SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG HOT NEWS VỀ SINH BẮC TỬ NAM-NGƯỜI XÉ RÁCH CĂN CƯỚC TỊ NẠN
Bộ Mặt Thật của Đài
SBTN
*Danh không CHÍNH thì ngôn không THUẬN được.*
*Phải cương quyết
trong sạch hóa hàng ngũ Quốc Gia.*
*365 ngày, tại sao
lại lựa đúng ngày của VC?*
*Đơn giản chỉ là
dời ngày mà thôi, để tránh hiểu lầm. Tại sao lại không chịu?*
*Đã lở nhận lệnh
Vẹm rồi nên không dám đổi ngày à?*
*Những thương phế
binh VNCH thì cũng chả thèm cái đồng tiền dơ dáy của Vẹm.*
*KHÔNG biết cái
ngày của VC này, rồi khi được khai hóa mà vẫn cứ khăng khăng không
dời, thì chỉ là nguyên con Vẹm mà thôi!*
https://lehung14.wordpress.com/linh-tinh-miscellaneous/bo-mat-that-cua-dai-sbtn/
Danh Sách Việt Gian Hải
Ngoại
https://lehung14.wordpress.com/linh-tinh-miscellaneous/danh-sach-viet-gian-hai-ngoai/
Lê Bá Hùng, Windsor, Ontario, Canada
https://lehung14.wordpress.com/
Le Hung14
*****
Bí Mật Động Trời:
Trúc Hồ Bị Bắt, Lộ Diện Ông Trùm Showbiz Hải Ngoại!
https://www.youtube.com/watch?v=2w6rktNWSJA
Câu Chuyện Tinh Hoa channel
Bí Mật Động Trời:
Trúc Hồ Bị FBI Bắt TẠI PHI TRƯỜNG LA
'DongThienTriet2'
BÍ MẬT ĐỘNG TRỜI:
TRÚC HỒ BỊ FBI BẮT TẠI PHI TRƯỜNG QUỐC TẾ LA-LOS ANGELES, LỘ DIỆN ÔNG TRÙM
SHOWBIZ TẠI HẢI NGOẠI -(LƯU Ý) ĐỂ TRÁNH HIỂU LẦM, CHÚNG TÔI LOAN TIN TRONG SỰ
DÈ DẶT- LIỆU ĐÂY LÀ REAL OR FAKE NEWS, XIN QUÝ VỊ HÃY KIỂM CHỨNG LẠI
Bí Mật Động Trời: Trúc Hồ Bị Bắt, Lộ Diện Ông Trùm Showbiz Hải Ngoại!
https://www.youtube.com/watch?v=2w6rktNWSJA
*****
Quá 'sốc hàng': Nam Lộc
và Trúc Hồ bị 'gạch chéo' tại Đại nhạc hội Cám Ơn Anh VNCH
https://www.youtube.com/watch?v=jriCF_1MmjA
******
Amanda Nguyễn – Bay lên vũ trụ, rơi xuống Ba Đình
LÊ THANH TÙNG
Lê Thanh Tùng - quan sát từ Washington DC
Ngày trước, mỗi khi
nhắc đến Amanda Nguyễn, cộng đồng người Việt ở hải ngoại đều cảm thấy tự hào.
Cô là một cô gái gốc Việt sinh ra và lớn lên tại Hoa Kỳ, thông minh, xinh đẹp,
học vấn cao, và đặc biệt là có trái tim hướng về công lý. Amanda từng vận động
thành công Quốc hội Mỹ thông qua đạo luật bảo vệ nạn nhân bị tấn công tình dục,
được đề cử Giải Nobel Hòa bình, và là diễn giả tại nhiều diễn đàn quốc tế lớn
như Liên Hợp Quốc, TED Talk... Cô từng được xem là hình ảnh tiêu biểu cho thế hệ
người Việt trẻ trưởng thành nơi xứ người – vừa thành đạt, vừa ý thức trách nhiệm
xã hội, lại vừa mang trong mình bản sắc Á Đông.
Đối với nhiều người
Việt tị nạn cộng sản, Amanda không chỉ là niềm tự hào. Cô còn là biểu tượng. Một
biểu tượng của tự do, của nhân quyền, và của cái đẹp đạo đức giữa một thế giới
vốn nhiều thỏa hiệp và giả dối. Tên tuổi Amanda được chia sẻ rộng rãi trong cộng
đồng. Người ta gọi cô là “con cháu Việt Nam,” “niềm hy vọng mới của giới đấu
tranh,” và kỳ vọng cô sẽ tiếp nối ngọn lửa lý tưởng của những thế hệ người Việt
tị nạn từng hy sinh vì lý tưởng tự do.
Nhưng rồi, mọi thứ
thay đổi. Và như người ta vẫn nói: chính trị là thứ khiến mọi quỹ đạo đều có thể…
lệch hướng.
Từ tàu vũ trụ Blue
Origin đến trụ sở Đảng Cộng sản
Mới đây, Amanda Nguyễn
được chọn tham gia chuyến bay vào vũ trụ trên tàu Blue Origin, một chương trình
của tỷ phú Jeff Bezos. Cô mang theo một món quà đặc biệt – hạt giống sen, loài
hoa tượng trưng cho sự thanh cao, cho tâm linh, và cho văn hóa phương Đông.
Tưởng chừng món quà ấy
sẽ được cô gửi lại cho một tổ chức quốc tế, hay ít nhất là dành tặng cho cộng đồng
người Việt ở hải ngoại – những người từng cổ vũ, chia sẻ và góp phần nâng bước
cô trên hành trình xây dựng tên tuổi.
Nhưng không.
Amanda đã chọn mang
món quà ấy về trao tặng cho chính phủ Cộng sản Việt Nam.
Không những thế, cô
còn xuất hiện trong hình ảnh trang trọng tại Phủ Chủ tịch, ngồi trò chuyện, cười
nói thân mật cùng Phó Chủ tịch nước Võ Thị Ánh Xuân. Báo chí nhà nước đưa tin rầm
rộ. Các kênh truyền hình quốc doanh thi nhau tôn vinh. Và thế là, một chiến dịch
tuyên truyền được kích hoạt hoàn hảo: một người Mỹ gốc Việt nổi tiếng, đại diện
nhân quyền, nay trở về “đóng góp xây dựng quê hương,” “trao tặng món quà từ vũ
trụ cho Tổ quốc.”
Khi “tị nạn cộng sản” trở thành vé khứ hồi hạng thương gia
Nhiều người Việt hải
ngoại, đặc biệt là những ai từng vượt biển, từng sống chết để rời khỏi chế độ cộng
sản, đã bàng hoàng.
Tấm danh “tị nạn cộng
sản” – vốn được xây dựng bằng máu, nước mắt và hy sinh của hàng triệu người –
giờ đây bị một số người biến thành một tấm vé khứ hồi, khởi hành từ Mỹ, hạ cánh
tại Hà Nội, có thảm đỏ đón tiếp, có hoa sen trao tay, có cả chụp hình bắt tay
lãnh đạo, xuất hiện trên truyền hình quốc doanh như một “nhân vật kiểu mẫu.”
Nếu Amanda từng được
xem là đại diện cho tiếng nói của người yếu thế, từng đứng về phía những người
bị đàn áp, thì việc cô quay về Việt Nam, xuất hiện bên cạnh đại diện của một
chính quyền vẫn đang bị lên án vì đàn áp tự do ngôn luận, bỏ tù người bất đồng
chính kiến, đàn áp tôn giáo, và kiểm soát báo chí – thì điều đó chẳng khác nào
một cái tát vào lòng tin của những người từng tôn vinh cô.
Ở quê nhà Việt Nam,
dân gian có một câu nói cay nghiệt nhưng chính xác cho trường hợp như vậy:
“Con gái đái mồ cha”
– chỉ những người quên gốc, phản bội lý tưởng của tiền nhân, sẵn sàng quay lưng
với quá khứ để tìm lấy một chút hào quang ngắn ngủi nơi quyền lực.
Ngọn đuốc nhân quyền… hóa thành đèn lồng tuyên giáo
Amanda từng phát biểu
mạnh mẽ về nhân quyền, từng khóc trên sóng truyền hình khi kể về công lý cho những
nạn nhân bị xâm hại, từng hô vang khẩu hiệu đấu tranh vì sự thật.
Thế nhưng, khi ngồi đối
diện lãnh đạo cộng sản, Amanda không hề nhắc đến các tù nhân lương tâm đang bị
giam giữ tại Việt Nam.
Không có lấy một lời
cho Trần Huỳnh Duy Thức, Trương Minh Đức, Nguyễn Văn Hóa, Nguyễn Trung Tôn hay
Trần Thị Xuân …
Không có một dòng nào
nói đến các nhà báo độc lập, các giáo dân bị cướp đất, hay những người dân bị
cưỡng chế thô bạo.
Cô không nói gì. Cô
chỉ cười. Và trao một hạt sen.
Một hạt sen không có
mùi bùn, cũng không mang ý nghĩa khai sáng, mà chỉ đơn thuần là công cụ làm đẹp
cho một chiến dịch truyền thông của Đảng.
Đấu tranh kiểu
showbiz – váy đẹp, đèn sáng, và thông điệp rỗng
Câu chuyện Amanda khiến
nhiều người vỡ lẽ:
“Đấu tranh vì công
lý” giờ đây có thể chỉ là… một chiếc váy đẹp trên sân khấu, một bài diễn văn lặp
lại công thức, một cái tên PR được xây dựng kỹ lưỡng để được mời lên truyền
hình, được chụp ảnh cùng lãnh đạo, được trao giải thưởng, và được xuất hiện
trên trang nhất của các báo.
- Khi có camera quốc
tế, thì là “nhà hoạt động nhân quyền.”
- Khi về tới Hà Nội,
thì là “người con của quê hương.”
- Khi đứng trước dân
chúng Mỹ, thì là tiếng nói công lý.
- Khi đứng trước lãnh
đạo cộng sản, thì là “cầu nối thiện chí.”
Đáp xuống sai chỗ, mọi
thứ đẹp đẽ cũng trở nên lạc lõng
Amanda Nguyễn đã từng
bay rất cao – không chỉ trong nghĩa bóng, mà cả nghĩa đen, khi cô rời khỏi bầu
khí quyển Trái đất. Nhưng rồi, cú đáp của cô lại rơi đúng vào nơi mà hàng triệu
người Việt đã từng cố gắng rời đi bằng mọi giá – thậm chí là đánh đổi bằng cả mạng
sống.
Hạt sen từ vũ trụ là
một biểu tượng đẹp.
Nhưng khi được trao
vào tay kẻ đã làm vẩn đục cả một nền văn hóa, thì nó không còn mang ý nghĩa
thanh khiết nữa.
Câu chuyện này là lời
nhắc nhở thẳng thắn và đắng cay:
Không phải ai từng được
vinh danh cũng xứng đáng với niềm tin.
Không phải ai khoác
danh “nhân quyền” cũng là người dám bảo vệ sự thật.
Và không phải ai mang
dòng máu Việt cũng đứng về phía người Việt đang chịu đau khổ.
*********
** Qua bài viết dưới đây, cám ơn Ông Nguyễn Vạn Bình đã cho biết lập trường quá rõ ràng của Trúc Hồ..
"Ông ( Trúc Hồ )
nhìn nhận chế độ CSVN, nên ông chủ trương không chống Cộng. Ông cho rằng việc
tranh đấu để lật đổ chế độ CSVN là hoàn toàn SAI và kêu gọi mọi người phải xóa
bỏ hận thù với CSVN (sic)".
Quá 'sốc hàng': Nam Lộc và Trúc Hồ bị 'gạch chéo' tại Đại nhạc hội Cám Ơn Anh VNCH
https://www.youtube.com/watch?v=jriCF_1MmjA
******
Vị Tướng Gốc Việt Đầu
Tiên, Được Donald Trump Thăng Hàm thiếu tướng Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ
https://youtu.be/Gt_DrOJaBvU?si=HPlOWX0rgTGvaxAd
Hai Người Phụ Nữ Gốc
Việt Đầu Tiên Được Thăng Cấp Tướng trong quân đội Mỹ, Khiến Thế Giới Ngỡ Ngàng
https://youtu.be/xl2TMRtFw9M?si=f7LeTTyaYzA-QI0
*******
A I T I N và
T I N A I
Trần Trung
Chính
Cả 2 cặp từ trên
tựa đề của bài viết đều dùng động từ TIN, nhưng AI TIN thì đại danh từ AI giữ
vai trò “chủ từ” (subject), trong khi TIN AI thì đại danh từ AI trong cặp từ thứ
nhì này giữ vai trò “túc từ” (object).
Mới đây, trong
trận “thương chiến “ giữa Hoa Kỳ và toàn thể các quốc gia khác (bao gồm cả các
quốc gia thân hữu + các quốc gia thù địch với Hoa Kỳ và các quốc gia trung lập),
dư luận quần chúng Hoa Kỳ cũng như dư luận của người Việt hải ngoại và trong nước
cũng có ít nhất 3 khuynh hướng khác biệt và không khỏi tránh được những trận “đánh võ mồm” khá xôm tụ.
Người viết bài viết này không có con số thống kê
nên không thể liệt kê 2 nhóm chính là nhóm “cuồng chống Trump” và nhóm “cuồng ủng hộ Trump” chiếm bao nhiêu phần trăm trong số
người Việt tại HK (nhóm trung lập được người viết phỏng đoán khoảng 5%
là tối đa). Tuy nhiên nhóm “Cuồng Chống Trump” ồn ào hơn và có nhiều phương tiện
truyền thông thổ tả ủng hộ.
Mỗi nhóm đều có những suy nghĩ và
hành xử “cực đoan” riêng : nhóm “cuồng chống Trump” thì luôn luôn nêu ra những
thất bại của chính quyền Trump bất kể những thành tựu của chính quyền Trump đạt
được thông qua những cuộc bỏ phiếu của Hạ Nghị Viện và Thượng Nghị Viện Hoa Kỳ.
Đó là chưa kể những phán quyết của Tối Cao Pháp Viện thuận lợi cho chính quyền
Trump đã vô hiệu hóa những lệnh cấm “vớ vẩn” từ những quan tòa cấp county hay
thành phố “ra lệnh” cho chính quyền Trump không được làm điều này hay phải làm
những điều kia theo quan điểm suy nghĩ của cá nhân những quan tòa ấy. Thành ngữ
của Việt Nam có câu : “Ếch ngồi đáy giếng” đã diễn tả đúng tâm trạng của nhóm
Cuồng Chống Trump, khi những quan tòa địa phương cứ tự cho mình là Trùm Luật
Pháp có quyền ngăn cản chính phủ liên bang không được thi hành chức năng hành
pháp của chính quyền Trump.
Có lẽ nhóm Cuồng Chống Trump cố tình
quên 2 mấu chốt quan trọng của nền cộng hòa :
1)Tam quyền phân lập : Quốc Hội tập họp
các “đại biểu của dân chúng” có nhiệm vụ Đặt Ra Luật Pháp, Chính quyền liên
bang đứng đầu là Tổng Thống và Phó Tổng Thống được dân chúng bầu ra – đứng đầu
ngành Hành Pháp - để thi hành các Luật Pháp. Và sau hết các quan tòa đứng đầu
ngành Tư Pháp có nhiệm vụ “diễn giải” luật pháp.
2)Đa số thắng thiểu số là quy luật của
trò chơi cạnh tranh trong thể chế dân chủ : không có chuyện “nhất trí” trong
các cuộc tranh luận hay kết quả của cuộc kiểm phiếu – dù chỉ là 50% + 01 cũng
là thắng.
Năm 2024, sau khi ông Nguyễn Phú Trọng
qua đời, Đại Tướng Công An Tô Lâm – đương kim Bộ Trưởng Bộ Công An – được bầu
làm Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam, dư luận trong và ngoài Đảng Cộng Sản
trong nước đều có phần e ngại vì ông Tô Lâm đã chọn phe cánh của ông nắm giữ những
vị trí quan trọng. Sự e ngại ấy nằm trong suy nghĩ của con người Cộng Sản : Bộ
Chính Trị của Đảng CSVN bây giờ là CON TIN của “công an” – trong khi Đảng Cộng
Sản Việt Nam thời trước Tổng Bí Thư Tô Lâm coi công an là công cụ của Bộ Chính
Trị.
Theo như lời đồn, các tướng lãnh bên
phe Quân Đội không hài lòng về sự “xắp xếp này, tuy nhiên sống trong chế độ độc
tài độc đảng, các tướng lãnh Việt Cộng không ai dại gì bày tỏ công khai thái độ
của họ : họ luôn luôn giữ bí kíp “TỰ GIÁC là TỰ SÁT”. Dẫn chứng, phong trào
TRĂM HOA ĐUA NỞ vào năm 1956 đã “vô hiệu hóa” biết bao văn nghệ sĩ và thành phần
“tiểu tư sản” miền Bắc (con số không chính thức lên tới khoảng 170,000 người).
Rồi tới năm 1967, Lê Duẩn và Lê Đức Thọ phát động thanh trừng cái gọi là “Chống
Đảng” cũng giết và vô hiệu hóa thành phần đảng viên trung kiên (xin đọc tác phẩm
ĐÊM GIỮA BAN NGÀY của nhà văn VŨ THƯ HIÊN, và tác phẩm ĐÈN CÙ của TRẦN ĐĨNH –
là 2 tác phẩm tiêu biểu, để biết thế nào là “đạo đức cách mạng kiểu Cộng Sản Việt
Nam”.
Rồi sau 30 tháng 4 năm 1975, Việt Cộng
thi hành chính sách khoan hồng đối với “tù hàng binh Ngụy quân, Ngụy quyền” khiến
hàng triệu con người phải đi “cải tạo” chỉ vài tháng thôi. Thực tế, có người đi
cải tạo tới 17 năm, mọi người đều nhắc tới câu nói của Tổng Thống Nguyễn Văn
Thiệu :
Đừng nghe những gì Cộng
Sản nói
Mà hãy nhìn kỹ Cộng Sản
làm.
Câu nói này ban đầu được coi là lời cảnh
báo, nhưng càng về sau được cả dân chúng miền Bắc công nhận đây là “chân lý tuyệt
đối bất khả kháng nghị” (xin đọc những bài thơ của nhà văn Thái Bá Tân viết vào
năm 2019 !)
Ghi chú : cá nhân người viết cho rằng
nhân dân miền Nam (bao gồm thành phần quân cán chính) đã không hiểu bọn VC vì
chúng dùng hệ thống quy chiếu của Mộc Tinh lớn gấp 1,300 lần địa cầu, nên một
ngày trên Mộc Tinh dài hơn một ngày trên địa cầu tới mấy ngàn lần !
Dân thường trong xã hội miền Nam đã
là chứng nhân của học thuyết “Ba Dòng Thác Cách Mạng”, của chủ trương “Đánh tan
bọn Tư Sản Mại Bản”, rồi chủ trương Cải Tạo Công Thương Nghiệp, cộng thêm chủ
trương Hợp Tác Hóa Nông Nghiệp khiến toàn dân miền Nam biến thành “vô sản chân
chính”.Dân chúng miền Nam thừa hiểu là họ không thể thay đổi được đầu óc chuyên
chính vô sản của bọn Bolshevik CSVN nên họ bỏ đi đào thoát khỏi VN bằng đường
biển (chiếm đa số), còn lại một số ít thì dùng đường bộ qua ngả Cambodia.
Người ta ước tính trong tổng số người
trốn chạy khỏi VN thì chỉ có 1/3 sống sót tới được các quốc gia láng giềng
Thailand, Philippines, Malaysia, Singapore, Indonesia, Hongkong, Japan, South
Korea…Cũng có một số người tỵ nạn được các con tàu của Đức, Pháp, Na Uy, Thụy
Điển, Đan Mạch, Phần Lan…cứu vớt giữa biển -
nên những người tỵ nạn này được gọi chung là BOAT PEOPLE. Thế hệ thứ nhất
của người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản mang tâm trạng thù ghét bọn VC, hình ảnh minh họa
rõ ràng nhất là trong ngày 19 tháng 2 năm 1999 và ngày 22 tháng 2 năm 1999, khi
cộng đồng người Việt tập họp ở Nam California biểu tình chống đối tên tay sai của
Việt Cộng là tên Trần Trường đã công khai treo cờ máu và hình ảnh của Hồ chí
Minh tại tiệm Hitech của y để khiêu khích cộng đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản.
Cuộc biểu tình này “vĩ đại” vì con số người tham dự đã lên tới hơn 45 ngàn người
(theo sự ước tính của các đài truyền hình Hoa Kỳ khi họ dùng trực thăng quay lại
từ trên cao, con số đông đảo người Việt tỵ nạn tham dự bao gồm những counties
lân cận vùng Orange County như Los Angeles County, Riverside County, San
Bernadino County, San Diego County… mà gồm cả những người Việt sinh sống tại những
vùng tương đối xa như tại San José, San Francisco, Sacramento, Fresno…)
Điểm đặc biệt là 2 cuộc biểu tình rất
đông người Việt tham dự không có sự bạo động đập phá các cửa hàng như các cuộc
biểu tình của các cộng đồng khác và đặc biệt hơn nữa khi đám đông giải tán để về
nhà, Ban Tổ Chức đã có những thiện nguyện viên tình nguyện “clean up” khu vực tập
họp biểu tình nên không phải làm phiền đến Sở Vệ Sinh của Orange County.
Luật Sư Nguyễn Hữu Hiệu (đã qua đời từ
năm 2008 vì bị ung thư bao tử) đã trả lời những người bạn gốc Taiwan của ông
khi được hỏi tại sao khí thế chống Cộng của người Việt Tỵ Nạn lại lên cao như vậy
trong khi chính phủ VNCH không còn nữa : người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản chống bọn
VC vì khi nắm được chính quyền bọn VC gây thù với mọi người dân miền Nam bất kể
thành phần giai cấp, trong khi người dân Đài Loan sống cạnh người Hoa thân
Trung Cộng tại San Francisco chỉ là khác chính kiến chứ chính quyền Trung Cộng
không có cơ hội “hành hạ” người dân Đài Loan (vì do Đài Loan và Trung Hoa Lục Địa
còn cách nhau eo biển rộng tới 170 Kilometers) nên cộng đồng người Hoa gốc
Taiwan tại Hoa Kỳ không có mức thâm thù Cộng Sản như người Việt Tỵ Nạn) .
Sau biến cố Trần Trường vào năm 1999,
thành phần người Việt tại Hoa Kỳ đã có nhiều thay đổi như VC đã đưa con cháu của
họ sang du học HK, đem tiền của kiếm được sang HK đầu tư…nên số người “chống Cộng”
bị đám người Việt mới quy kết là thành phần “cực đoan” và một số người “ngo
ngoe” hô hào hợp tác để “hòa hợp hòa giải” như chủ trương CÁCH MẠNG TRẮNG của
tên Việt Gian Hoàng Duy Hùng ở Texas. Vấn đề mà người viết cần nêu ra trong bài
viết này là còn AI TIN những lời kêu gọi của Tô Lâm hay những tên dẻo lưỡi như
Hoàng Duy Hùng ?
Không thể viện dẫn lý do Tổng Thống
Trump dễ dãi với CSVN trong cuộc “thương chiến” mới bắt đầu vì Tổng Thống Trump
muốn tách rời CSVN ra khỏi vòng tay của Trung Cộng, Tô Lâm không thể áp dụng
chính sách “du kích kinh tế” như đã từng áp dụng trong 50 năm qua. Mặt khác, hiện
nay HK quá mạnh (về mọi mặt) và chính quyền Trump “dám chơi bạo” với những kẻ
phản bội thì cá nhân người viết nghĩ rằng Tô Lâm và tập đoàn lãnh của CSVN chớ
có chơi dại. Những kẻ “ngo ngoe” kêu gọi nên hợp tác với VC nêu ra rằng suốt 50
năm qua người Việt hải ngoại chẳng làm được gì VC, những kẻ đó chưa bao giờ đi
biểu tình chống Cộng không biết rằng văn phòng Tòa Lãnh Sự VC ở San Francisco không
dám treo cờ đỏ sao vàng vì không phải chính quyền Mỹ cấm, mà chủ Building nói rằng
nếu treo cờ đỏ để cộng đồng người Việt kéo tới biểu tình làm trở ngại business
của các người thuê khác thì chủ building sẽ đuổi không cho thuê nữa.
Về chuyện cheating trong thỏa ước
thương mại, ông Trump cho rằng ông ký xong thỏa ước với VN là ông quên ngay (vì
ông còn cả trăm việc khác cần làm ngay), chuyện báo cáo VC gian lận là chuyện của
cấp dưới, nếu họ báo cáo VC gian lận thì sẽ bị trừng phạt ngay không có thì giờ
biện hộ và bào chữa đâu.Thí dụ điển hình các lãnh đầu của Iran bị giết trong
tháng 6/2025 vừa qua và mới đây nước Nga của ông Putin “giỡn mặt” với ông Trump
thì đủ tỏ ông Trump của nhiệm kỳ II không phải là ông Trump của nhiệm kỳ 2016 –
2020.
Dân chúng VN hiện nay không còn biết
TIN AI trong đám lãnh đạo của CSVN, chính quyền các cấp thì thi nhau vơ vét (trộm
cắp tài sản quốc gia) và tham nhũng, những câu nói đùa giỡn mà các youtuber
tung lên internet như là VN hiện nay “ăn” bất cứ cái gì cũng sợ nhiễm độc , chỉ
có “ăn của đút lót” là không sợ bị nhiễm độc!!!
Nhà văn LÊ TÚ đã viết trên net như
sau (June/29/2025), TRÍCH ĐOẠN :
…nhiều người hay đổ lỗi
cho đạo đức rằng “thời nay người ta sống tệ quá”, “dân mình sống vô cảm quá”,
“sao bây giờ ai cũng lươn lẹo, giả dối vậy?”. Nhưng ít ai tự hỏi : “vì sao con
người lại hay thay đổi?. Vì sao lòng trung thực – vốn từng là điều đáng quý –
bây giờ bị xem là ngờ nghệch?”.
Tôi không nghĩ rằng bản
chất của người xưa tốt hơn con người ngày nay. Tôi nghĩ rằng, con người ở đâu
cũng vậy – sẽ sống theo điều mà xã hội tưởng thưởng. Nếu sống trung thực mà bị
thua thiệt, còn lươn lẹo thì được vinh danh, thì long ngay thẳng cũng phải lùi
lại để sống sót.
Nhà văn LÊ TÚ đã tìm ra “vấn đề” (nên
nhớ rằng khi tìm ra được vấn đề thì mới có giải pháp chữa trị hữu hiệu) :
Và gốc rễ sâu xa không
nằm ở từng con người, mà nằm ở thứ vô hình hơn: Một cơ chế quyền lực không ai
kiểm soát, nơi không ai dám nhắc nhở người cầm quyền, không ai đủ sức ngăn họ lạm
dụng chức vụ để vun vén cho riêng mình.
Khi quyền lực không bị
giám sát thì công quyền trở thành đặc quyền. Khi công chức không còn vì phục vụ
người dân, mà chỉ vì “thu hoạch”, thì hệ thống công quyền sẽ không cần liêm
chính – mà cần người biết cúi đầu và biết điều.
Từ đó, xã hội cũng sẽ thay
đổi theo. Người trẻ học cách LÁCH,người lớn học cách NÉ. Sự thật được cất dấu,
còn lời nói dối thì được viết thành ĐƠN XIN VIỆC, thành BẢN TƯỜNG TRÌNH, thành
BẢN BÁO CÁO THÀNH TÍCH. Ai nói thẳng thì bị ghét bỏ. Ai im lặng thì “thuận buồm
xuôi gió”.
Thế là nói dối để được
việc, khôn khéo để được tồn tại, coi thường nhân phẩm để đổi ấy vật chất…dần dần
không còn là sai trái nữa. Nó trở thành “luật ngầm”, là “kinh nghiệm sống”, là
cách để leo cao mà không bị văng ra.
Đó không phải là đạo đức
xuống cấp, mà là hậu quả của một guồng máy không có giới hạn.
Những kẻ hô hào “hòa hợp hòa giải” với
VC, những kẻ lớn tiếng nói bây giờ VN không còn là Cộng Sản nữa mà đang biến đổi
thành Tư Bản ..v…v…chắc chắn chưa đọc bài viết của nhà văn LÊ TÚ mà tôi vừa
trích dẫn trên, nên tôi xin những độc giả của tôi hãy dùng toàn bộ lý trí của
mình để suy xét tường tận vấn đề VN hiện nay, chớ nên sử dụng cảm tính nhất thời
để cho rằng những người chống Cộng hiện nay là vì có thù oán với VC.
Để chấm dứt bài viết này, người viết
xin đưa ra nhận xét : trong trận chiến vừa qua tại VN 1954 – 1975, có rất nhiều
người VN “đánh nhau” với VC, nhưng những người VN tới nay 2025 vẫn còn chống Cộng
(dù tuổi tác của họ sinh sau 1975 và không có cơ hội tham chiến) là vì họ HIỂU
RÕ CỘNG SẢN là gì, không như NCK cấp bậc Thiếu Tướng mà không hiểu rõ Cộng Sản
để rồi LƯU XÚ VẠN NIÊN trong lịch sử VN cận đại.
San José ngày 18 tháng 7 năm 2025
Trần Trung Chính
*******
Những tư liệu QUÝ HƠN
VÀNG về Sài Gòn năm 1930 | Lịch sử Việt Nam
https://youtu.be/CWn-WIn-yzk?si=MU-ZUxBGMqx-c_Rs
https://www.youtube.com/watch?v=CWn-WIn-yzk
****
Chuyện Vãn: Xướng ca
vô loại
- Vương Trùng Dương
Hắn chuyển một đề
tài cũng chẳng mới mẻ gì mà có nhiều quan niệm khác nhau về âm nhạc, để chuyển
tải những bản nhạc cần phải có ca sĩ mà nhiều người gay gắt gọi là giới
"xướng ca".
Bài viết này do một
nhà văn lão thành chấp bút là ông Vương Trùng Dương. Hắn mời các bác.
Ara
Chuyện Vãn: Xướng ca vô loại
Vương Trùng Dương
“Không có nghề nào xấu, chỉ có người xấu”
(Ngạn ngữ)
“Chỉ thời gian mới chứng tỏ người chính trực; nhưng chỉ cần một ngày để biết được
ai là kẻ xấu”
(Triết Gia Sophocles)
***
Trong thời gian qua, Đàm Vĩnh Hưng (Huỳnh Minh Hưng), ca sĩ trong nước đến Mỹ.
Ngày 19 Tháng hai, 2024, cô Mộng Linh, bạn của vợ chồng tỷ phú Gerard Williams
& ca sĩ Bích Tuyền mượn ngôi biệt thự ở Newport Coast, California tổ chức
buổi tiệc ngoài sân, nơi có bồn phun nước. Tuy có dựng sân khấu lộ thiên thấp
nhưng gần cuối bữa tiệc, Đàm Vĩnh Hưng nhảy lên ngồi lên bệ phun nước dẫn đến
ngã bệ nước, phải nhập viện cấp cứu và sau đó cắt bỏ ngón chân.
Ông Gerard Williams cũng tử tế trả tiền giải phẫu cho bệnh viện khoảng một trăm
nghìn đôla. Theo VOA, 18 Tháng Mười Một 2024 “Đàm Vĩnh Hưng cáo buộc trong đơn
kiện rằng ông Williams không thực hiện quy trình kiểm tra và bảo trì tài sản
thường xuyên, tạo ra môi trường làm việc không an toàn cho khách mời.”
Trở về Việt Nam, Đàm Vĩnh Hưng tiếp tục hát hò, múa may nhảy nhót… nhưng ngày
30 Mười, nguyên đơn của Đàm Vĩnh Hưng qua tổ hợp luật sư gởi Tòa Thượng Thẩm tiểu
bang California với lý do liên quan đến bất cẩn và trách nhiệm của người chủ
nhà, cho rằng bệ phun nước không bảo đảm an toàn (mặc dù anh ta tự ý nhảy lên
cao để mọi người theo dõi, không phải anh ta đứng cạnh đó hát mà bệ phun nước tự
nhiên ngã xuống dập chân!)… và theo đơn kiện thì tai nạn xảy ra đã làm thiệt hại
“sự nghiệp” nên bồi thường vài chục triệu đôla!
Thời gian đầu, vài tờ báo mạng trong nước cũng a dua bênh vực chàng ta, nhưng
sau khi ông Gerard Williams thấy vô lý nên kiện ngược lại Đàm Vĩnh Hưng với mức
bồi thường là “1 đồng danh dự.” Mục tiêu chính của ông là muốn nói lên sự thật.
Và, sau đó Đàm Vĩnh Hưng rút đơn kiện.
Theo chia sẻ của ca sĩ Bích Tuyền thì Đàm Vĩnh Hưng bị thương ở chân là do anh
tự ý leo lên bồn phun nước trong sân để hát, điều này khiến bồn nước bị vỡ làm
chân anh bị thương.
Vụ lùm xùm nầy qua các cơ quan truyền thông Việt ngữ ở California đề cập khá
nhiều và đả kích Đàm Vĩnh Hưng kiểu “ăn vạ” làm xấu đi hình ảnh trong giới ca
hát.
Trong quá khứ thì cộng đồng người Việt tị nạn không ưa, biểu tình “ca sĩ dở
hơi,” điển hình như bài viết của nhà văn Huy Phương “Biểu tình ‘chống Đàm Vĩnh
Hưng!’” trên nhật báo Người Việt ngày 31 Tháng năm, 2015: “Chúng tôi đã được đọc
các tin tức về các cuộc biểu tình của người Việt khắp nơi từ Đông sang Tây, gần
đây là tối Thứ Bảy, 1 Tháng Ba, rất đông người Việt đã tổ chức cuộc biểu tình
phản đối lại việc ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng sẽ sang biểu diễn tại thành phố Denver,
Colorado. Tối hôm Thứ Sáu, 15 Tháng Năm, dưới bầu trời giá lạnh, vào lúc 11 giờ
khuya, đông đảo người Việt tại Bắc California tập trung biểu tình tại câu lạc bộ
Pure Lounge, thành phố Sunnyvale, cách thành phố San Jose khoảng 8 dặm đường, để
“chống” Đàm Vĩnh Hưng…
… Việc Đàm Vĩnh Hưng bị người Việt ở Hoa Kỳ phản đối mạnh mẽ là do ca sĩ này bị
coi là tuyên truyền cho nhà nước Việt Nam. Đàm Vĩnh Hưng được nhà nước Việt Nam
tuyên dương và hát một số bản nhạc mang tính chính trị, cầm cờ đỏ sao vàng đứng
hát, là điều mà nhiều người Việt tại Hoa Kỳ ‘rất dị ứng.’
Năm 2012, trong buổi đấu giá gây quỹ từ thiện cho một ca sĩ trong nước chữa bệnh
tại phòng trà “Không Tên” ngày 4 tháng Mười Một, 2012, Đàm Vĩnh Hưng hôn môi một
nhà sư trẻ, gây tiếng xấu trong dư luận và bị chính Bộ Văn Hóa, Thể Thao và Du
Lịch Việt Nam xử phạt 5 triệu đồng. Ông sư trẻ tuổi hôn môi với Đàm Vĩnh Hưng
sau đó đã xin hoàn tục…”
Phải nói cộng đồng người Việt tị nạn (khán, thích giả) với tấm lòng nhân hậu, dễ
dãi nên không cố chấp nhiều với ca sĩ nầy đã xảy ra trong quá khứ.
Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng. (Hình: Facebook “Đàm Vĩnh Hưng”)
Nhắc đến chuyện “đáo tụng đình” nầy để đề cập đến chuyện vãn dưới đây vì gần nửa
thế kỷ qua với giới ca sĩ hải ngoại nói chung và ở Hoa Kỳ nói riêng không tệ đến
trường hợp như vậy ở tư gia của thân hữu.
Ngày xưa, Trần Hậu Chủ ưa thích hưởng thụ nơi chốn cung đình, yến tiệc với thực
khách và cung tần, mỹ nữ, tuyển chọn thơ để phổ thành nhạc với khúc “Hậu Đình
Hoa” ca hát, ăn chơi, phó mặc sơn hà xã tắc cho đám cận thần đến chỗ mất nước.
Hậu Đình Hoa tạo dựng bởi những bài thơ tuyển chọn được phổ nhạc thành khúc hát
của Trần Hậu Chúa dùng trong khi yến tiệc ở cung đình của quan trong triều, thực
khách cùng gia tần để hưởng thụ.
Đời nhà Đường ở Trung Hoa, nhà thơ Đỗ Mục (803-853) giữ chức Ngự sử ở Lạc
Dương. Xuất thân từ dòng dõi quý tộc, giỏi thi phú, được gọi là Tiểu Đỗ (nhà
thơ Đỗ Phủ (712-770) gọi là Lão Đỗ).
Quan Tư đồ Lý Nguyện ở Lạc Dương lúc nào cũng tiệc tùng, quấn quít bên đám ca kỹ,
ồn ào thâu đêm. Nhân dịp Lý Nguyện mở đại tiệc, quan trông coi hình sự Đỗ Mục
được mời tham dự, giới thiệu nhà thơ kỹ nữ Tử Vân, Đỗ Mục xao xuyến làm kẻ tình
si trước dung nhan mỹ nữ.
Đỗ Mục hào hoa phong nhã, đa tình, nhưng lại khinh thường lớp xướng ca, bài thơ
thất ngôn tứ tuyệt Bạc Tần Hoài đã mô tả hình ảnh người ca kỹ tiêu biểu cho lớp
người thuộc thành phần xướng ca vô loại:
“Yên lung hàn thủy, nguyệt lung sa,
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia.
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa.”
Trần Trọng Kim dịch:
“Khói lồng nước, bóng trăng lồng cát
Bến Tần Hoài, thuyền sát tửu gia
Gái ca đâu nghĩ nước nhà
Cách sông vẫn hát khúc Hoa Hậu Đình.”
Bài thơ tứ tuyệt nầy trở thành quen thuộc ở nước ta trong nhiều thập niên qua,
được nhiều văn nhân chuyển dịch. Xin trích hai câu sau “Thương nữ bất tri vong
quốc hận! Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa” qua các ngòi bút chuyển dịch:
“Mặc ai tan nát nước nhà
Chị em vẫn hát bài “Hoa sau vườn””
(Ngô Tất Tố )
“Chẳng biết khúc buồn xưa mất nước
Bên sông còn hát Hậu Đình Hoa”
(Bùi khánh Đản & Đỗ Bằng Đoàn)
“Ca nhi nào biết quốc vong
Đình hoa còn hát, như không hận thù”
(Chi Điền)
“Thương nữ chẳng hay hờn mất nước
Hậu đình có hát ở bên sông”
(Đào Hữu Dương)
Theo Hoàng Lê Bổn trong “Tầng Lớp & Giai Cấp Xã Hội Việt Nam Thời Xưa” về
thứ cấp, tầng lớp được tổng hợp với ngành nghề trong xã hội vào thời điểm
trước công nguyên có Ngư (công việc liên quan đến sông nước), Tiều (núi, rừng),
Canh (đất đai, đồng áng), mục (chăn nuôi, gia súc); sau nầy có: Sĩ, Nông, Công,
Thương. Sĩ ở đây được hiểu là lớp người khoa bảng, trí thức… được hiểu là sĩ
phu, không có nghệ sĩ trong thành phần này.
Vì vậy, xướng ca không có xếp loại trong thành phần nào. Công việc ca hát nầy
chỉ mua vui cho thiểu số ở cung đình, quan chức và ở chốn thanh lâu… cho nên
người đời không mấy thiện cảm.
Không chỉ ở Đông phương mới xem thường hình ảnh xướng ca, nhà điện ảnh Charles
Chaplin (1899-1977), được mệnh danh vua hề Charlot, để lại ca khúc bất hủ
“Limelight” rất quen thuộc qua lời ca của Phạm Duy và Xuân Mỹ: “Đời ca hát ngày
tháng cho đời mua vui… Rồi khi ánh đèn tắt, lặng lẽ cô đơn. Chìm trong bóng
đêm, người ta lãng quên, bẽ bàng.”
Đứng trên nhiều địa hạt khác “East is East, West is West” như quan niệm của nhà
văn Anh quốc Rudyard Kipling (1865-1936), nhưng từ ngàn xưa giữa Đông và Tây,
cuộc đời ca nữ nó phũ phàng và bất hạnh, bị người đời xem đó như lớp người để
mua vui cho khách làng chơi. Dòng thơ Xuân Diệu thời tiền chiến đã giãi bày tâm
sự, hình ảnh qua bài Tình Kỹ Nữ:
“Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,
Tay em đây mời khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng, và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử…
… Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi.”
Quan niệm đó, ngày nay đã lỗi thời. Trong 4 thú vui tao nhã: cầm, kỳ, thi, họa;
nhà văn Toan Ánh trong “Cầm Ca Việt Nam” đã viết: “Cái thú phong lưu thứ hai của
ta sau cầm, tôi nghĩ cần nói tới ca hát trước… Ta thường ca hát khi cảm hứng nổi
lên muốn đem tâm tư gửi vào giọng hát, hoặc cũng có khi vì uất hận muốn gởi nỗi
niềm bực tức vào câu ca… Ta cũng thích hát và hát cũng là một thú chơi thanh
cao tao nhã không kém gì cầm, kỳ, thi, họa”
(Toan Ánh – CCVN, NXB Xuân Thu trg 73-74).
Vào thời điểm cuối cùng của thế kỷ XX để bước vào thiên niên kỷ mới. Sau bao thập
niên ca sĩ trong nước sống cuộc sống của “công nhân xướng ca”, được làn gió đổi
mới thổi vào từ bên ngoài, xướng ca có cơ hội ca… xướng, chưa được lâu dài liền
bị “sao… quả tạ” mang búa rìu giáng xuống.
Nghề xướng ca ở trong nước ở miền Bắc trong hai thập niên (1954-1975) “nghèo rớt
mồng tơi” vì chỉ là “công nhân ca hát” trong tổ chức để hưởng tem phiếu thực phẩm.
Và cả nước khoảng thập niên 1990 nhờ “nhạc vàng” với những sáng tác các nhạc sĩ
thời tiền chiến (bị cấm vì lãng mạn, yếu đuối) và các nhạc sĩ ở miền Nam Việt
Nam mới “ăn nên làm ra” rồi nào “chảnh”, “trưởng giả học làm sang”… dẫn đến những
trò nhố nhăng, kệch cỡm mất thiện cảm. làm xấu đi hình ảnh xướng ca!
Khi đến cập đến “hiện tượng” nầy không phải người viết có đầu óc đố kỵ mà nhìn
vào thực tế giới ca sĩ ở miền Nam VN hầu hết giữ được nhân cách của người nghệ
sĩ nên không làm hoen ố hình ảnh “xướng ca vô loại.” Tôi đã viết nhiều bài về
các ca sĩ như Thái Thanh, Lệ Thanh, Hà Thanh, Lệ Thu, Mai Hương… Trần Văn Trạch,
Duy Trác, Ban Hợp Ca Thăng Long… với hình ảnh đẹp và được khán thính giả cảm
tình và ái mộ.
Trước đây báo chí trong nước đã phê phán: “Ca sĩ miền Bắc thì ỉ eo ca sĩ miền
Nam hát sến, chỉ chuộng màu mè, phù phiếm. Làng ca sĩ Sài Gòn lại chê các đồng
nghiệp ở Hà Nội khuôn sáo, khô cứng.”
Chê bai cách ăn mặc cực kỳ kinh dị “phụ họa thêm những động tác nhảy nhót, lúc
lắc bốc lửa khiến những chàng choai choai phát rồ phát dại”.
Đưa ra những hình ảnh nhố nhăng, bệnh hoạn, kiêu căng, làm tiền làm tội của giọng
hát được bốc thành “sao” hốt tiền bạc tỷ… cho thấy mối nguy hại “bệnh ngôi sao”
của loại xướng ca nầy đang hoành hành trong nước.
Tờ ANTG số 142 ví von qua lời Tường Vy: “… Dường như tình cảm nhân đạo trong lớp
trẻ bây giờ ít, họ ích kỷ hơn và không muốn chia sẻ, thậm chí vô lễ với thầy
cô. Đối với bạn bè thì khan hiếm tình thân ái, nói xấu nhau không tiếc lời. Nhiều
lần đi diễn cùng họ, ngồi trong cánh gà, tôi nghe hết.”
Tú Gân trong ngành VH-TT Lâm Đồng:… “Tất cả những điều nầy cho thấy cái tư cách
và chất nghệ sĩ đích thực đã và đang mất đi một cách trầm trọng. Chính họ, chứ
không ai khác, đã tự làm mất mình”. Ông Đặng Văn Phong, Nghệ An:… “Nếu đem so
sánh với hiểm họa ma túy thì tác hại của nó còn lớn hơn chúng ta tưởng”. Ông Phạm
Quang Bình:… “Những gì mà tác giả bài báo đã nêu lên khiến bạn đọc phải bàng
hoàng, giật mình thì lại e rằng vẫn còn chưa đủ.”
Hấp thụ làn sóng mới, thời đại mới trong “giai đoạn tạp chủng” trong xã hội bị
băng hoại đạo đức, ca sĩ nào không vướng chuyện lăng nhăng tình ái?. Lên án
phong trào ca nhạc thương mại, nhiều nhạc sĩ cũng nhập cuộc để nói về chức năng
nghệ thuật và giải trí, vẫn theo luận điệu cũ rích thời bút chiến “nghệ thuật
và nhân sinh” ở thập niên 40 để đả phá xướng ca không tuân theo đường lối nhà
nước.
Cách nay 1.200 năm ở Trung Hoa với khúc nhục ca vong quốc Hậu Đình Hoa.
Trần Hậu Chủ (583-587), vị vua cuối cùng của nhà Hậu Trần thời Nam Bắc triều.
Trần Hậu Chủ mê hai mỹ nhân Khổng Quý Tân và Trương Lệ Hoa, cho dựng gác Lâm
Xuân, gác Ỷ Kết, lầu Vọng Tiên bằng gỗ trầm hương, dát thêm vàng ngọc, để cùng
mỹ nhân thưởng ngoạn. Hằng đêm lại bày tiệc vui, họp các quan học sĩ làm thơ xướng
họa… Những bài thơ hay cho chép thành tập, đem phổ nhạc để ca nhân xướng hát, gồm
ba tập: Nghinh Xuân Nhạc, Ngọc Thụ, và Hậu Đình Hoa. Trong ba tập, Hậu Đình Hoa
gồm những bài thơ, bài hát du dương, tình tứ nhất.
Khi quân của Tuỳ Văn Đế đánh vào tới kinh đô, Trần Hậu Chủ vẫn còn say tuý luý
trên lầu Ỷ Kết. Người ta lấy nước đổ vào mặt cho tỉnh, khuyên ra hàng để cứu
sinh linh, Hậu Chủ bèn nghĩ kế… thoát thân bằng cách dắt mỹ nhân và quần thần
nhảy xuống giếng ở sau lầu để trốn!
Hơn hai trăm năm sau, thi sĩ Đỗ Mục vào cuối đời Đường, một đêm đậu thuyền ở bến
Tần Hoài, mắt nhìn cảnh khói phủ mờ sông lạnh, trăng chiếu bãi cát xa, tai nghe
giọng hát, động mối cảm hoài, làm nên bài thơ tuyệt tác Bạc Tần Hoài. Thương nữ
xưa kia, cũng như thất phu, không được học hành rành rẽ, cho nên thấy khúc ca
du dương thì hát, hay đâu đó là khúc nhục ca vong quốc nên để lại cho người đời
hình ảnh “Thương nữ bất tri vong quốc hận”. Con sâu làm rầu nồi canh!
Người xưa quá khắt khe khi quy kết “xướng ca vô loại” suy cho cùng cũng vô lý
vì “Không có nghề nào xấu, chỉ có người xấu” mà chỉ riêng cá nhân nào đó làm tổn
thương nghề nghiệp.
Than ôi! kiếp xướng ca…!
(Little Saigon, December 2024)
Vương Trùng Dương
https://saigonnhonews.com/van-hoa-van-nghe/chuyen-van-xuong-ca-vo-loai/
Wed, Jul 2 at 7:30
p.m.

