THỜI CHIẾN: NÁT BẤY TUỔIXANH-BUỒN RẶN ĐẺ-XIN HÔN EM
GỬI HƯƠNG THEO GIÓ MÂY NGÀN BAY...
*SA CHI LỆ
CHIỀU
THỨ BẢY
Đứng một mình giận hờn cây trứng cá
Trái đau thương chín nát bấy tuổi xanh
Ngửa mặt cười vang bên trời ẩn dụ
Như một đời góa phụ mắt sưng nhanh
Hành lang chiều ôm người tình sợ nắng
Bên nóc trại giam chim cũng chưa về
Không gian biến thành tình tự sơn khê
Bỗng có tiếng người tù hát buồn đăng đắng
Ngoài phố Tây như rộn ràng xuôi ngược?
Nàng chờ ai trong huyễn mộng vô cùng?
Áo tím bay thơm hoa nhài nở rộ
Nàng thăm ta hoen mắt giọt nồng hương
Con đường Gia Long cầu ba nhịp trắng
E ấp công viên KONYA PARK khó quên
Thành Nguyễn Huệ nhủ thời xưa nô lệ
Mãi trầm tư thách thức núi Bà Đen…
SA CHI LỆ
*Viết trong Quân Y Viện Tây Ninh
1971
**
Ôi! Thứ bảy ngất ngây kỳ quái lạ
Sao hồn ta rợn ốc suốt hành lang
Bất giác nhìn chân tiếc đời chiến mã
Phút huy hoàng lịm chết sớm trên lưng
Hồng Ngự, Tân Châu mẹ còn lận đận
Mưa nào hay con thành phế nhân rồi…
Gió bây giờ khe khẻ thức se môi…
Mẹ tưởng tượng nghìn năm bay tích sử
Đã cựa quậy nắng chiều nghiêng nức nở
Ta sẽ trở về giải ngũ làm dân
Đài phát thanh loan tin mai ngưng chiến
Để hai bên lo gom xác về chôn
Sáng phòng trống chiều thiếu giường nằm bệnh
Sớm bỏ trường tóc lệch chẻ đời trai
Nỗi bàng hoàng cứ phân bua số mệnh
Muốn nói gì, nhưng ta đã: HÉT TO!..
*SA CHI LỆ Viết ở hành lang bệnh viện
**
*BUỒN ĐANG RẶN ĐẺ
Ta bưng bít chút buồn đang rặn đẻ
Trái Đất ló đầu tóc bạc như bông
Điềm cho biết chí anh hùng phải yểu
Nhưng dù sao cũng hãnh diện ngang tàng
NHÀN
RỖI
Mời anh xin hãy vào đây
Phòng ta triển lãm gia tài trời cho
Chiếc xe đẩy mới buồn so
Cơm no rồi húng hắng ho tối ngày…
ĐÊM KHÔNG NGỦ
Ta đứng lên vói khều sự chết
Chớp mắt tiền thân thoắt đã rơi
Bên kia thần thánh làm sao biết
Ta một đời trằn trọc không ngơi!...
* EM TRÓI ANH
Em trói anh bằng những sợi tóc mềm của em
Anh giam anh trong nhà tù mắt biếc
Anh tra khảo anh với đôi tay nhánh mộng
Rồi nhìn mình như đã chết từng đêm…
Nhiều khi thấy em ngủ trong thơ anh
Bất giác ngạc nhiên không thể ngờ được
Niềm sung sướng lạc về hơn giông tố
Anh đứng hát triền miên giữa kinh thành…
Anh
xin hôn em bằng thơ anh
Có
mùi máu tanh ngoài mặt trận
Có tiếng
rên la nhà cửa tan tành
Và nước
mắt mẹ cha trong nhà xác…
Em hãy hát đi đêm nào không trăng sao
Anh sẽ dìu em qua thế giới đèn màu
Em nũng nịu không thèm mua áo cưới
Đòi anh hôn bên phố lạ lao xao…
Ta kiếm hoài tương lai
Nghe túi nào cũng rỗng
Hơi thở chợt thật dài
Nhìn mình thấy không giống…
Lưng còng ngựa sắp mỏi
Bụi sầu trên ngón tay
Hạnh phúc gào Thượng Đế
Định mệnh chảy máu tai…
Em à ! Đừng có thênh thang
Nhớ che kỷ niệm qua ngàn gió bay
Bóng hồn nhiên rót đổ dài
Dấu chân tình ái chiều nay tuyệt vời…
Em quên để nụ cười buồn rơi…
Chim hoàng hôn đốp mấy lời cô đơn
Thôi! Long Mỹ chớ dỗi hờn
Nghe hy vọng dựng lầu son tháp ngà…
Đêm như dao rạch nát hồn
Tay xoa vết tích từng cơn loạn cuồng
Đất trời ta bóp tang thương
Ba năm khác giấc nghê thường là bao?...
Quán khuya ngoài phố yêu nhau
Còn ta chiến đấu đớn đau trên giường
Em còn đếm mấy nhớ thương?
Hay đang say đắm từng chương giấc nồng?...
Yêu em trời mọc trổ bông
Mai khoanh tay ngó phố hồng em đi!...
*SA CHI LỆ Viết trong quân y viện Tây Ninh
1971