KÍNH GIỚI THIỆU TRANG THƠ ĐANG QUANG CHÍNH
Tình chút ít
Thượng đế cho ...
không cho cả mọi điều
Ngài cũng cho ...
không điều gì quá ít
Phần chưa đầy ta phải
tự kiếm tìm
Ta đã cho nhau những
gì thật lớn ...?
Tình yêu đó chẳng cần
điều kiện lớn
Trái tim to nhốt trọn
cuộc tình đời
Niềm luyến ái, nồng
nàn và tha thiết
Điều quá ít ... hiếm
hoi ta đã có ...?
Thời gian kia gần gũi
chẳng được nhiều
Không chỉ hai thân
hình khi gần cận
Một tâm hồn đồng cảm
để hiểu nhau
Đồng cảm đó không
hoàn toàn tuyệt đối
Đó chính là phần giữa,
ít và nhiều
Đó là những gì chúng
ta tìm kiếm mãi
Chẳng vì kiếm tìm mà
lạc mất nhau
Khi ta xa em thấy buồn
em khóc ...
Anh xa em ... không
khóc cũng buồn rầu
Giọt lệ em rơi ...
lòng anh thổn thức
Anh chẳng cười ... em
vui lắm hay sao...?!
Thôi em nhé!... tạm
xa nhau tự hiểu
Kiểm lại xem ta còn
thiếu điều gì
Em và anh cho nhau
không nhiều, ít
Có thiếu chăng đồng cảm
với tin yêu ...!
Đặng Quang Chính
Thuyền tình xa bến
Ai đã đi ai giờ quay
trở lại
Thuyền xa kia người
đã nhổ neo rồi
Trong bờ vắng ai dõi
theo im lặng
Hẹn ngày về bao xuân
nữa trôi qua
Người ra đi lý tưởng kia kêu gọi
Vạch hướng mới cho
tương lai sáng chói
Phương trời xa bao vinh
hoa ngời sáng
Lúc quay về rực rỡ
ánh bình minh ?
Người ra đi vì một lời
réo gọi ?
Đỉnh non cao tình ái
đã lên ngôi
Tìm tình yêu vào cuối
đời khổ nạn
Lánh xa đây một duyên
kiếp lỡ làng
Lời người ra đi bao
giờ cũng đẹp
Nhớ vè em luôn mãi ở
trong tim
Tình yêu vĩnh hằng ta
từng ôm ấp
Có phải chăng huyền
thoại chuyện con lừa ?
Lừa người tình có gì
vui không nhỉ
Ba mươi năm thương nhớ
ở đầu môi
Chục năm rồi gần mà
như xa cách
Chuyện tình yêu nói
mãi chẳng cạn lời !
Đặng Quang Chính
Vòng tròn khép kín
Trời mưa trời cứ mưa
Đi ... tôi vẫn cứ đi
Mưa giọt lệ rơi xuống
Cười tiếng khóc bật
ra
Mù trời sương mùa thu
Mù môi trường dần xấu
Mù bóng tối cuộc đời
Mù vô minh tâm thức
Nghĩa trang hàng lớp
lớp
Dịch hủy diệt cuộc đời
Dịch cướp đi sự sống
Dịch bệnh người giết
người
Tiếng kêu than ai oán
Thương thân phận con
người
Trời mưa trời cứ mưa
Tôi đi hêt cuộc đời
!...
Cuộc đời đau thương
quá
Sinh ra để dần chết
Hụp lặn cõi hồng trần
Mãi đi tìm hạnh phúc
Hạnh phúc ở nơi đâu
Nào có ai hay biết
Đi mãi miết tận cùng
Vòng tròn sinh lão tử
!...
Đặng Quang Chính
Tu ở đâu
Người đời ai cũng biết
Tu là sửa, chỉnh đổi
Tu tìm con đường ngay
Tu phải có chánh pháp
Tu ở mãi trong rừng
Tu thật khó vô cùng
Tu ở ngoài chợ đời
Càng khó lắm ai ơi
Dù trong hay ngoài đời
Rừng âm u là tâm
Nước khuấy động tâm động
Hãy xét kỹ tâm mình
Ấy là cõi vô minh
Ấy phải cần thiền định
Hãy lắng đọng đục
trong
Mới có đủ trí tuệ
Tu một mình trong am
Nếu có nói lảm nhảm
Tâm sẽ không bình thản
Ta sẽ đi loanh quanh
Tu một mình trong cốc
Nhờ âm thanh lốc cốc
Kéo mình khỏi cơn mê
Nhưng chẳng đến bờ bến
Tu ở nơi cái đình
Ông Thành hoàng thờ
cúng
Nếu chẳng kính ông ta
Mình chẳng ra chi hết
Tu ở một cái chùa
Phật, Pháp, thần,
thánh, tăng
Phải nghiêm trì kính
cẩn
Phải tu thật tinh tấn
Dù không được đến
chùa
Dù không thành sư sãi
Khi đã đủ trí huệ
Quyết kiên trì theo
đuổi
Tu tập để sửa mình
Tâm không ngay phải
chỉnh
Đừng để dục vọng kéo
Phật sẽ hiện trong
tâm
Khi nhất quyết tu
chùa
Phải có hàng cư sĩ
Gia đình Phật tử đông
Nếu không tu am cốc
!...
Đặng Quang Chính
Sứ mạng kẻ thiện
lương
Kìa có ông nào leo lên núi
Vác thập tự giá như
chúa Jesu
Chịu thay tội chết
cho dân Chúa
Không ... ông đang
vác cả địa cầu
Điều tăm tối âm u
phát triển
Ánh sáng điều lành
như dần tối
Hỡi ... con người, ai
muốn thế không
Có ai muốn trắng
thành đen quách ?
Có ai muốn dối gian
lên ngôi ?
Kẻ lòng ngay bị bịt
miệng mồm
Người thiện lương bị
nhiều đầy đọa ?
Người trèo lên núi chính là ông
Lá cờ Mỹ sau lưng phấp
phới
Cánh tay giương cao
tiếng quát to
Chiến đấu ... chiến đấu
... đến tận cùng !
Ngày chiến thắng
không còn lâu nữa
Sự lành sẽ vượt qua
điều dữ
Thiện lương sẽ thắng
kẻ gian tà
Trái đất lành cho người
công chính !..
Đặng Quang Chính
Say, sầu, nhớ
Rượu nồng không uống
sao say
Tình nồng không thử
biết sao ngọt bùi
Tình đầu dù chẳng đi
tìm
Tình đầu không rủ
cũng tìm đến nhau
Rượu nồng đã uống
không say
Tình dầu dù biết
thương đau chẳng sầu
Chim bay mất dấu đã
lâu
Không sầu tình có ngất
ngây chẳng màng
Chim bay đã bấy lậu
nay
Không buồn nhưng nhớ
và say làm gì
Cuộc tình thật lạ thật
kỳ
Ai yêu nên dệt truyện
tình mộng mơ !..
Đặng Quang Chính
Tình yêu và mong đợi
Em ơi ... sống là tin
yêu, chờ đợi
Như nước nguồn tuôn
chảy để thành sông
Như đồi cao vun mãi
thành núi lớn
Như hết trăng sao đến
ánh thái dương
Như sông kia sẽ chảy
vể biển cả
Như núi cao chất chứa
khối tình ta
Mây vi vu làm tình ta
nhẹ lướt
Sóng ru êm dệt mãi mối
tình nồng
Em vẫn đợi mong anh
vè quê cũ
Anh có còn ôm ấp mối
tình xưa
Dấu kỷ niệm còn khơi
hoài tình ý
Lòng bâng khuâng nhớ
mãi mối ân tình
Em vẫn nhớ em ... anh
vẫn đợi em
Vẫn ru hoài giấc mơ
hoài niệm cũ
Nhưng thời gian không
đứng chờ đợi mãi
Tóc ta xanh mãi mãi
chẳng bạc phai ?!..
Đặng Quang Chính