TÌNH H.O
Hoàng Mai Nhất H.O. 26 Lê Anh Thượng xin gởi đến quý vị
bài viết của một vợ H.O. dưới đây:
TÌNH H.O.
Ngày ấy đất nước mình
chiến tranh, em ở tuổi học trò yêu anh là lính trận, mỗi đứa ở một nơi; em hậu
phương còn anh nơi tiền tuyến.
Lâu lâu mình được gặp
những lần anh về phép,em trốn học mình đi chơi; ôi sao mà nhớ quá.
Em áo trắng học trò đi bên Anh màu áo trận, mình có nói gì đâu chỉ
bước đi chầm chậm mặc trời mưa trời nắng.
Gần tới giờ tan học
mình vội vã đi về,anh đưa em tới cửa,mình vội vã chia tay, anh trở về đơn vị em
ở lại chờ thư .
Ngày ấy điện
thoại chưa phổ biến, chưa có Computer,
không có Internet nên anh không có Email Address.
Em chỉ viết tay cho anh chuyện trời mưa trời nắng, rồi gởi thơ cho anh qua địa
chỉ KBC;và lâu thiệt là lâu em mới nhận được hồi âm. Thơ anh viết vội vả nhờ một
anh bạn về phép đưa cho em ở cổng trường .
Rồi Ba Má biết
chuyện chúng mình và mổi lần anh về phép, anh được phép tới nhà chơi.
Đám cưới mình cũng
đơn giãn tổ chức vào một lần anh về phép. Chiến tranh càng khốc liệt
anh vắng nhà lâu hơn, thơ về cũng lâu nữa.
"Một trăm em ơi,một trăm phần trăm. Một trăm em ơi chiều nay lại cắm trại
rồi…” Anh cắm trại lâu hơn và cắm trại cũng nhiều hơn, em chờ anh cũng giỏi
hơn.
Anh lính trận miền
xa, em cô phụ chờ chồng. Đất nước mình ai cũng vậy đâu phải
chỉ riêng mình em đâu, anh thường an ủi em như thế.
Rồi mùa
xuân năm ấy, tiếng súng bắt đầu im, anh trở vể mệt
mỏi, gặp nhau chưa mấy ngày, anh bị kêu là Ngụy phải tập trung cải tạo, em tiếp
tục chờ anh . ..
Sau bao năm chờ đợi
tin anh, em chỉ vỏn vẹn nhận được một thơ anh báo tin
bình an. Thơ anh không về từ KBC mà từ cái trại gì đó ở tận miền Bắc
xa xôi mà ngày xưa, mình gọi nó là " bên kia bức màn sắt " .
Sau mấy
ngày lặn lội, trèo đèo, lội suối, băng rừng, lưng
cổng con, tay xách giỏ lương thực đi tìm thăm Anh.
Gặp nhau chỉ vài giờ,
nhìn nhau mà không nói,nước mắt rớt nhiều hơn. Đâu nở nào cho anh biết ở ngoài
kia bobo, khoai mì thay cho gạo. Chế độ Tem Phiếu, Hờp Tác Xả; kéo người ta lại
cùng nghèo đói như nhau.
Qua bao mùa Mai nở,
anh trở về xơ xác; lý lịch bị bôi đen bởi vì
anh là lính, lính Cộng Hoà Miền Nam .
Mình cùng lăn vào cuộc
sống, em chợ trời kiếm gạo, anh góc phố vá xe; anh canh me vượt
biển, em xuôi ngược kiếm tiền, người ta đi gần hết. Sàigòn sẽ vắng
hoe nếu ngoài kia không đến, dân miền Trung, miền Bắc tràn ngập cả Sàigòn.
Sau hai mươi năm vất
vả, mình cũng tới Hoa kỳ, đi theo diện H.O. Bây giờ trên đất Mỹ,
anh máy tính làm thơ nhớ quê hương đất nước, hâm
nóng chí trai hùng mong một ngày trở lại; xây dựng lại quê hương.
Hai con xong Đại học, em chăm sóc khu vườn,
trồng hoa hồng thơm ngát, vung đấp tình H.O.
Hoàng Mai Nhì
Bà xả H.O. Hoàng Mai
Nhất
CHIẾC LÁ VÀ ĐỜI TÙ
Rầm…ầm…!!!
Chuyện gì vậy
?? Mọi ánh mắt ngước nhìn lên tầng trên. Thay cho tiếng trả lời_một
chiếc lá đang rơi…từ từ rơi…
Kèm theo tiếng thét
to (như tiếng pháo năm nào_giữa chiến trường sôi động,đạn thù
giăng lưới lửa hỏa châu dật dờ…): “ thằng Sâm trúng độc rồi”.
Không gian dường
ngưng động! Buồng giam ngột ngạt !!! Đâu đó tiếng thở dài…chắc lưỡi: “lại
một thằng…chết vì trúng độc lá cây rừng!!”
.............................
Vâng! Chiếc lá! Chỉ là chiếc lá thôi! Sẽ
không là gì hết...với đời thường.
Với Văn, Thi, Nhạc
Sĩ: “ là những nốt nhạc bổng trầm! Là những áng văn thơ trác tuyệt!!!”
Nhưng, với đời Tù: “ nếu
may mắn…cũng đủ ấm lòng qua cơn đói lạnh, trong ngục tù cộng sản
giữa đêm đen “.
“nếu chẳng may…xác
thân vùi nông một nấm_ nơi xó rừng, cây lá sẽ thêm xanh”.
……………………….
Anh nằm xuống trong
niềm đau thống hận!! Giữa núi rừng trơ trọi một mình anh…
Xác thân này, trần gian là cõi tạm. Nào mấy ai nhớ đến một người tù!!!
* Bài thơ này được làm để kính dâng hương linh của các bạn tù (dẫu không nhiều),
đã chết vì chẳng may ăn trúng các loại cỏ, lá cây rừng có độc trong
ngục tù cộng sản từ Nam ra Bắc.
*Rất tiếc không nhớ
tên các bạn tù không may này, chỉ vì không nghĩ rằng sẽ được thả về và đi thoát
được qua xứ Mỹ này.
Hoàng Mai Nhất