728x90 AdSpace

Smiley face
  • Latest News

    KÍNH GIỚI THIỆU HAI BÀI VIẾT TRẦN TRUNG CHÍNH KHỎA LẤP LỊCH SỬ & TỨ KHẢ

     KÍNH GIỚI THIỆU HAI BÀI VIẾT TRẦN TRUNG CHÍNH KHỎA LẤP LỊCH SỬ & TỨ KHẢ

                                                                                *Minh họa

    KHỎA  LẤP  LỊCH  SỬ

    Trần Trung Chính

    Khỏa lấp (v.) làm che lấp đi bằng một sự việc khác để đánh lạc sự chú ý, td : cười phá lên để khỏa lấp nỗi bực mình.

    Rất nhiều người Việt Nam thế hệ của tôi và thế hệ trước đó rất bực mình luôn luôn kết án bọn VC là “bóp méo” và “sửa đổi lịch sử” để khoác lên vai trò cai trị chính thống cũng như biện minh cho những biện pháp cai trị hà khắc và tàn bạo đối với dân chúng Việt Nam. Ấy là vì chúng tôi đã được sống cùng lịch sử Việt Nam cận đại đã từng tham dự chiến tranh chống Cộng Sản  tại lãnh thổ của VNCH, cũng như chúng tôi đã là nạn nhân của cái gọi là “trại cải tạo” của Việt Cộng trong thời gian dài (mãi đến tháng 6/1984 tôi mới được từ Trại Cải Tạo Bình Điền- Thừa Thiên trở lại Sài gòn).

    Tôi dùng tựa đề KHỎA LẤP LỊCH SỬ trong bài viết này để nhằm vào thế hệ sinh ra từ những năm 1980 trở về sau để các em cháu của tôi biết rằng những gì thuộc về “ lịch sử của Bên Thng Cuộc” chỉ là những rác rưởi của lịch sử mà bọn VC đưa ra trong hơn gần 80 năm qua thì không phải là “đích thực lịch sử”. Điều nhắn nhủ của tôi là các thế hệ em cháu của tôi cần tìm tòi những nguồn lịch sử khác để so sánh đối chiếu để chính thế hệ các em cháu có những ứng xử thích hợp với vai trò của công dân nước  Việt Nam Tự Do Độc Lập và Tự Chủ chứ không phải là những con bù nhìn của lịch sử luôn luôn bị huyễn hoặc theo những luận điệu tuyên truyền láo lếu của cái gọi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

    Tôi đã xem video mà bọn VC trình diễn kỷ niệm 70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ dĩ nhiên những gì trình bày trong video thì không phải là những gì đã xảy ra trong thực tế tại chiến trường vào những năm 1952 – 1954. Điều đáng nói ở đây là những kẻ được xưng tụng là “trí thức”, là những học giả, là những nhà nghiên cứu lịch sử, là những nhà báo, nhà văn…ăn lương sinh sống phè phỡn trong các viện nghiên cứu nhưng lại chẳng sản xuất ra những tác phẩm phản biện mà chỉ phí tiền in ra hàng bao nhiêu sách vở và báo chí với nội dung “nịnh hót” để đánh bóng cho bọn “cầm quyền” với mục đích “chém gió” và làm ngu dân chúng.

    Tôi sẽ lần lượt nêu ra những “ém nhẹm lịch sử” mà nhà cầm quyền Việt Cộng cố tình thực hiện như sau :

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ nhất : bọn VC luôn luôn khoác lác và khuếch đại chiến thắng ĐBP là sự kiện “long trời lở đất” trong hậu bán thế kỷ 20 khi sau 80 năm bị thực dân Pháp đô hộ mà giờ đây nhân dân VN dưới sự “lãnh đạo anh minh “ của Hồ Chủ Tịch đã lật đổ được “ách cai trị của ngoại bang ”. Như vậy tại sao chính quyền thuộc địa và quân đội của Pháp không cút xéo về Pháp ngay lập tức để Việt Minh “giải phóng” toàn cõi Việt Nam như Nhà Trần vào thế kỷ 13 , hay như vào cuối thế kỷ 18 Quang Trung Hoàng Đế đã quét sạch 200,000 quân Thanh ra khỏi Bắc Hà dành lại chủ quyền hoàn toàn cho đất nước Việt Nam ?

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ hai : tại sao chỉ có duy nhất đại diện của Việt Minh là Phạm văn Đồng hạ bút ký vào Bản Hiệp Định Genève 1954 chia đôi đất nước Việt Nam mà đại diện của chính phủ Quốc Gia Việt Nam do ngoại trưởng Trần Văn Đỗ cầm đầu không ký vào Bản Hiệp Định Genève 1954 ?

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ ba : tại sao lại lấy vĩ tuyến 17 của tỉnh Quảng Trị với con sông Bến Hải làm tiêu chuẩn chia cắt mà không phải là vĩ tuyến 16  như thỏa ước Postdam của tứ cường ( Hoa Kỳ - Liên Sô- Anh Quốc và Trung Hoa Quốc Gia ) đã thỏa thuận hồi tháng 5/1945.

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ tư : bản Hiệp Định Genève 1954 có phải là một hòa ước như hòa ước Patenôtre 1882 hay hòa ước Harmand 1883 sau khi Triều Đình Huế bị bại trận trước quân xâm lược Pháp ? Nếu là một hòa ước, tại sao chính quyền Việt Minh (phe thắng trận) lại không nhận được bất cứ bồi thường hay viện trợ kinh tế từ phía chính phủ Pháp (phe thua trận) ?

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ năm : điều khoản vào năm 1956 chính quyền Nam – Bắc phải thực hiện cái gọi là Hiệp Thương Thống Nhất có nằm trong quy định chính thức (official) của Hiệp Định Genève hay không ? Tại sao khi chính quyền Ngô Đình Diệm không chấp nhận Hiệp Thương Thống Nhất thì những đại cường bảo trợ cho Hiệp Định Genève 1954 lại không thể đưa ra những chế tài cần thiết.

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ sáu : năm 1950 sau khi Trung Cộng chiếm được toàn thể Hoa Lục và đánh đuổi Chính phủ Trung Hoa Quốc Gia (do Tổng Thống Tưởng Giới Thạch lãnh đạo) phải chạy sang đảo Đài Loan,  Mao Trạch Đông đã ra lệnh cho Hồng Quân Trung Hoa giúp đỡ Hồ chí Minh và quân đội Việt Minh toàn diện. Sự giúp đỡ toàn diện của Trung Cộng khiến cho 25,000 quân Pháp trú đóng tại Bắc Việt nguy khốn, các cứ điểm quân sự quan trọng nằm sát biên giới Hoa – Việt lần lượt rơi vào tay quân Việt Minh như Cao Bằng, Lạng Sơn, Tuyên Quang, Hà Giang, Lai Châu, Đông Triều, mỏ than Hòn Gay...Quân Việt Minh cũng đang vây hãm secteur Vĩnh Yên do Đại Tá Vanuxem chỉ huy, Vĩnh Yên là một tỉnh miền Trung Du Bắc Việt chỉ cách Hà Nội không quá 100km, nếu Việt Minh chiếm được Vĩnh Yên thì Hà Nội khó lòng mà giữ vững.

    Chính phủ Pháp liền cử Thống Tướng De Lattre de Tassigni đem 180,000 quân sang cứu viện. H chí Minh và Việt Minh la toáng lên rằng thực dân Pháp mưu toan xâm chiếm Việt Nam lần thứ hai để áp đặt  sự thống trị trên toàn cõi Đông Dương. Kỳ thực vào thời điểm 1950 – 1951,  nước Pháp không có khả năng tham gia chiến tranh ở mức độ lớn :  sau thế chiến II, nước Pháp bị chiến tranh tàn phá, kinh tế suy đồi chưa có khả năng phục hồi nên chính phủ Pháp mưu toan bỏ rơi Đông Dương. Mặt khác, nếu Việt Minh chiếm được Việt Nam thì sự an nguy của chính quốc không hề hấn gì bởi lẽ cả Việt Minh và Trung Cộng cũng không thể đem quân đi xa 30,000 km tới tận Tây Âu để tấn công nước Pháp.

    ÉM NHẸM VÀ KHỎA LẤP THỨ BẢY : Hoa Kỳ là quốc gia hùng mạnh nhất sau thế chiến thứ hai và cũng là quốc gia cầm đầu thế giới tự do đang ra sức “be bờ và ngăn chặn” các cuộc xâm lăng lấn chiếm của khối Cộng Sản trên các chiến trường Âu Châu và Á Châu. Vào thời điểm 1950 – 1951, Hoa Kỳ đang kẹt 250,000 quân (cộng thêm 30,000 quân của Liên Hiệp Quốc) đang ra sức chận 01 triệu chí nguyện quân của Trung Cộng do nguyên soái Bành Đức Hoài chỉ huy tại mặt trận Cao Ly nên không thể chi viện giúp nước Pháp tại Đông Dương được : cho nên chính phủ Hoa Kỳ đã cử đặc sứ sang Paris thuyết phục nước Pháp đem đại quân sang Đông Dương với sự trợ giúp về vũ khí, đạn được, xe cộ, nhiên liệu, trọng pháo và đương nhiên có cả tiền bạc để trả lương cho 220,000 binh sĩ tham chiến tại Đông Dương. Được sự hứa hẹn của chính phủ Hoa Kỳ, Thống Tướng De Lattre de Tassigni mới ra sức tuyển chọn các “tội phạm chiến tranh của Đức Quốc Xã” xung vào các binh đoàn Lê Dương của quân đội Pháp, đồng thời thu gom các đơn vị đánh thuê của các xứ thuộc địa như Tunisie, Algerie, Maroc, Sénégal, Trung Phi...v..v...

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ tám : là một tướng giỏi, Thống Tướng De Lattre de Tassigni đã giải vây cho secteur Vĩnh Yên bằng những trận dội bom napalm khiến Võ Nguyên Giáp phải ra lệnh quân Việt Minh rút sang bên kia biên giới Trung Hoa để tránh phi cơ của Không Quân Pháp truy kích, đồng thời gây thiệt hại đáng kể cho quân Việt Minh của Võ Nguyên Giáp tại các mặt trận Ninh Bình, Hòa Bình, Sơn La, Nà Sản, Cánh Đồng Chum... mặc dù con trai duy nhất của ông là Trung Úy Bernard De Lattre đã bị tử trận tại Ninh Bình.

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ chín : sau khi tình hình quân sự tại chiến trường Bắc Việt tương đối khả quan, Thống Tướng De Lattre de Tassigni liền bay sang Hoa Kỳ hội đàm với các giới chức cao cấp của Hoa Kỳ để ký kết các văn kiện cụ thể mà trước khi sang Đông Dương ông mới chỉ được hứa miệng. Tại Washington D.C. Thống Tướng De Lattre de Tassigni được các giới chức Hoa Kỳ cho biết vai trò và nhiệm vụ mà quân đội Pháp đảm trách : đó là đánh cho quân đội Việt Minh “tan tác” sao cho đến khi có giải pháp chính cho Việt Nam thí chính quyền miền Nam do Hoa Kỳ hậu thuẫn sẽ không bị quân Việt Minh nuốt chửng.  Giới chức cao cấp về chính trị của Hoa Kỳ cho biết theo sự phân chia của tứ cường (Hoa Kỳ-Liên Sô- Anh và Trung Hoa Quốc Gia) tại hội nghị Postdam, quân Anh giải giới quân đội Nhật từ vĩ tuyến 16 trở về phía Nam, còn quân đội Trung Hoa Quốc Gia giải giới quân Nhật từ vĩ tuyến 16 trở ra phía Bắc, nay Trung Cộng chiến thắng quân Trung Hoa Quốc Gia thì từ vĩ tuyến 16 trở ra phía Bắc được trả lại cho Trung Cộng.

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ mười : trước ngày chính thức ký kết Hiệp Định Genève 1954, phía Pháp “kỳ kèo” là nếu chia cắt tại vĩ tuyến 16 (tức là Đèo Hải Vân) thì Việt Minh phải nhường cho Pháp hành lang Nam Định- Bùi Chu –Phát Diệm. Chính ngoại trưởng Molotov bảo thẳng với Phạm Văn Đồng là Liên Sô đã đang “điên đầu” với hành lang Tây Bá Linh nên chớ có dại mà nhận giải pháp chia cắt ở vĩ tuyến 16, nhận giải pháp chia cắt ở vĩ tuyến 17 nhưng không phải nhường  hành lang Nam Định – Bùi Chu –Phát Diệm thì an toàn hơn cả.

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ mười một : Thiếu Tướng De Castries chỉ huy trưởng căn cứ ĐBP ra lệnh cho toàn thể binh sĩ dưới quyền “ngưng bắn” chứ không đánh điện xin đầu hàng như bọn VC hay tuyên truyền xảo trá (các sử gia có thể kiểm chứng bằng cách xem lại nhật ký hành quân của Thiếu Tướng De Castries còn lưu trữ trong văn khố của quân đội Pháp). Ảnh chụp còn lưu trữ trong văn khố của Việt Minh : 2 binh sĩ của Việt Minh đội nón cối chạy lên cắm cờ trắng trên hầm chỉ huy của Thiếu Tướng De Castries chứ không có binh sĩ của quân đội Pháp (đội nón sắt) cắm cờ trắng !!!

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ mười hai : theo hồi ký của Đại Tướng Henri Navare viết vào năm 1956, Hoa Kỳ viện trợ 8 tỷ dollars từ 1952 đến tháng 5/1954, quân đội Pháp có khoảng 45,000 binh sĩ tử trận và khoảng 70,000 binh sĩ bị thương tật. Trong khi 70 năm sau (2024 – 1954) phía Việt Minh + Việt Cộng chớ hề công bố số tổn thất !! Hay là chiến thắng ĐBP là chiến thắng thần thánh do những thần thánh đảm trách nên không có ai tử trận và cũng không có ai bị thương tật chăng ? Thật là BÁI PHỤC.

    Ém nhẹm và khỏa lấp thứ mười ba : chính giới Pháp cũng như các tướng lãnh  của Pháp thường phiền trách quân đội Hoa Kỳ không sử dụng pháo đài bay B-29 để cứu vãn căn cứ ĐBP. Nhưng theo Trung Tá Hồ Văn Thống khóa 10 VBQG Dalat : khi theo học khóa Chỉ Huy Tham Mưu Cao Cấp, một giáo sư thỉnh giảng cho biết Hoa Kỳ đã lượng giá cuối trận đánh ĐBP, quân đội Việt Minh đã “tan tác” phải cần 10 năm sau mới đủ sức phục hồi nên không cần thiết phải cứu giá Điện Biên Phủ thêm nữa.

    Sự ước tính của HK khá chính xác, sau khi 2 anh em của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Cố Vấn Ngô Đình Nhu bị sát hại vào ngày 02 tháng 11 năm 1963, tình hình chiến sự tại miền Nam Việt Nam trở nên rối ren tệ hại với các trận đánh lớn tại Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giả , Toumorong, Dakto...do bộ đội chính quy của Bắc Việt đảm trách trong khi quân đội VNCH được các tướng lĩnh kéo quân về Sài Gòn tranh dành quyền lực mà lơi là công việc chống cộng tại các biên thùy.

    Kết luận : VNCH có được 10 năm an bình từ 1954 đến 1964 để kiến thiết xây dựng hạ tầng cơ sở cũng như đào luyện nhân lực qua đường lối giáo dục nhân bản, trong khi đó phía Bắc Việt vẫn giữ nguyên những gì mà người Pháp để lại (không  xây dựng cơ sở mới) mà lại dồn hết sức vào binh bị để chuẩn bị xâm lăng miền Nam Việt Nam.

    Bài viết này tạm ngưng tại chiến thắng ĐBP tháng 5/ 1954, hy vọng các độc giả lượng giá xem các lãnh tụ VC như Hồ chí Minh, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ ... có thực sự là “đỉnh cao trí tuệ” hay chỉ là những bad guys viết lịch sử bằng máu và nước mắt của dân lành. Xin hẹn với quý độc giả vào bài viết kế tiếp với thời điểm từ 1964 đến 1975 để chúng ta lại cùng nhau bàn luận cũng như vạch trần đến những ÉM NHẸM và KHỎA LẤP muôn đời của lũ VẸM.

    San José ngày 15 tháng 7 năm 2024

    Trần Trung Chính  

     ***

    T Ứ     K H Ả

    Trần  Trung  Chính

    Thân tặng các phụ nữ đã đứng bên cạnh cuộc đời của tôi

    Thời xa xưa trong các sách bàn về Tướng Mệnh Học, người ta chỉ đề cập 2 yếu tố KHẢ ÁI và KHẢ HỈ để mô tả những đặc trưng của người phụ nữ.

    Những phụ nữ khả ái là những phụ nữ đẹp nhưng người đàn ông thích yêu thương chiều chuộng nâng niu nhiều hơn là nghĩ đến chuyện mây mưa. Nữ diễn viên điện ảnh Audrey Hepburn của Thụy Điển và nữ ca sĩ Ngọc Lan của người Việt Hải Ngoại là 2 hình ảnh tiêu biểu của người phụ nữ dễ thương khả ái.

    Những phụ nữ khả hỉ là những phụ nữ đẹp nhưng khi  nhìn ngắm vào những phụ nữ này người đàn ông luôn nghĩ đến chuyện mây mưa. Nữ diễn viên Marylyn Monroe của Hoa Kỳ và nữ diễn viên Brigitte Bardot của Pháp là 2 hình ảnh tiêu biểu của người phụ nữ khả hỉ.

    Thế kỷ 20 đã chứng kiến sự trỗi dậy của phụ nữ với những phong trào đòi nữ quyền, đòi bình đẳng với nam giới trong mọi lãnh vực nên cá nhân của người viết đã chứng kiến và đã đụng chạm với loại phụ nữ khả ố. Về ngoại hình và vóc dáng của loại phụ nữ khả ố,  người viết xin mượn 2 câu thơ của một tác giả mà không còn nhớ tên, đó là :

    Trông xa cứ tưởng Thúy Kiều

    Đến gần mới biết “người yêu Chí Phèo”

    Về sắc diện của loại phụ nữ khả ố, người viết xin mượn một câu văn của nhà văn Vũ Trọng Phụng đã mô tả trong tác phẩm  LẤY VỢ XẤU như sau :

    Chị Doãn có cái nhan sắc của một người đàn ông không đẹp dzai

    Giai thoại sau đây cũng là một phương cách đánh giá thế nào là phụ nữ khả ố :

    Vào giờ trưa tại một quận lỵ, 3 vị sư khất thực ngồi tọa thiền dưới một tàng cây có bóng mát sắp sửa thọ bát quan trai. Có 4 ni cô trẻ đi qua, có lẽ mới vào tu nên một ni cô tinh nghịch làm thơ chọc ghẹo 3 vị sư như là : Tam Sư đồng tọa, thượng hạ lục đầu.

    Vị sư trẻ đẹp trai đối đáp lại liền : Tứ Ni đồng hành, tung hoành bát khẩu.

    Vậy là 2 bên tương xứng với nhau : “bên 8 lạng, bên nửa cân”

    Ghi chú: một lạng = 37.5 gram, một cân = 600 gram

                    8 lạng x 37.5 gram  = 300 gram

    Sau tháng 4/1975,  một số văn công ngành ca hát của miền Bắc vào Nam hát hò trên các đài loa phường với giọng the  thé và chua loét như Tô Lan Phương trình bày những bài hát như bài Cô Gái Vót Chông, Tiếng Chày Trên Sóc Bom Bo…khiến mẹ tôi bực mình nhận xét : ngoài Bắc không có trồng mía và dừa nên giọng nói của mấy cô văn công này có pha thêm 5 kg đường nữa cũng không thể ngọt ngào như ca sĩ Hoàng Oanh được. Lưu ý người viết chỉ sử dụng danh xưng “ca sĩ” cho cô Hoàng Oanh, trong khi sử dụng danh xưng “văn công ngành ca hát” cho Tô Lan Phương. Sau này khi nghe các cô gái miền Bắc trình bày các bản nhạc vàng trên youtube thì tôi không còn nghe thấy chất giọng the thé và chua loét như giọng của Tô Lan Phương nữa thì quả là một điều thú vị biết bao.

    Riêng anh bạn Trần Văn Giang khóa 10 của tôi thì cho rằng cần phải thêm một loại Phụ nữ Khả Dĩ mới đầy đủ : theo nguyên tắc căn bản của Thông Kê Sác Xuất, Phụ nữ Khả Dĩ là phụ nữ có  33%  KHẢ ÁI - 33% KHẢ HỈ - 33% KHẢ Ố. Dĩ nhiên, muốn biết thế nào là người đàn bà khả dĩ thì phải “sống chung” mới biết và hiểu rõ được, mọi cảm nhận hay ước đoán bề ngoài đều không chính xác.

     Làm thế nào đàn ông phân biệt được “người đàn bà quyến rũ”  với “người đàn bà hấp dẫn”. Theo ý kiến chủ quan của tôi, (có thể còn thiếu sót nên bất kỳ độc giả nào cũng có thể tự nhiên bổ sung vào mà không sợ người viết bất bình gì hết) : người đàn bà quyến rũ là người đàn bà có đủ 3 yếu tố : Lịch Sự trong phòng khách – Điệu Nghệ trong phòng ngủ - Khéo Léo trong nhà bếp. Trong khi đó người đàn bà hấp dẫn là người đàn bà chỉ có SEX only, 2 yếu tố kia thì thiếu vắng (nghĩa là chỉ có chút chút thôi.)

    Cũng dựa vào quan điểm chủ quan của tôi : có 3 tiêu chuẩn của người phụ nữ khiến cho người đàn ông muốn đến gần để làm quen. Thứ nhất là người phụ nữ cần có DUYÊN – thứ hai là có vẻ HIỀN – thứ ba là có vẻ DỄ THƯƠNG KHẢ ÁI. Tôi cũng đã giải thích ý nghĩa của DỄ THƯƠNG KHẢ ÁI trong đoạn trên rồi, nên chỉ diễn giải thế nào là  “ có duyên” và “có vẻ hiền” để tránh sự trùng lặp. Chỉ cần đọc mục Tìm Bạn 4 Phương trên các nhật báo hay các tuần san thì rõ, các bà các cô thường hay viết trong thư  “...xấu đẹp tùy người đối diện” chính là muốn đề cập đến cái duyên này. Mặt khác, mục đích tối hậu của kỹ nghệ mỹ phẩm là để tăng cường cái duyên của mấy bà mấy cô, còn ngành giải phẫu thẩm mỹ mới phục vụ cho cái đẹp. Tại sao người phụ nữ cần có vẻ hiền (mặc dù thật sự thì không hiền chút nào, chả thế mà các ông nhà văn gọi các bà là “sư tử  Hà Đông”) đó là vì các ông không cảm thấy mình được an toàn khi có bạn gái dữ dằn như  bà Chằng.

    Năm 1970,  áo dài Việt Nam cải tiến với tay áo raglan và 2 bên hông nhấn “ben” cao ra đời. Tôi đã chở cô bạn gái của tôi (đang học chứng chỉ dự bị Lý Hóa Nhiên của Đại Học Khoa Học – SPCN = Science Physics Chemistry Natural) đến may áo dài ở nhà may Thiết Lập trên đường Hiền Vương gần với góc đường Pasteur, thấy khách hàng và bà chủ tiệm may bàn bạc về kiểu áo dài, tôi ngứa miệng bàn góp : “áo dài VN hấp dẫn ở chỗ nhấn ben cho cao để 2 bên hông lòi 2 cục mỡ trắng phau và khi vén tà áo lên ngồi trên xe gắn máy, dù mặc quần đen hay trắng đi nữa, hằn lên gân của “slip” mới làm bọn đàn ông “nuốt nước bọt”. Làm như mình đã đi học ở Trường Cao Đẳng Mỹ Thuật và Thời Trang, tôi còn tán rộng hơn nữa với bà chủ tiệm : lối may áo dài tôi vừa nói, chỉ nên may cho nữ sinh viên đại học mà thôi, không nên may cho nữ sinh trung học. Bà chủ tiệm may hỏi ngược lại tôi “tại sao”, tôi nói mỗi sáng các bà giám thị và Tổng Giám Thị đứng ngay cổng trường khám xét bằng mắt, cô học sinh nào không mặc “áo giáp” thì sẽ bị các giám thị hay xếp Tổng đuổi về nhà – Con gái mặc áo dài mà lại mặc cả “áo giáp” thì 2 cục mỡ 2 bên hông mất tác dụng ! Ý kiến của tôi lại được 3 play boys đồng lớp là các ông bạn Nguyễn Đình Tuấn – Trần Văn Giang và Nguyễn Thanh Tùng đồng lòng tán dương nhiệt liệt.

    Thời học sinh - sinh viên sức khỏe dồi dào sung mãn nên tôi theo học cả 2 bộ môn Tae Kwon Do và Judo từ 1965, năm 1970 đeo đệ nhất đẳng huyền đai Tae Kwon Do, riêng môn Judo, tôi được võ sư Hoàng Xuân Dần ( đệ tam đẳng Judo – đại đệ tử của võ sư ngũ đẳng Watanabe) mời vào học Judo miễn phí vì tôi cao 1.71m , nặng tới 87kg rất hiếm có trong giới sinh viên Sài Gòn thời bấy giờ. Võ sư Hoàng xuân Dần đào luyện tôi trở thành “uke” để tất cả các đai đen và các đai đen quen chiến đấu với đối thủ nặng cân hơn. Nhờ công phu rèn luyện thể chất như vậy mà sau gần 10 năm ở trong Trại Cải Tạo của VC, năm 1985 tôi đi khám tổng quát ở bệnh viện Chợ Rẫy thì kết quả là tim gan phèo phổi của tôi không có bị bệnh truyền nhiễm  gì hết !!

    Người ta cũng thường gọi các cô gái bán hoa là giới “bán phấn buôn hương” hay bình dân hơn người ta gọi là giới “bán trôn nuôi miệng”, nhưng TRÔN là gì và nằm ở đâu trên cơ thể người ta ?

    Trên 90% người Việt được hỏi đều nghĩ rằng và cho rằng TRÔN là bộ phận sinh dục của người nữ. Nếu tất cả khán thính giả đã xem các video clips của những “shemales” và những video clips làm tình của những “gays” (những đồng tính luyến ái nam) thì thấy rằng những “shemales” và những “gays” đều không có “pussy”. Như vậy TRÔN là phần cuối cùng của trực tràng có cơ vòng để điều khiển co bóp “đóng” hay “mở” khiến chất thải không tự nhiên thoát ra ngoài. Điều này cả đàn ông cũng như đàn bà đều có TRÔN chứ không như ban đầu đa số người ta cho rằng chỉ đàn bà mới có TRÔN.Dẫn chứng: trong các quân y viện có một số thương bệnh binh bị các mảnh đạn cắt đứt giây thần kinh điều khiển cơ vòng đóng mở nên các bác sĩ phải cho người thương binh này đeo bao plastic đựng phân ở bên ngoài.

    Trên các cáo phó đăng trên các nhật báo và tuần báo mà tôi thường thấy,  khi nào nhắc đến người vợ quá cố, các ông chồng (còn sống) lúc nào cũng gán danh hiệu “hiền thê” đứng trước tên bà vợ quá cố, trong khi tôi biết chắc có vài bà quá dữ dằn làm phiền ông chồng không ít. Tôi hỏi các bà khác làm thế nào phân biệt được  hiền thê và “vợ dữ”,  các bà trả lời là không biết, đã thế lại còn đề nghị tôi đưa vài điểm khác biệt giữa “vợ dữ” và hiền thê xem sao. Tôi nói :

    a) Vợ dữ là vợ đánh ghen bằng dao phay và la lối om xòm dậy cả xóm làng.

    b) Hiền thê thì đánh ghen bằng lưỡi blade và nghiến răng trèo trẹo nên ít ồn ào hơn(cũng có thể hiền thê không có răng thật nên không dám nghiến răng chăng).

    Khoảng năm 2008, trên đài phát thanh băng tần 1430 AM tại San José, Bác Sĩ Lê Phương Thúy  - chuyên khoa Thần Kinh và Tâm Lý Trị Liệu đã đưa ra nhiều lời khuyên cho các phụ nữ bị bạo hành gia đình. Có một nữ thính giả gọi vào đài 2- 3 lần liên tiếp than phiền về việc các giải pháp mà bác sĩ Phương Thúy đề nghị không thể ngăn cản chồng cô ta liên tiếp bạo hành cô ta suốt một năm qua. Tôi gọi vào đài đưa ra giải pháp khiến bác sĩ Phương Thúy và người chủ trì chương trình “kêu trời không thấu” vì tàn độc và quá ư táo tợn:

    **Giải pháp thứ nhất : không chống cự để anh chồng muốn làm gì thì làm nhưng nhu thuận để phục rượu cho anh ta say mèm không còn khả năng động đậy. Vào tủ lấy ra một khẩu súng lục (dĩ nhiên phải mua trước) bắn ngay vào đầu gối 2 phát đạn rồi tiếp theo bắn 2 phát vào mắt cá , nên nhớ là đầu gối và mắt cá bị bắn phải là chân bên trái. Xong rồi gọi cảnh sát và xe cấp cứu đưa anh vào nhà thương. Mục đích anh ta không thể chết được nhưng sau đó chỉ còn chân phải thì anh ta không còn có khả năng rượt đuổi nữa. Còn chân phải lành lặn thì vẫn còn có thể lái xe đi làm được.

    **Giải pháp thứ hai : vẫn phải áp dụng  cách nhu thuận để phục rượu anh chồng uống cho đến say mèm không còn khả năng động đậy, áp dụng giải pháp này không cần mua súng nhưng cần tape và dây trói : dây trói để cột chân tay anh ta lại và tape để quấn quanh miệng anh ta sau khi nhét giẻ. Vũ khí là đun nước sôi rồi “rót” vào hạ thể của anh ta (nên nhớ rót nước sôi chứ không tạt nước sôi). Dương vật bị phỏng nước sôi thì sau này chữa lành vết bỏng, anh ta trở thành thái giám mà không cần dùng dao hay blade để “thiến” vừa tránh cho hiện trường bị vấy máu rất dơ bẩn.

    Bác sĩ Phương Thúy phê phán giải pháp của tôi chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng trị, nhưng tôi cho rằng đây là giải pháp tối ưu vì cảnh sát và luật pháp không thể bảo vệ cho người vợ 24/24 được. Mặt khác, chỉ bị tòa án kết tội là “cố ý đả thương gây thương tích” chứ không phải là “giết người gây án mạng” nên án phạt chắc không nặng (so ra những người tù cải tạo như tôi không gây án mà cũng ở tù gần 10 năm thì tội “diệt mầm mống bạo hành” như vừa kể trên thì nếu có ở tù tại xứ Hoa Kỳ cũng còn rẻ chán) .

    Tôi để dành phần quan trọng nói sau cùng : vượt lên trên mọi những thứ mà người ta thường đề cao như kiều diễm, duyên dáng, hấp dẫn, quyến rũ, thông minh, sắc sảo, giàu có, sang chảnh, quý phái…người phụ nữ cần có thần thái PHÚC HẬU (nếu tôi không lm thì những vị phu nhân của các chính khách nắm chức vụ quan trọng trong đa số quốc gia đều có thần thái PHÚC HẬU, điển hình là nữ hoàng Elizabeth đệ nhị, bà Tống Mỹ Linh của Trung Hoa Quốc Gia, bà Nguyễn thị Mai Anh của đệ nhị VNCH). Và luôn luôn tâm niệm rằng khi người đàn ông lấy vợ là người ấy mưu tìm cho chính họ một NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG đích thực,  chứ không phải người vợ luôn luôn sử dụng những ưu thế trời cho của mình để chính mình trở thành BOSS của người chồng.

    Hy vọng những lời tâm tình của một ông già 74 tuổi này sẽ là những lời khuyên hữu ích đối với các bạn trẻ.

    San José ngày 19 tháng 7 năm 2024

    Trần Trung Chính


    • Blogger Comments
    • Facebook Comments
    Item Reviewed: KÍNH GIỚI THIỆU HAI BÀI VIẾT TRẦN TRUNG CHÍNH KHỎA LẤP LỊCH SỬ & TỨ KHẢ Rating: 5 Reviewed By: SA CHI LỆ
    Scroll to Top