
HOA
Mời quý thân hữu đọc
online tập truyện Bản Lãnh Em Tôi: Tập
Truyện Nguyễn Ngọc Hoa XI được ấn hành vào tháng Bảy 2025. Tập truyện này gồm các truyện ngắn đã được phổ
biến dưới tiêu đề "loạt truyện Cố Quốc Tha Hương" trong hơn một năm
qua.
1. Bia truoc - Ban Lanh Em Toi.jpg
*Tập Truyện NGUYỄN NGỌC HOA XI
BẢN LÃNH EM TÔI
Tranh Bìa ĐINH TRƯỜNG CHINH
ALL RIGHTS RESERVED
NHÀ XUẤT BẢN BIỂN NGỌC
610 North 7th Street #3
Bismarck North Dakota 58501
*****
Tác Giả NGUYỄN NGỌC HOA
*Kỹ Sư Hồi hưu-Khoa Học & Kỹ Thuật-Quản trị xí nghiệp-
Quản trị công quyền-Giảng viên vật lý & kỹ thuật điện tại một số đại học y khoa
& kỹ thuật ở Saigon. Sang Hoa Kỳ tị nạn năm 1975, làm chuyên viên kế hoạch cho đến khi về hưu.
******
Truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa
Thôi nôi hay đầy tuổi là lễ cúng khi em bé được tròn 12 tháng và không nằm nôi nữa để tạ ân 12 bà mụ đã nặn ra em và dạy em nói cười. Trong khi cúng, người ta để nhiều món đồ chơi và đồ dùng như gương, lược, viết, tập sách, nắm xôi, tiền, kéo, và nắm đất trước mặt em bé để em tự ý chọn, rồi tùy món đồ được chọn mà suy đoán tương lai em. Mẹ kể hồi đó, ngoài làng quê Quảng Bình, tôi chọn cây viết và tập sách khiến bà con xuýt xoa bàn rằng thằng bé sẽ là người văn chương chữ nghĩa. Đồng thời, ông nội chấm tử vi nói cung Quan Lộc của thằng bé có Cáo và Thai phụ, nghĩa là trong đời sẽ gặp công danh bằng sắc, có số khoa bảng, và dù suốt đời bận rộn thi cử, sẽ luôn luôn đậu đạt.
Khi tôi lớn lên và đi học, mẹ không mấy lo lắng về
chuyện học hành thi cử của thằng Bé (tên ở nhà của tôi), “Số hắn không
cần học thi cũng đậu.” Nhưng những tiên
đoán ngày đầy năm không ngừng ám ảnh tôi và để không làm mẹ buồn, ngày đêm tôi chúi
mũi vào cuốn sách. Tôi tìm ra một phương cách giản dị: chỉ cần nhắm vào thằng xếp hạng trên tôi trong lớp hay trong trường
và vượt qua nó. Nếu nó học đến nửa đêm để được điểm cao, tôi sẽ thức đến một giờ sáng để được
điểm cao hơn. Nếu nó học đến một giờ sáng, tôi thức đến hai
giờ. Cho đến khi nó đứng dưới tôi. Rồi nhắm
vào thằng đứng trên kế tiếp, cứ thế mà tiếp tục, và cuối cùng cố gắng hơn để giữ
vị trí đứng đầu. Nhờ đó, mẹ một lòng tin
tưởng vào tài năng thằng Bé, và tôi thành công chỉ vì không muốn mẹ thất vọng.
Trong hoàn cảnh chiến tranh tàn khốc của đất nước, người ta cố gắng chấp nhận
những cái chết
phi lý hay cảnh ly tán đau thương, và thỏa hiệp với chính mình bằng cách trông vào số mệnh,
tự an ủy do Trời định sẵn, và vấn kế các thầy tử vi, thầy
tướng, và thầy bói. Nhà tử vi nổi tiếng nhất Sài gòn có văn phòng
trên đường Phan Thanh Giản lấy tên là Trung tâm Nghiên cứu Chiêm tinh Đông Nam
Á nghe nói thường được tổng thống vời vào dinh Độc lập tham khảo mỗi khi cần
quyết định việc quan trọng.
Tuy nhiên, bọn sinh viên trẻ bất cần đời như tôi không
mấy ai mặn nồng với chuyện bói toán. Chẳng
hạn, tôi lý luận nếu nhà tử vi dùng ngày giờ và năm sinh để chấm tử vi, thì
không lẽ hàng chục người ra đời cùng ngày cùng giờ (giờ Đông phương là khoảng
thời gian hai tiếng đồng hồ) với tổng thống đều có số làm tổng thống hay sao? Còn nếu nói rằng thầy dùng lá số làm căn bản
và theo đó mà luận đoán thì xem ra thầy thực sự dùng kỹ thuật khai thác tâm lý của
người xem bói để vẽ ra tương lai người đó mong muốn.
Một số bạn tôi mua sách dạy lấy tử vi, xem chỉ
tay, và bói bài về học với mục đích biểu diễn mua vui trong các cuộc tụ họp. Còn gì
thích thú hơn được nắm bàn tay một cô gái xinh xắn và giảng giải về đường tâm đạo (tình duyên), trí đạo (học hành), sinh
mệnh (sống lâu), và sự nghiệp (tương lai) với những lời bàn đưa tới lợi thế để tán
nàng hay tán giùm cho bạn mình? Riêng các cô thì chuộng môn bói bài, thường để
giết thì giờ khi ngồi tán gẫu với nhau, và không khác gì bọn con trai, có mục
đích riêng khi bói cho người khác phái. Tôi ngẫu nhiên bị bói bài như thế một lần và,
Một
lần đã tởn tới già,
Đừng
đi nước mặn mà hà ăn chân.
(Ca
dao)
* * *
Cuối năm 1968, khi tôi học lớp đệ tam niên trường kỹ
sư, một biến cố xảy ra làm các bạn tôi ở Trung tâm Quốc gia Kỹ thuật ở Phú Thọ,
Sài gòn bàng hoàng. Tối thứ Sáu sau lễ
Giáng sinh, tôi và ba thằng bạn thân – Đắc và Lộc học cùng lớp điện với tôi và
An học công chánh – rủ nhau ra quán thịt rừng Cổ Loa trên đường Phạm Ngũ Lão ăn
mừng. Ăn xong chúng tôi chia tay, tôi về
Đại học xá Minh Mạng, và ba thằng kia về Cư xá Sinh viên Kỹ thuật trong Trung
tâm. Sáng hôm sau, ba đứa đi Vũng Tàu
chơi và định Chủ Nhật về. Bất ngờ, sáng
sớm Chủ Nhật, vừa hết giới nghiêm, An đến báo Đắc tử nạn trên đường đi; chiếc
xe đò lật, chổng bốn bánh lên trời.
Linh cữu Đắc quàn ở sân trường Điện trong lúc chờ gia
đình nó từ Phan Thiết vào đưa về chôn cất. Tôi, Lộc, và An đi theo đoàn xe tang về quê Đắc
để tiễn đưa nó đến nơi yên nghỉ cuối cùng.
Linh cữu quàn ở từ đường gia tộc, và tôi gặp bà con họ hàng Đắc cùng với
các bạn nó học ở Sài gòn về đưa đám, trong số đó tôi chỉ quen hai người là Thúy
Phương và Giải. Thúy Phương học Đại học Văn
khoa, ở Lưu xá Thanh Quan trên đường Hiền Vương, và có một thời cùng với Đắc đi
chơi chung với bọn tôi. Giải học bên
Nông Lâm Súc và đang theo đuổi Thúy Phương.
Lần đầu tiên làm “người lớn” đi đưa ma,
tôi lúng túng không biết nên đứng hay ngồi ở đâu, hoặc phải làm gì, thì được một
thiếu nữ tên Vân Thái chăm sóc và hướng dẫn; trước nàng học cùng lớp với Thúy
Phương ở trường trung học Phan Bội Châu.
Vân Thái đẹp sắc sảo, vẻ đẹp nghiêm nghị và trông hơi dữ. Nàng ăn nói hoạt bát dạn dĩ và dường như biết
nhiều về tôi. Dầu sao, thằng con trai cù
lần trong tôi cũng sung sướng và hãnh diện được người đẹp chiếu cố. Chúng tôi thân nhau nhanh và chuyện trò như
đã quen biết từ lúc nào. Nàng niềm nở,
“Em
học ban Việt Hán trường Văn khoa và ở cùng phòng Đại học xá Trần Quý Cáp với chị
Thanh Phú. Ban đêm tụi con gái thức
khuya nói chuyện lăng nhăng, và chỉ nhắc đến anh luôn.”
“Quả
là trái đất tròn! Thanh Phú là bồ
của Tú bạn anh. Nó đi lính đánh giặc ở
miền Tây và mỗi lần nghỉ phép về Sài gòn, lấy xe Honda của anh đưa nàng đi chơi
và vào Đại học xá Minh Mạng ngủ ké,” tôi reo lên.
“Em
nghe chị Phú nói thỉnh thoảng anh buồn tình xách xe đến rủ chỉ đi uống
cà-phê ở quán Đa La sau sân vận động Cộng hòa.
Sống ở Sài gòn gần hai năm rồi mà em chưa có dịp đến đó,” nàng ngỏ ý một
cách kín đáo.
“Thật
vậy sao? Chàng hoàng tử của cô ‘công
chúa ngủ trong rừng’ đâu?” tôi hỏi đùa vô duyên.
Rõ ràng Vân Thái đang tìm ý trung nhân. Tôi được nàng để mắt tới có lẽ vì trong thế
giới sinh viên đi học xa nhà tương đối nhỏ bé của chúng tôi ở Sài gòn, ai cũng biết
tôi là đứa con trai duy nhất không có người yêu. Bồ của Lộc và An học trường Văn khoa, cô
của Lộc ở Đại học xá Trần Quý Cáp, và cô của An ở Lưu xá Thanh Quan. Trái tim tôi đã gửi trọn cho Quỳnh Châu, nàng
đang du học bên kia bờ Thái bình dương. Điều
làm tôi thắc mắc là một thiếu nữ đẹp, có học thức, và con nhà bề thế như Vân
Thái mà tại sao phải đóng vai cột đi tìm trâu.
Sau đám tang, ba thằng tôi còn nửa buổi
chiều và một đêm ở Phan Thiết trước khi về Sài gòn chuẩn bị đi học lại sau Tết
dương lịch. Tối hôm đó, cha mẹ Vân Thái
mời chúng tôi cùng Thúy Phương, Giải, và vài người bạn khác của Đắc đến nhà và thết
đãi những món ốc sò tôm cua đặc sản Bình Thuận.
Câu chuyện trong bữa ăn xoay quanh sự kiện Đắc chết yểu rồi lan qua chuyện
số mệnh của con người và tính cách “xung” hay “hợp” tuổi giữa hai người khác
phái. Thí dụ, tứ hành xung là bốn
tuổi xung khắc nhau như Tý Ngọ Mẹo Dậu, và tam hợp là ba tuổi hòa hợp với
nhau như Dần Ngọ Tuất hay Hợi Mão Mùi. Nhân
thể, mẹ Vân Thái lên tiếng than phiền,
“Con Thái
của bác tuổi Sửu mà dân Phan Thiết đồn rân lên là nó tuổi Dần. Hồi đó, bác sinh nó rồi mới nghe tiếng gà gáy
báo hiệu giao thừa qua năm Canh Dần [1950].
Miệng thế gian ác độc khiến con nhỏ lao đao hết chỗ nói!”
Qua lời nói của bà mẹ xót lòng vì con, tôi hiểu ngay Vân
Thái thực tuổi Dần và vì vậy chưa có ai dám rấp ranh bắn sẻ. Con gái tuổi Dần thường khó lấy chồng và lận đận
về tình duyên vì dân gian truyền tụng họ cao số, dữ như cọp, và có số "sát
phu." Sau bữa ăn, cha mẹ Vân Thái
đi nghỉ và để đám thực khách trẻ tự do. Cả
bọn trở nên vui nhộn, kể chuyện khôi hài, và cặp đôi (gán ghép hai người
khác phái với nhau) tôi và Vân Thái. Tôi
cười cười chịu trận, trong khi nàng tỏ vẻ hài lòng.
Gần khuya, các cô bày ra màn bói bài Tarot
cho bọn con trai. Người bói là Vân Thái,
và tôi lại bị đặt vào thế phải ngồi vào cho nàng bói. Nàng xóc kỹ bộ bài 52 lá rồi đưa cho tôi
“cúp” (tách đôi cầu âu) rồi chia bài đặt nằm sấp thành nhiều hàng. Theo một thứ tự nào đó, nàng lật ngửa các lá
bài và tùy từng lá, bàn về quá khứ và tương lai. Nàng “đoán” khá đúng về gia thế và chuyện học
hành của tôi, những điều mà Thanh Phú biết rõ.
Đến phần tình duyên gia đạo, nàng lấy con Đầm Cơ nằm giữa mặt bài và đưa
lên cao,
“Đây
nè! Anh đã gặp người phối ngẫu tương
lai, và người đó cũng thấy anh hạp tính hạp ý.
Quẻ bói nói hai người sẽ sống hạnh phúc, và con cái đầy đàn và học hành
đậu đạt.”
* * *
Về lại Sài gòn, vì đang bỏ nhà đi bụi
đời, tôi bận rộn tối tăm mặt mày với việc đi học và đi dạy kiếm sống, quên
bẵng cô “thầy bói” và quẻ bài Tarot của nàng.
Khoảng ba tháng sau, Tú nghỉ phép về Sài gòn đưa Thanh Phú đi chơi. Gặp tôi, nàng nói Vân Thái nhắn tôi đến Đại học
xá Trần Quý Cáp gấp vì có chuyện rất quan trọng. Tôi đến đại học xá, ngồi chờ ở phòng khách, và
rất đỗi ngạc nhiên khi thấy nàng ra gặp tôi cùng với ba cô bạn. Vừa thấy tôi, trước sự chứng kiến của ba cô đó,
nàng mở máy mắng sa sả,
“Anh
là đàn ông không đàng hoàng. Tôi với anh
mới gặp nhau một lần và không có tình ý gì với nhau mà tại sao anh đi nói với mọi
người là tôi mết anh? Anh có biết
như vậy là làm hại danh dự tôi không?”
“Mết” tiếng lóng là yêu say đắm.
Tôi vốn ít
lời lẽ, ngày còn bé
hay bị mẹ
chê “cóc không mở miệng,” nên biết là không thể
cãi lại Vân Thái và đành cúi đầu nhận lỗi,
“Tôi
hoàn toàn không biết gì về chuyện Thái nói.
Nhưng nếu tôi có điều gì sơ suất, xin cho tôi xin lỗi. Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi
đàng,” tôi dùng câu kinh Thú nhận của Công giáo để rút lui êm thấm.
Tôi không có thì giờ hay tâm trí để băn
khoăn về hành động của Vân Thái, nhưng giải đáp không tìm mà đến. Gần cuối năm học, thằng bạn biết mặt biết tên
mà không mấy khi chuyện trò là Thoại học công chánh bất thần sang tìm tôi. Nó người Nha Trang, có tiếng là con nhà giàu học
dốt, học trên tôi một năm, và nay sắp tốt nghiệp kỹ sư. Cười toe toét, nó kiêu hãnh bắt tay tôi và ra
mặt kẻ cả,
“Moa
vừa làm lễ hỏi với Vân Thái. Nàng nói toa
đeo đuổi nàng nhiều tháng trước, nhưng vì phải lòng moa nên nàng cho toa
ra rìa. Toa đừng buồn. Moa thấy toa không phải là tay kém
cỏi, nhưng tình duyên do Trời định chứ không phải tự nhiên muốn là được.”
“Chúc
mừng toa,” tôi cười thầm, một con nai tơ đã lọt vào bẫy, “Khi nào tụi toa
làm đám cưới?”
“Chắc
đến hết hè. Moa sắp ra trường,
nhưng cần vài tháng để chuẩn bị,” nụ cười của kẻ “chiến thắng” nở tận mang tai.
“Chúc
vợ chồng toa trăm năm hạnh phúc đến đầu bạc răng long,” tôi chúc Thoại, thực
lòng.
Nhưng lời chúc mừng đó tựa như có hậu quả
nói trước bước không qua. Thiệp
cưới của Thoại và Vân Thái gửi khắp thân nhân họ hàng và bạn bè, tiệc cưới dự định
tổ chức linh đình tại nhà hàng Đồng Khánh trong Chợ Lớn, và quảng cáo chúc mừng
và chia vui đăng lia chia trên trang bốn (trang cuối) của tờ Chính luận,
nhật báo thịnh hành nhất nước. Đột
nhiên, hai hôm trước ngày cưới, trong phần quảng cáo của tờ báo lại xuất hiện bản
cáo thị:
Tôi là Lê thị Vân Thái
xin thông báo với bà con bằng hữu là kể từ hôm nay, ngày ... tháng … năm 1969,
tôi không còn có liên hệ gì với Kỹ sư Vũ Đình Thoại. Không còn gì để nói!
Con cọp Bình Thuận này dữ thiệt, tôi nhủ thầm. Nhưng
số thằng bạn Khánh Hòa của tôi còn hên. Hơn
là vào vòng cương tỏa rồi ôm bụng chịu khổ cả đời!
Nguyễn Ngọc Hoa
Ngày 26 tháng Ba, 2025
**********
Truyện ngắn mới:
"Người Vợ Một Đêm" (Tháng Ba 2025) -- Nguyễn Ngọc Hoa
Mời đọc truyện ngắn
thứ tư trong
loạt truyện "Bước
Lưu Ly," hay Tập Truyện Nguyễn Ngọc Hoa XII.
Xin đọc bản text
dưới đây hay bản .pdf đính kèm.
Để đọc các truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa đã phổ biến trước đây, mời quý thân hữu vào trang "Truyện Ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa" ở trong Trang Nhà "Thân hữu Điện lực":
https://dconnect.co.jp/friend/tacbut/nv-hoa/TruyenNgan_NNHoa/index.html
https://dconnect.co.jp/friend/
Xin chúc quý thân hữu
và quý quyến một cuối tuần vui vẻ và thân tâm thường an lạc.
*****
Truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa
Một buổi sáng đầu tháng Mười năm 1976, khi cùng với bạn đồng sự xuống câu lạc bộ nghỉ giải lao, tôi cảm thấy có điều gì khác lạ: Anh bạn Charlie chơi thân thường nghỉ giải lao cùng với tôi đi đâu không biết, và người chung quanh nhìn tôi thì thầm bàn tán. Đột nhiên, Charlie xuất hiện ở cửa, cô thư ký Charlotte theo sau đẩy xe chở chiếc bánh sinh nhật lớn có cắm 29 cây nến nhỏ đã thắp lên và ghi dòng chữ “Mừng Sinh nhật Nhà Toán học Công ty”; đó là danh hiệu các bạn nửa đùa nửa thực gọi tôi. Mọi người đứng dậy quay mặt về phía tôi hát bài "Happy Birthday to You." Tôi khựng lại một giây rồi hiểu ra – trên giấy tờ, hôm nay là sinh nhật thứ 29 của tôi. Tôi xúc động khi thấy các bạn Mỹ thâu vén buổi lễ sinh nhật với cả tấm lòng thương mến và hiển nhiên không còn xem tôi là một người Việt tỵ nạn xa lạ.
Trong hơn một năm làm việc
cho Công ty Tiện ích Montana-Dakota (MDU), tôi đã dạy Charlie và bạn kỹ sư cùng
lứa với anh luyện thi PE (tức là Professional
Engineer), kỳ thi để ghi danh với tiểu bang
với tư cách Kỹ sư Chuyên nghiệp, và giúp một số đồng nghiệp khác khi
họ cần công
thức để tính toán, ngay cả cho các
vấn đề không mấy liên quan đến kỹ thuật như vay tiền trả góp, hưu bổng, và
thuế má. Mới tuần trước, MDU điều đình với
Dân quân (National Guard) North Dakota và Lục quân Hoa kỳ về cách xử trí một đường
dây tải điện cao thế công ty định xây, và thành công nhờ sự tính toán của tôi.
Đường dây tải điện sẽ chạy
dọc theo bờ rào của trại Dân quân, và trại có một trụ ăng-ten phát tuyến
truyền tín hiệu khẩn cấp như thiên tai hay hỏa tiễn địch
tấn công. Lục quân hỗ trợ kỹ thuật cho
Dân quân, gửi đến MDU kết quả tính bằng máy điện toán cho thấy đường dây sẽ làm tín hiệu ăng-ten nhiễu loạn, và yêu cầu dời đường
dây. Với cây thước tính, dụng cụ tính
toán chính của tôi ở Việt nam và gần như lỗi thời ở Hoa kỳ, tôi ra sức tính
“đua” với máy điện toán và đề nghị cách giải quyết giản dị: Công ty sẽ dùng cỡ dây dẫn điện lớn hơn,
nhưng không cần phải dời đường dây. Dân quân và Lục quân đồng ý và chấp
nhận.
Ba năm sau, khi được cử dự vào Nhóm Đặc nhiệm Khảo sát các
Đường Dây Tải Điện (TSTF) của Tổ hợp Điện lực Vùng Trung-Lục địa (MAPP) mà MDU là một hội viên, tôi mới
biết giai thoại “tay không địch lại máy điện toán” đã được lan truyền rộng
rãi khắp tổ hợp điện lực. Trong cơ
cấu MAPP, các công ty hội viên phân công gửi nhân viên ngồi vào những ủy ban MAPP, và mỗi ủy ban đều có nhân viên MAPP tham dự với tư cách thư ký không có quyền biểu quyết. TSTF họp tại trụ sở MAPP ở
khu thị tứ Minneapolis, Minnesota, và ở phiên họp đầu tiên của
tôi, cả nhóm nhắc đến giai thoại đó để chào mừng tôi như đã quen biết từ lâu.
Thư ký TSTF là Kim, một người Cao Miên trạc tứ tuần, cao lớn dềnh
dàng, và cục mịch. Anh đậu Tiến sĩ Kỹ thuật Điện tại Đại học Khoa học và Kỹ thuật Tiểu bang Iowa ở
Ames, Iowa, đại học kỹ thuật nổi tiếng nhất vùng Trung-Tây Hoa kỳ. Chẳng
trách anh không thèm che dấu thái độ kẻ cả đối với các thành viên TSTF chỉ có bằng kỹ
sư, thường giành hướng dẫn các cuộc thảo luận kỹ thuật, ề à giải thích như thể TSTF
là một nhóm sinh viên tập việc, và khiến không ít người bực mình.
Một hôm tôi ngẫu nhiên khám phá ra nhược điểm của Kim – rất mê toán đố. Tôi phụ trách mục “Đố Chơi Để Chọc” của tạp
chí Xxxx Việt ấn hành ở Toronto nên không thiếu toán đố mới nhìn tưởng rất
dễ nhưng đến khi đụng trận mới biết là vô cùng khó ăn. Từ đó, khi cùng các bạn TSTF uống cà-phê sáng
trước khi bắt đầu họp, tôi “tình cờ” tiết lộ cho anh bài toán mà tôi “đang tìm
cách giải.” Thế là anh chỉ định Mark, một kỹ sư
làm việc dưới quyền, làm nhiệm vụ thư ký TSTF rồi vào văn phòng riêng loay hoay giải bài toán suốt
ngày. Đến chiều,
cuối buổi họp, Mark cười cười năn nỉ,
“Ba
Hoa, anh tra tấn sếp tôi như thế đủ rồi. Cho anh ta lời
giải đi, tôi nợ anh đấy!”
Kim rất kín miệng về đời
sống riêng tư của mình. Người ta chỉ biết anh là người Miên gốc Hoa, được
gia đình gửi sang Hoa kỳ du học trước khi Cao Miên lọt vào tay phe Cộng sản là Khmer Đỏ năm 1975, và còn độc thân. Anh đối với tôi khá niềm nở và
đôi khi tình nguyện chở tôi ra chợ Mekong, tiệm bán thực phẩm Á Đông duy nhất ở
Minneapolis, để tôi mua đồ ăn Việt nam mang về nhà. Đầu năm 1980, tôi nghe tin Kim lập gia đình, vợ là người đồng hương với anh. Bạn đồng sự ở MAPP
không ai được mời dự đám cưới, và Mark đoán rằng lễ cưới cử hành theo
nghi lễ cổ truyền của người Miên hay Trung hoa.
Sau đó, thỉnh thoảng Kim nói về đứa con trai năm,
sáu tuổi, có lẽ là con riêng của vợ anh.
Một buổi
chiều cuối hè, cuối ngày họp TSTF, Kim vỗ vai tôi,
“Vợ tôi quê quán ở Takeo, nơi được mệnh
danh là ‘cái nôi của nền văn minh Khmer,’ nhưng thuở bé sống và học hết lớp 9 ở
Châu Đốc, Việt nam. Nàng rành cả tiếng Miên lẫn tiếng Việt và khi
nghe tôi kể chuyện anh, muốn mời anh đến nhà ăn cơm để có dịp ôn lại kỷ niệm của thời thơ
ấu.”
“Ngày trước, tôi đến Châu Đốc mỗi một lần. Thành phố
nằm gần biên giới Việt - Miên, có rất nhiều người Miên hiền
lành và sùng đạo Phật sinh sống, và nổi tiếng với chùa Bà Chúa Xứ thờ đức Thánh
Mẫu tọa lạc nơi chân núi Sam là một di tích lịch sử quan trọng trong vùng,” tôi
làm ra vẻ hiểu biết và hỏi, “Bà xã anh tên gì?”
“Bopha, tiếng Khmer nghĩa là
cụm hoa. Nàng dặn tôi nói với anh là sẽ
nấu hủ tiếu Nam Vang đãi anh, chứ không dọn món mắm
bò hóc đặc biệt của người Miên cho anh ăn đâu.”
Kim nhắc tôi, tháng Ba năm 1970, ở Cao Miên, Tướng Lon
Nol đảo
chánh ông Hoàng Norodom Sihanouk, lập ra Cộng hòa Khmer và làm tổng thống, và được Hoa kỳ và Việt nam ủng
hộ giúp đánh lại Khmer Đỏ. Bopha là quả phụ của một sĩ quan quân đội Cộng hòa Khmer; anh bị tử trận khi đánh nhau với Khmer Đỏ. Năm năm sau cuộc đảo
chánh, Lon
Nol thua to, và ngày 12 tháng Tư năm 1975 (18 ngày trước khi Sài gòn
thất thủ, làm sao tôi quên được!), Hoa kỳ đưa trực thăng di tản nhân viên các
tòa đại sứ và viên chức quan trọng của chính phủ. Nàng ôm đứa con trai vừa đầy
năm chạy đến địa điểm trực thăng “bốc,” được đưa sang căn cứ Không quân U-Tapao ở
Thái Lan, và sau đó đến Hoa kỳ tỵ nạn. Kim gặp mẹ con nàng khi đi thông dịch giúp người đồng hương
trong cộng đồng tỵ nạn người Miên ở Minneapolis. Hai người trở
thành ý hợp
tâm đầu và đi tới hôn nhân.
Vừa bước vào nhà và trông thấy Bopha, tôi giật thót người,
“Sao lại có chuyện trùng lai lạ lùng đến thế?”
Người đàn bà có cái bớt son bằng hai lóng tay nằm xéo dưới cằm trái là
Hoa mà tôi đã gặp. Nàng cũng nhận ra tôi. Không
thể nhầm lẫn. Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép chúng tôi nhận nhau. Tôi chấp tay để
trước ngực, hơi cúi đầu, và nói một trong hai câu tiếng Miên mà tôi biết,
“Saum arkoun [Cám ơn].”
“Khnhom sralanh anak [Tôi thương anh],” nàng chấp tay đáp lại bằng
câu tiếng Miên thứ hai; cả hai câu, nàng dạy tôi năm nào.
* * *
Cuối hè 1970, cuộc đời tôi dường như xuống thấp tận đáy vực. Tốt nghiệp kỹ sư điện với hạng cao, nhưng khi thấy số chỗ cần tuyển người không đủ cho cả lớp và không muốn tranh giành với bạn, tôi đi học tiến sĩ kỹ sư ở Đại học Khoa học Sài gòn để được hoãn dịch về lý do học vấn. Thành ra tôi thất nghiệp vì mùa hè trường
tư đóng cửa và các nơi dạy kèm tư gia không cần người cho đến đầu niên khóa tới, trong lúc đang bỏ nhà đi bụi đời. Ban đầu, tôi vào Đại học xá Minh Mạng ở lậu, nhưng gần đây bị đuổi ra ngoài sống lang thang vì sinh viên đại học xá biểu tình chống chính phủ liên
miên, và cảnh
sát liên tục vào đại học xá bố ráp và trục xuất những kẻ cư ngụ bất hợp pháp. Quỳnh
Châu, người tôi yêu thầm và gửi trọn con tim, đang
du học bên kia bờ Thái bình dương xa vời vợi.
Giữa lúc
đó, hai thằng bạn thân là Huỳnh và Thiện từ Châu Đốc về Sài gòn công tác. Huỳnh vốn học
cùng lớp kỹ sư điện với tôi, nhưng tôi ở lại năm đệ
nhất niên nên nó ra trường trước, được Công ty Điện lực Việt nam thu nhận, và được cử làm trưởng ty ty Điện lực Châu Đốc.
Thiện là cán sự điện học cùng thời
với tôi, ra
trường trước vì chương trình cán sự chỉ học ba năm, và đang làm phụ
tá cho Huỳnh. Hai thằng đưa tôi đến quán Nam Giang trên đường
Bùi Viện ăn nhậu, tôi thừa dịp uống say túy lúy và trong cơn say, hăng hái nhận lời đi Châu Đốc với bạn.
Ở Châu Đốc, một
tối Huỳnh và Thiện đưa tôi đến một quán bia không tên mở cửa về đêm, dùng nữ chiêu đãi viên dễ
coi và hoạt bát, và bán bia và vài món nhậu đơn giản để thỏa mãn nhu cầu uống
rượu giải sầu của bọn đàn ông thời tao loạn. Một thiếu nữ tên Hoa trạc tuổi tôi, nước da hơi ngăm đen nhưng khá xinh xắn, và ăn nói dịu dàng tỏ vẻ là người có học
tiếp đãi tôi thân tình như bạn. Tôi uống bia “33” như hũ chìm, lạc lõng trong cơn mộng du, và nắm tay nàng ngâm nga bài “Uống Rượu Tiêu Sầu” của Cao Bá
Quát (1808 - 1855):
Đoạn tống nhất sinh duy hữu tửu,
Trầm tư bách kế bất như nhàn.
(Dứt bỏ một đời, chỉ có rượu,
Suy nghĩ trăm lối, không bằng nhàn.)
Tiệc tàn,
tôi say sậc sừ và đánh liều nắm tay Hoa hỏi
mặc may,
“Đêm nay em về với anh chứ?”
“Dạ,”
giọng nói phục tòng nhẹ nhàng của nàng khiến tôi sửng sốt.
“Ba Hoa, đêm nay tao qua ngủ bên nhà thằng Thiện,
để nhà cho ‘vợ chồng’ mày tha hồ hú hí,” Huỳnh nheo một bên mắt cười nụ, “Vui một đêm nay rồi mai lên đường, mai về Sài gòn rồi ‘em’ ơi!”
Tôi còn đủ tỉnh táo để tận hưởng thú ái ân, thức suốt
đêm chuyện trò với Hoa, và ngạc nhiên thấy
mình bộc tuệch kể hết chuyện đời mình với người đàn bà lạ. Tôi lấy làm lạ hơn khi biết nàng là người Miên có tên Miên là Bopha. Cha mẹ nàng quê quán ở Takeo, nhưng sang lập nghiệp ở Châu Đốc cách Takeo
không tới 50 cây số. Nàng sinh ra ở Châu Đốc và khi học hết bậc trung học đệ nhất cấp Việt nam, theo gia đình dọn về Svay Rieng cách Tây Ninh khoảng
50 cây số để kế nghiệp ông nội nàng, ông mất để lại một doanh nghiệp đáng kể. Nàng tiếp tục học
hết bậc trung học Cao Miên và trở thành giáo viên tiểu học ở Svay Rieng.
Cuộc đảo chánh của Lon Nol khiến tình hình chính trị
Cao Miên trở nên rối ren, và Khmer Đỏ tiến chiếm các vùng thôn
quê và những thành phố gần biên giới Việt nam như Takeo và Svay Rieng. Trên đường di tản về Nam Vang để khỏi sống dưới
ách Khmer Đỏ bạo tàn, cha mẹ anh em Bopha đều bị sát hại. Nàng may mắn thoát chết rồi theo đoàn người chạy loạn đi gần 300 cây số về lại Châu Đốc làm chiêu đãi viên sống qua ngày.
Nàng nói trong nước mắt,
“Em không phải là gái giang hồ đi khách kiếm tiền. Cả buổi tối, thấy anh ôm ấp tâm sự buồn và khật khù ngơ ngẩn như đi trên mây nên em thương
cảm muốn nằm bên
anh một đêm. Em còn gì để mất đâu anh!”
Sáng ra,
trước khi chia tay, tôi dốc túi đưa tặng Bopha hết số tiền dự định dùng chi tiêu đến ngày đi dạy và có lương trở lại,
“Cám ơn em đã cho anh một đêm hạnh phúc khiến anh nhận ra mình may mắn hơn vô số người khác, và cuộc đời đáng sống
hơn nhiều.”
“Em hân hạnh làm vợ anh một
đêm. Vợ chồng phải ăn đều chia đủ,” nàng
đếm tiền và trả lại tôi một nửa, “Em sẽ nhớ đời cái
vết sẹo nhỏ mờ nhạt dưới hàng lông mày trái của anh. Nhưng hai đứa mình sẽ không bao giờ gặp lại nhau, vì ngay sau khi kiếm đủ tiền đi đường, em sẽ tìm cách về thủ đô Nam Vang sống với gia đình chú em, chú là sĩ quan quân đội Cộng hòa Khmer.”
“Cầu mong Trời Phật độ trì em được an lạc,” tôi hôn lên má nàng.
Mười năm sau, lời chúc của
tôi trở thành sự thực. Bopha có Kim, người
chồng có học thức và vững chãi, để nương tựa và cùng anh đi suốt phần đời còn lại.
Nguyễn Ngọc Hoa
Ngày 12 tháng Ba, 2025
**********
Truyện ngắn mới:
"Bánh Bột Lọc Đưa Cho Ngâu Vọc" (Tháng Tư 2025) -- Nguyễn Ngọc Hoa
Mời đọc truyện ngắn
thứ sáu trong
loạt truyện "Bước
Lưu Ly," hay Tập Truyện Nguyễn Ngọc Hoa XII.
Xin đọc bản text
dưới đây hay bản .pdf đính kèm.
Để đọc các truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa đã phổ biến trước đây, mời quý thân hữu vào trang "Truyện Ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa" ở trong Trang Nhà "Thân hữu Điện lực":
******
Truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa
Trong cả đời đi học, tôi là đứa nhỏ tuổi nhất lớp. Không những vì tôi đi học sớm, mà phần lớn các bạn đều khai sụt tuổi, có thể do đi học trễ hay để sau này khỏi đến tuổi động viên sớm. Năm đệ thất (lớp 6) ở trường trung học Hàm Nghi trong Thành Nội Huế, tôi là chú bé 10 tuổi nhỏ thó nhát như cáy ngồi bàn đầu, trong khi mấy thằng người ngợm to lớn và mặt mày già khằn trông ít nhất là 18, 19 tuổi chiếm cứ hai dãy bàn cuối lớp. Tụi nó đi giày da, mặc quần ống túm, tóc để dài chải tém bóng loáng theo kiểu tài tử xi-nê Mỹ, coi các giáo sư trẻ như pha, và đi học lấy lệ đến khi “thấy đời buồn thiu thì đăng lính.”
Hơn nữa, chắc hẳn tôi
là đứa duy nhất khai lên tuổi, tuổi giấy tờ đi học lớn hơn tuổi thực. Những năm đầu, thằng Bé (tên ở nhà của
tôi) học lang bang, không có nơi nào hẳn hoi.
Năm tôi lên bốn, ngoài quê Quảng Bình, ông nội bắt đi học trường làng với
anh Quang cho anh có bạn. Anh là cháu
đích tôn được nuông chiều rất mực nên tám tuổi mà không chịu đi học một mình. Hai anh em học cùng lớp hơn một năm thì mẹ đưa
chúng tôi và thằng út là Sang di cư vào Nam rồi theo cha di chuyển liên tục và
sống ở nhiều nơi, mỗi nơi vài ba tháng.
Có khi tôi học trường tiểu học tư thục, nhưng phần lớn là “trường” dạy ở
tư gia hay “thầy” dạy kèm tại nhà.
Năm tôi
lên chín, gia đình trở về Huế, và cậu Há xin cho tôi học lớp nhất (lớp 5) trường
tiểu học Thanh Long gần cầu Thanh Long và xóm Ba Đình, lớp học chính thức đầu
tiên của tôi. Cậu là em chú bác của mẹ
và giúp mẹ lo việc học hành của các con, trong khi cha đóng đồn ở Phú Bài lâu
lâu mới về nhà một lần. Tuần lễ cuối
cùng của năm học, cô giáo gọi tôi lên bàn giấy,
“Cô nói cho
em biết, năm nay em phải thi Tiểu học.”
“Dạ. Nhưng răng các trò khác không thi?”
tôi ngơ ngác.
“Các em khác có học bạ
học đầy đủ từ lớp năm [lớp 1] đến hết lớp nhất cho thấy đã học trọn vẹn bậc tiểu
học nên được miễn thi. Nhưng em chỉ có học
bạ năm lớp nhất học với cô. Luật lệ
chính phủ, cô biết làm răng chừ?”
Cậu Há nộp
đơn cho tôi thi Tiểu học, nhưng đơn bị bác vì thiếu tuổi: Tối thiểu phải 11 tuổi, mà tôi mới lên mười. Muốn thi phải làm đơn xin miễn tuổi. Cậu nhắn cha về gấp, và khi biết việc cần làm,
cha gạt ngang,
“Có chi
quan trọng mô. Thiếu tuổi thì thêm
tuổi; miễn tuổi miễn tiếc làm chi cho mất công?”
“Làm rứa hắn
sẽ bị lớn hơn một tuổi suốt cả đời. Anh nghĩ
lại kẻo tội hắn,” cậu khuyên cha.
Cha không nghe lời và
ra toà Hòa giải Rộng Quyền quận Tả ngạn với ba nhân chứng “khai rằng
hiện nay đương sự không thể sao lục giấy khai sinh vì lẽ sổ sách nhân
thế bộ bị thất lạc vì chiến tranh” để xin lập chứng chỉ thế vì khai
sinh mới và tăng thêm tuổi của tôi. Thế
là thằng Bé vác bút nghiên đi thi ở hội đồng Thanh Long cùng với đám
người lớn là quân nhân và công chức thi lấy bằng để được tăng lương hay lên chức. Ba hôm sau, anh Quang đưa tôi đi coi bảng,
tức là xem kết quả niêm yết trên bảng thông cáo: Tôi đứng đầu bảng với 87 điểm; thí sinh đậu thứ
nhì là một quân nhân, ông được 62 điểm.
Ngoài quê Quảng Bình
của tôi, theo tục lệ xưa trẻ em sinh ra không làm giấy khai sinh, nhưng mẹ nhớ
ngày sinh theo âm lịch của ba anh em tôi.
Khi làm chứng chỉ thế vì khai sinh, thay vì bỏ công tìm ngày dương lịch
tương ứng, cha tùy hứng ghi đại ngày và tháng sinh của chúng tôi. Khi lên đại học, để thỏa mãn nhu cầu tìm hiểu,
tôi tìm cuốn lịch vạn niên mà mấy thầy tử vi tướng số dùng để đối chiếu ngày âm
lịch và dương lịch. Lịch “vạn niên” – mười
ngàn năm – được hoàn thiện và sử dụng rộng rãi từ đời nhà Thanh bên Trung hoa, người
đời sau làm lịch năm mới chỉ việc theo đó mà chép lại. Nhờ cuốn lịch này, tôi khám phá ra ngày sinh
thực của tôi đi trước ngày trong giấy khai sinh ba tuần.
Do đó, khi bị hỏi tuổi,
tôi thường bối rối không biết nói tuổi thực hay tuổi giấy tờ, và tuổi ta hay tuổi
Tây. Tuổi ta là số năm âm lịch đã sống. Thí dụ, em bé sinh vào ngày 30 tháng Chạp âm
lịch; sang hôm sau, ngày mồng một Tết, tuy chỉ mới ra đời hai ngày, em lên hai
vì đã sống ở hai năm. Tuổi Tây tính theo
dương lịch, và người Việt tính giản tiện bằng cách lấy năm hiện tại trừ đi năm
sinh. Thí dụ, em bé sinh vào ngày 31
tháng Chạp dương lịch, sang hôm sau Tết Tây là bước qua một năm khác, em lên một
vì đó là con số khác biệt giữa hai năm.
Vì tôi có
đến hai ngày sinh nhật – thực và trên giấy tờ, tuổi của tôi khó xác định hơn theo
phong tục tây phương. Ở Hoa kỳ, người ta
chỉ tính thêm một tuổi khi đến ngày sinh nhật, nghĩa là sau tròn 12 tháng, và do
đó số tuổi tùy thuộc vào lúc nào trong năm.
Thí dụ, em bé sinh vào ngày 31 tháng Chạp sẽ không lên một cho đến ngày
31 tháng Chạp năm sau. Tôi dùng cách
tính tuổi này để viết câu “đố vui để cười chơi” ở cuối một bài “Đố Vui Để Chọc”
đăng hàng tháng trên báo Xxxx Việt ấn hành ở Toronto, Gia Nã Đại:
Mạc,
Ân, và Diễm Lệ là ba anh em. Mạc lớn nhất,
và Ân và Diễm Lệ kế nhau và không phải sinh đôi. Một hôm, trong bữa cơm chiều, Mạc trêu hai em,
“Ân và Diễm Lệ cùng một tuổi. Ai là anh hay chị, ai là em?” Làm sao điều này có thể xảy ra?
Mặc dù câu đố đã khiến
nhiều độc giả người Việt lúng túng, câu trả lời khá đơn giản: Ân sinh trước Diễm Lệ 11 tháng rưỡi. Bối cảnh câu đố là ngày sinh nhật của Diễm Lệ,
và bé vừa thêm một tuổi, trong lúc Ân là anh nhưng vẫn còn tuổi cũ vì nửa tháng
nữa mới đến sinh nhật.
* * *
Cuối tháng Năm 1963,
mẹ đưa tôi và các em vào Ban Mê Thuột (BMT) sống với cha; anh Quang ở lại Huế để
chuẩn bị thi Tú tài II. Ngày khai trường
niên khóa 1963-64, tôi rụt rè bước vào lớp đệ nhị B (lớp 11 ban Khoa học Toán)
trường trung học BMT. Chẳng bao lâu, tôi
quen thân với nhiều bạn, trong đó gần gũi nhất là Điền, và được họ yêu mến và
chiều chuộng, có lẽ vì tôi nhỏ tuổi nhất (tuổi thực mới 15) và học giỏi nhất lớp.
Từ thuở học trường
Thanh Long, tôi sớm nhận ra chuyện ngày tháng năm sinh không rõ ràng và tuổi
tác mù mờ xảy ra hầu hết cho mọi người trong thế giới học trò của mình. Vấn đề này càng nổi bật lên đối với các bạn
BMT. Điền và phần đông bọn nam sinh trong
lớp sống ở khu Trần Hưng Đạo nằm dưới thung lũng phía đông nam thành phố và gồm
toàn dân di cư 1954 ngoài Bắc vào. Trải
qua cuộc di cư đổi đời, đứa nào đứa nấy đều đi học trễ và lớn hơn tôi vài ba tuổi
là ít. Thí dụ, trên giấy tờ Điền sinh cùng
năm với tôi, nhưng đã là một thanh niên già giặn biết nói bóng gió lẳng lơ chọc
ghẹo cô giáo trẻ. Nó không biết lớn hơn
tôi bao nhiêu tuổi, vì bu nó không biết sinh nó vào năm 1944 hay 1943; làng
quê ở Thái Bình hồi đó chưa biết dùng dương lịch. Dĩ nhiên, bà cũng không nhớ ngày sinh của con. Anh cả trong một gia đình nghèo có mười đến đứa
con, ngày thi vào đệ thất, nó lận lưng hai tờ khai sinh: Một tờ ghi sụt tuổi để đi học, và một tờ ghi lớn
tuổi để nếu thi rớt thì đi làm phu lục lộ ty Công chánh. Nó thi đậu và tiếp tục đi học.
Cuối tuần
tôi thường xuống nhà Điền chơi. Đưa tôi
vào rừng lang thang, nó hay cười nhạo tôi,
“Thằng con này
văn chương chữ nghĩa bề bề thế kia mà thấy ‘em’ Kiếm thì len lét như
rắn mùng năm.”
Kiếm là cô nữ sinh người
Huế học bên đệ nhị A (lớp 11 ban Khoa học Thực nghiệm) có nụ cười má lúm đồng
tiền duyên dáng và hay niềm nở thăm hỏi tôi. Trước mặt nàng, tôi thấy mình vụng về vô
duyên vô nợ và nói năng lúng ba lúng búng không đầu không đuôi, mặc dù ở
nhà đã chuẩn bị sẵn những câu thật “hay ho” định nói với nàng.
Thấy tôi không
bằng lòng, Điền vội vàng chuyển hướng,
“Tao thấy bọn con gái
đệ lục [lớp 7] đệ ngũ [lớp 8] mê mày tít thò lò mà sao không chớp lấy
một ‘em’ cho đời thêm hương thêm hoa? Hạng
bét ‘em’ nào cũng ngang tuổi mày chứ không còn bé tí tẹo đâu!”
Trong khi
Điền tìm cách cặp đôi tôi với một “em” nào đó, nó rất kín miệng về chuyện
tình cảm trai gái của nó. Tôi ra công để
ý thấy giờ ra chơi, nó sang lớp đệ tam B (lớp 10 ban Khoa học Toán) mê mẩn nhìn
bọn con gái. Tôi là lính mới
không biết nhiều nữ sinh trong trường, nhưng thấy rõ ràng nó đang trồng cây
si Xuân Giang. Nàng có tiếng học giỏi,
dáng điệu cao sang, và khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn dễ hớp hồn bọn con trai. Điều đáng buồn là cô hoa hậu các lớp đệ tam
là hoa có chủ: Do sự sắp xếp của gia
đình, nàng đã đính hôn với thầy Đối cựu giám thị trường. Thầy bị động viên và đang phục vụ trong quân đội,
nhưng tôi không may gặp thầy một lần trước khi được nhận vào trường.
Lần đó vào
cuối tháng Chín 1963. Tôi nhận được thư
anh Quang nói hồ sơ chuyển trường từ Quốc Học Huế vào BMT đã gửi đi từ đầu hè
mà chưa thấy động tĩnh nên nóng lòng đánh bạo lên trường hỏi thăm. Trường còn nghỉ hè, sân trường vắng vẻ, và trong
văn phòng chỉ có một ông nói giọng Bắc người ốm choắt, mặt rỗ chằng rỗ chịt, ăn
mặc diêm dúa, và đeo kính gọng vàng. Thấy
tôi vào, ông hất hàm hỏi, giọng oang oang,
“Anh đến
đây làm gì?”
“Thưa, xin
hỏi vụ chuyển trường về trường ni,” tôi ngượng ngập, không biết phải
xưng hô thế nào.
“Tên gì,
chuyển trường từ đâu, lớp mấy?” ông nói to như nạt.
“Dạ Ba
Hoa, từ trường Quốc Học Huế, xin học đệ nhị.”
“Không có hồ sơ chuyển
trường nào cả. Về đi,” ông trả lời xẳng,
không hề xem sổ sách.
Tôi tần ngần
định quay lưng ra về thì ông kêu giật lại,
“Anh đi
xin học mà đứng thế kia, không lễ phép gì cả!”
“Thưa, phải
đứng làm răng mới là lễ phép?” tôi đâm ra bướng bỉnh, mặc dù nhận ra
trong lúc cuống quít, tôi đứng thẳng người và cho hai ngón tay cái vào túi quần.
“Ăn nói như thế thì
ai cho anh vào học? Tiên học lễ hậu học
văn.”
Ông cất
cao giọng giảng mô-ran (“morale” tiếng Pháp là bài học luân lý) một tràng
dài khiến tôi đờ người chịu trận, nhưng trong đầu lóe lên một tia hy vọng: Biết đâu trường này không nhận, và mình sẽ được
về Huế học? Sau này vào trường, tôi mới
biết người ra oai kiếm cớ mắng tôi là thầy Đối, và hôm đó là buổi cuối cùng thầy
có mặt tại trường trước khi trình diện nhập ngũ. Tôi càng tin Điền ôm mối tình tuyệt vọng với Xuân
Giang khi nó kể xấu thầy,
“Thằng con
đó làm giám thị, không có học thức cao, và cũng chẳng có tài cán gì ngoài cái mồm
ăn to nói lớn để làm oai, bắt nạt mấy đứa thỏ đế như mày hay bọn con nít đệ thất
đệ lục mới bỡ ngỡ vào trường. Ngày còn
bé nó bị bệnh đậu mùa có ảnh hưởng đến đường sinh dục, không biết lúc lấy vợ còn
‘làm ăn’ gì được hay không. Con Giang
vào tay nó chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
“Người Huế nói là bánh
bột lọc đưa cho ngâu vọc,” tôi hùa theo đánh hôi.
Bánh bột lọc là món
ăn ưa chuộng của dân Huế, và “ngâu” theo người bình dân là con ma thích vọc làm
thức ăn thiu. Để ngừa ngâu vọc,
người ta xé hai dải lá chuối hay lấy hai chiếc đũa xếp chéo thành hình thánh
giá và đặt trên đồ đựng (như bát hay đĩa) thức ăn.
Sau khi đậu Tú tài II,
tôi về Sài gòn học, và Điền ở lại BMT đi làm sở Mỹ và trước khi bị gọi nhập ngũ
vào trường Bộ binh Thủ Đức, cưới cô bạn cùng xóm Thu San. Ở trường, nàng học cùng lớp ngồi cùng bàn với
Xuân Giang. Vậy mà tôi ngỡ là Điền mết
(yêu say đắm) Xuân Giang. Rõ là trông
gà hóa cuốc!
Sau hơn 25 năm xa
cách, tôi gặp lại Điền vào đầu thập niên 1990 ở Houston, Texas. Vợ chồng nó có tám đứa con, bốn trai bốn
gái. Nó nhìn tôi cười nửa miệng, “Thằng
con này còn thư sinh ra phết,” và nhắc đến thầy Đối với giọng khinh bạc như
xưa.
Nguyễn Ngọc Hoa
Ngày 9 tháng Tư, 2025
**********
-




