GIỚI THIỆU THI SĨ NGUYẾN VĂN LẬP
Thi Sĩ Nguyễn văn Lập, Khóa 27 Thủ Đức, cựu Trung Úy Pháo đội trưởng Pháo đội B2 Tiều đoàn 2 Pháo binh Nhảy Dù
***
Kính mời quý vị thưởng thức Ca Khúc - Charlie Ngọn Đồi Quyết Tử
Thơ NGUYỄN VĂN LẬP – NHẠC SĨ ĐINH ĐẠI phổ nhạc & hát
Nhạc Sĩ HÀ LAN PHƯƠNG
phổ thơ NGUYỄN VĂN LẬP
Thu Vạn Cổ Sầu
Thu Vạn Cổ Sầu
Nắng nghiêng vàng bước chân ngày
Gió hiu hiu những đêm dài phương đông
Lá rơi trên ngọn thu phong
Hồn theo nổi nhớ, sầu trông héo người
Nằm nghe mưa đổ xuống đời
Len vào song cửa, bên ngoài gió lay
Lá vàng rụng xuống chưa thay
Lá xanh hiu hắt, sương mai lạnh lùng
Thu sao buồn đến não nùng
Dưới chân lá cỏ úa từng nổi đau
Trăng thu viển xứ cổ sầu
Hồn thu thổn thức trên lầu nghinh phong
Thu xưa tím cả nổi lòng
Bao lần đưa tiễn, không mong, lại về
Nghìn trùng vạn lý sơn khê
Thiên thu vọng nguyệt, tứ bề vấn vương
Ta xin đời có vô thường
Vì ai tấu khúc đoạn trường, nhớ quê.
*Thơ Nguyễn văn Lập
Nhạc HÀ LAN PHƯƠNG
***
Kính mời đọc DÒNG THƠ THI SĨ NGUYỄN VĂN LẬP
Cánh Dù Ra Biển
Lơ lững trời cao dõi mắt trông
Cánh dù ra biển nhớ phương đông
Ngày qua tháng lại nhiều mơ ước
Đêm đến rồi đi những đợi mong
Đất khách tha phương sầu viễn xứ
Nước người lưu lạc nhớ non sông
Một thời ngang dọc còn chưa dứt
Quê cũ ngày về hết lưu vong.
______ Mủ Đỏ Nguyễn văn Lập
***
Đêm Ở Định Quán
Lên đây xếp đá ngăn trời
Chim bay chưa mỏi cánh đời nhiễu nhương
Nhác trông em thấy nõn nường
Đuổi theo gió cuốn cuối đường xôn xao
Chiến chinh quên vẫy tay chào
Trong cơn truy sát, cúi đầu nghe quen
Lạnh ôi tê tái hơi men
Một tôi thắp sáng cho đêm não nùng.
***
Khi Ngang Qua Mỹ Chánh
Lên núi ta ngồi nghỉ
Thở dốc bao mái đầu
Chiến chinh đời tướng sĩ
Sương gió bao dãi dầu
Quân đi trên cầu gẫy
Sông nước cuồn cuộn trôi
Bao giòng đời ra biển
Còn đi mãi không thôi
Pháo từ trong núi đến
Pháo từ đồng nội ra
Bao giờ ngưng tiếng súng
Mẹ theo lính hồi cư
*Nguyễn văn Lập
***
Lục bát lưu vong
(Đời ta một cánh dù vong quốc
Bay giữa quê người nhớ cố hương)
Theo ta qua đến chốn này
Hồn thơ chưa hết tháng ngày tả tơi
Nỗi sầu viễn xứ khôn nguôi
Thương ta, có xót những lời đau không?
Cùng ta, lục bát lưu vong
Nửa đau vận nước, nửa mong ngày về
Bao năm hồn thức não nề
Bao đêm không ngủ mơ về quê hương
Em còn réo rắc tơ vương?
Thanh âm vọng nhạc thiên đường, mê cung
Vì ta, em đã vẫy vùng
Vào sanh, ra tử, đã cùng cuộc chơi
Thương ta chinh chiến một thời
Những năm tù ngục, cuối đời, tha hương
Mờ nhân ảnh, vẫn khói sương
Quê hương còn đó, nỗi buồn canh thâu
Vì em, ta mang nỗi sầu
Bao lâu chồng chất, bấy lâu bạc đầu.
* Nguyễn văn Lập
***
Nhìn Nhau Bỗng Thấy Quê Hương Cũ
Ngựa đang sải vó lưng đồi
Súng gươm bỏ lại cuộc chơi nửa chừng
Một thời ngang dọc kiêu hùng
Tháng tư gãy súng đếm từng nỗi đau…
Ta đứng bên nầy, trông núi sông
Một trời thương nhớ ở phương đông
Đường hoa theo dấu chân luân lạc
Một gánh giang san khóc hộ chồng
Một ngày tan nát bao thân phận
Nửa kiếp lưu vong tối mặt mày
Cũng thử đưa cay bằng chiến trận
Ói toàn uất hận lúc xuôi tay
Bạn bè còn lại bao nhiêu đứa
Đứa còn, đứa mất chẳng ai hay
Chí lớn cùng đường, tài bỏ xó
Anh hùng bạt mạng, vợ con lo
Nhớ quê chửi nát mồ ma đỏ
Một nắm xương khô đẫm máu đào
Nhìn nhau bỗng thấy quê hương cũ
Nghìn trùng rực rỡ núi sông xưa
Vết đau ngày tháng còn mưng mủ
Giọt lệ bên đường mặc gió mưa
Ví thử xuân xanh còn rực lửa
Cũng đành dâng hiến trọn non sông
Và em, sẽ một đời tựa cửa
Nhìn qua lục địa để ngóng trông.
-Nguyễn văn Lập
***
Charlie, Ngọn Đồi Quyết Tử
Nửa ngày ở Dakto
Sớm mai bắn súng lên trời
Chào cô gái Thượng mang đời trên lưng
Buổi trưa xuống, phố tưng bừng
Chào nhau, Mũ Đỏ không mừng không lo.
Vào Charlie
Trăm con chim lạ về rừng
Cờ treo hai ngọn, lẫy lừng chiến khu
Kontum gió núi, sương mù
Theo quân vào cuộc, sinh, từ, quê hương
Ba lô, súng trận, sa trường
Tiếng quân reo, dấy biên cương ngút ngàn
Điệu sầu nửa phím tơ loan
Áo phong sương đã mấy lần tả tơi
Xung phong vũ khúc lên đồi
Bom rơi, pháo nổ, thây người ngả nghiêng
Tóc tai phủ mặt đêm đen
Đầy trời khói lửa Tam Biên, bão bùng
Một thời ngang dọc kiêu hùng
Charlie gãy cánh thiên thần, tiếc Thương
Cánh dù lộng gió muôn phương
Vào lòng đất mẹ, máu xương ngậm ngùi
Tay khô đốt sáng đỉnh trời
Lập loè đốm lửa, thắp đời quạnh hiu.
_______ Mũ Đỏ Nguyễn văn Lập
***