TRẦN KHẢI THANH THỦY ĂN DẦU KHÍ NGOÀI BIỂN KHƠI
ĂN DẦU
KHÍ NGOÀI BIỂN KHƠI.
Tran Khai Thanh Thuy
Thanh Mai, cái tên ngược hẳn với con người của cô bé. Lùn tè,
béo tròn, đi đôi giày cao gót 12 centimet, quần áo và phụ tùng đi kèm như túi
da, mũ mãng, đồng hồ, vòng cổ, lắc tay toàn hàng hiệu. Đặc biệt ngoài chiếc xe
lexus cáu cạnh, giá 60 ngàn USD ra cô còn sở hữu một xe thể thao mui trần và
một xe máy phân khối lớn, bánh xe to và dày hơn cả bánh ô tô. Bộ quần áo đi kèm
giá không dưới 1000 USD, trông rất ngầu…Mỗi lần diện bộ quần áo đặc biệt dày dặn
và cứng ngắc trên người, lớp lót khuỷu tay và đầu gối phình ra (để bảo vệ che
chắn mỗi khi “bay” trên đường với tốc độ cả trăm mile một giờ), trông cô như
một thủy thủ trên mặt trăng hay sao hỏa thực thụ, ai trông thấy cũng lác mắt.
Không cần lao tâm khổ tứ, mọi bài tập về nhà hay các bài thuyết trình trên lớp
đã có cô bạn nhà nghèo, ham học, ít tiền phụ giúp, nên điểm số của cô suốt 4
năm học không đến mức đội sổ mà luôn làng nhàng ở mức 2.5, 2.6.
Ngoài cô bạn kiêm Ôsin giúp việc trong nhà ra, Mai giao du với toàn đám bạn Mẽo, không phân biệt sắc tộc da đen hay Mỹ trắng (trừ hội Mỹ gốc Nga, Bun ga ri hay Hung ga ri vốn thoát thai từ chế độ cộng sản xã hội chủ nghĩa, nghèo kiết xác, ki bo hơn cả dân Việt, dân tàu), còn lại hễ có chút máu mặt, chịu chơi là Mai cân tất.
Sau 4 năm du học, ai cũng ngỡ ngàng khi Mai mở tiệc chia tay
cùng bạn bè họ hàng (bắn đại bác 7 nòng mới tới) bởi đa phần các đối tượng du
học sinh từ Việt Nam sang, đặc biệt là phái nữ đều tìm mọi cách để ở lại xứ
người, từ kết hôn, xin việc làm, kiếm người sponsor …để kiếm thẻ xanh, quốc
tịch, riêng Mai thì đá hết boy friend này đến boy friend khác để nhẹ lòng về
lại Việt Nam.
May mắn tham dự bữa tiệc hoành tráng do Mai tổ chức ở nhà hàng
Happy Garden mà thực đơn lên tới cả trăm USD một người, gồm tôm hùm xào, cua bể
rang me, bò lúc lắc, rượu ngoại v.v.. tôi tò mò:
-
Trời con nhỏ xài sang dữ vậy, bao
toàn bộ nhà hàng, tiệc tùng cùng nhảy múa, ca hát từ 9 giờ sáng đến
1, 2 giờ khuya, không thèm nhận tiền lì xì hoặc quà tặng của
ai…tiền đâu ra mà nhiều dữ vậy?
Cô bạn nhà nghèo, chính là cô bé hàng xóm sát nhà tôi tại Việt
Nam, từ sáng chạy đi chạy lại đôn đáo, đốc thúc, mỏi miệng, long chân, giờ mới
được ngồi thư giãn, nhấm nháp chút đỉnh, ghé tai tôi thì thào:
– Bác Hai không biết đâu, bố nó làm trong ngành dầu khí ở Vũng
Tàu, tuy chỉ là cấp trưởng phòng mà ăn dày lắm…Gần 30 năm làm trong ngành dầu
khí có vài chục triệu USD trong tay nên chuyện mua nhà, mua xe cho con du học
bên Mỹ, rồi vung tay quá trán là chuyện nhỏ bằng cái móng tay, không phải lăn
tăn gì cả.
Như một phản xạ có điều kiện đã được tập dượt, thành thục từ
lâu, tôi mạnh miệng phản đối:
– Làm sao có thể như thế được, tuy là cấp trưởng phòng, mấy chục
năm công tác thì đồng lương cũng chỉ phọt phẹt ở mức mươi, mười lăm triệu tiền
hồ là cùng, cho dù cả “lậu” đi chăng nữa, cũng chỉ ngót ngét hai chục
triệu, mua được nhà trong nước đã khó, nói gì đến chuyện mua nhà ở bãi biển tại
Mỹ như cháu nói?
– Thì thế, nó dài giọng như tăng thêm độ quan trọng cho câu
chuyện.- Cháu mới phải nhấn mạnh cho bác biết là bố nó không phải trưởng phòng
bình thường ở trên bờ mà là trưởng phòng hay giàn trưởng gì gì ấy ở tập đoàn
dầu khí quốc gia - nơi chuyên bán dầu lậu trên biển cho Tàu cộng, lấy tiền bỏ
túi.
– Ra thế à! Tôi rùng mình nhớ lại thời kỳ 1990, khi còn là phóng
viên báo đảng, tôi đã biết loáng thoáng về việc hàng chục tấn dầu ngoài biển bị
bán cho Trung Quốc mỗi ngày mà người dân không được hưởng một giọt nào, không
ngờ sang đất Mỹ lại gặp được nhân chứng – người thật việc thật như thế này.
Ngồi đối diện với nó trong góc khuất của nhà hàng khang
trang thoáng, rộng, nơi bên trong náo nhiệt, nhưng bên ngoài thưa
thớt, tôi háo hức nghe nó kể:
– Tất cả của cải, tiền bạc mà bố nó và đồng sự có được đều xuất
phát từ việc bí mật bán dầu lậu trên biển mà ra đấy … Theo đúng quy trình, dầu
thô từ các giàn khoan được bơm về các tàu chứa dầu mang tên “Chí Linh”, ”Chi
Lăng“, “Ba Vì“, “Vietsopetro 01“ v.v… sau đó được xuất ra bán cho các tàu chở
dầu của nước ngoài vào mua.
Đoàn cán bộ bán dầu gồm Công an, Hải Quan, lãnh đạo Dầu khí, Đại
lý tàu biển… sẽ đi từ trong bờ ra.
Vào những ngày biển êm thì đoàn này đi ra bằng máy bay trực
thăng, đáp xuống các tàu chứa dầu rồi sau đó chuyển qua tàu mua dầu bằng tàu
dịch vụ.
Tàu mua dầu được Hoa tiêu dẫn đường sẽ buộc vào sau đuôi tàu
chứa dầu rồi nối ống vào và dầu thô được bơm từ tàu chứa qua.
Khoảng 1, 2 ngày sau khi bơm hàng xong thì tàu
mua dầu tách ra và đoàn cán bộ của Việt Nam lại được tàu dịch vụ đón chở về tàu
chứa dầu và từ đó lên máy bay trực thăng về bờ.
Vào mùa biển động, sóng to gió lớn, không thể chuyển người trên
biển được nên tàu mua dầu phải chạy vào Vũng Tàu rồi đoàn cán bộ Việt Nam sẽ
được tàu dịch vụ chở ra leo lên tàu mua dầu và đi ra giàn khoan…
Nhấp một ngụm rượu mạnh, tôi ngắt lời nó:
– Từ thập kỷ 90 nghe loáng thoáng có vụ tham nhũng cấp nhà nước
trong lĩnh vực dầu khí, bọn phóng viên nhà báo các bác đã định nhảy vào cuộc
viết phóng sự điều tra nhưng bập phải chỉ thị miệng của thủ tướng Võ văn Kiệt:
“Tất cả các vụ tham nhũng trong ngành dầu khí … từ công an đến phóng viên báo
chí, luật sư v…v… đều không được phép điều tra …Đặc biệt những nghi vấn về việc
ăn cắp dầu ngoài biển cấm không ai được nói tới”…nên đành ngậm ngùi bỏ cuộc vì
ai cũng sợ làm mồi cho cá mập hoặc nằm im trong trại tù do chính chỉ thị 31 CP
của chính phủ mà đích thân thủ tướng Võ văn Kiệt ban ra: “Mỗi quận, huyện thuộc
63 tỉnh thành trong cả nước được phép xây một nhà tù mới”.
Đang đà say chuyện, nó quên béng vai trò Ô sin của mình, ghé tai
tôi thì thào: -Bác cứ tính đi, kể từ thập kỷ 90 đến nay, khi bắt đầu bán những
lô dầu đầu tiên thì số lượng dầu thô bị bán ngoài biển hơn 30 năm trời lớn đến
mức nào? Tính sơ sơ cũng hàng trăm triệu tấn bác ạ.
Men rượu khiến óc tôi nở phồng, bao nhiêu tinh anh phát tiết ra
ngoài qua bộ não bấy lâu nằm ì, tôi bật ra câu hỏi:
– Chả lẽ chỉ một mình Trung Cộng mua dầu của Việt Nam thôi sao?
Còn Liên xô, Nhật Bản hay các nước trong khu vực Châu Âu nữa chứ? Vì thế bọn
chúng làm sao có thể lấy bàn tay ếch mà che phủ toàn bộ thế giới được?
– Ôi! nó nhún vai, chẳng ra đồng tình, cũng không ra vẻ phản
đối, láu táu:
– Cháu chỉ biết nói lại những điều nó kể với cháu nhân vụ ông
Đinh la Thăng bị khởi tố mà thôi…Đây này, nó đưa mắt quan sát xung quanh một
lượt rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, xác quyết:
– Với khách hàng mua dầu là Nhật Bản hay các nước Châu Âu thì
chuyện mua bán là sòng phẳng, có hoá đơn, chứng từ rõ ràng, theo giá dầu thế
giới và tiền bán dầu được chuyển vào nhà nước công khai minh bạch, có đóng thuế
đàng hoàng nên không thể gian lận được… Nhưng với khách hàng Trung Quốc thì
hoàn toàn khác. Ví dụ xuất bán 100.000 tấn dầu thì phía họ chỉ trả 70.000 tấn
qua ngân hàng có hoá đơn, còn 30.000 tấn thì trả bằng tiền mặt ngay trên tàu
với giá chỉ bằng 50% giá thị trường, và khoản tiền này không được đưa vào sổ
sách (cụ thể dầu thô giá 100 đô/thùng thì họ trả bằng tiền mặt chỉ 50 đô/thùng
để hai bên cùng có lợi).
– Trời! Tôi thốt lên, nếu thế số tiền buôn bán lậu lên tới cả
vài trăm cân ấy à?
– Vâng: Nó bảo: – Mấy lần cháu nghe nó tâm sự là, cứ mỗi lần
đoàn cán bộ Việt Nam lên tàu bán dầu trở về, mỗi người lại đeo cả ba lô căng
phồng toàn đô la. Vừa lên bờ đã có công an và lãnh đạo từ Hà Nội vào đón rước
rồi tất cả đưa nhau vào khách sạn, nhà nghỉ hoặc một ngôi chùa bí mật nào đó ăn
chơi xả láng, còn tiền mặt do Trung Quốc trả trên tàu sẽ được chia chác đầy đủ
và sòng phẳng cho tất cả các quan chức nhà nước, từ trung ương đến các lãnh đạo
của tập đoàn dầu khí trong đó có bố nó…
Những lời kể của nó làm sống lại bao nhiêu điều uẩn khúc trong
tôi, khiến tôi bất ngờ hỏi lại:
– Nghe nói từ ngày lão Nguyễn Tấn Dũng lên làm thủ tướng và Đinh
la Thăng lên làm chủ tịch tập đoàn dầu khí thì giá dầu thô cũng tăng vọt, không
còn cái giá 5,7 chục hoặc 100 USD một thùng đâu, như thế thì giá bán dầu này
cũng phải tăng vống lên à?
– À…Nó cười, vẻ ngây thơ của tuổi đời 23 biến mất, thay vào
đó là vẻ suy tư của một người hiểu chuyện, rành rẽ các góc khuất trong cuộc
đời:
– Bác cứ tính đi, thời điểm ấy - theo lời bố nó tâm sự với mẹ nó
mà nó nghe lỏm được thì giá dầu thô hơn 120 USD một thùng, tức là khoảng 850
USD một tấn, mỗi năm trung bình Việt Nam xuất bán 20 triệu tấn dầu thô, trong
đó 70 % là bán cho Trung Quốc thì số tiền mặt chảy vào túi Đảng và lãnh đạo nhà
nước cùng lãnh đạo tập đoàn dầu khí là bao nhiêu?
Giữa khung cảnh chộn rộn của nhà hàng, người ra, kẻ vào tấp nập,
tôi làm một phép tính nhẩm:
– Tính sơ sơ trong mười năm Nguyễn Tấn Dũng làm thủ tướng và
Đinh la Thăng làm chủ tịch tập đoàn dầu khí, mỗi năm xuất bán 2 triệu tấn dầu
thô, trong đó có 30% lượng dầu thô bị ăn cắp (gọi theo ngôn từ của cộng sản là
thất thoát) đã là hơn 6 triệu tấn một năm, mỗi tấn tính rẻ là 600 USD (Giá thực
là 850 USD) vậy thì băng đảng của Nguyễn Tấn Dũng và Đinh La Thăng đã ẵm gọn 36
tỷ USD rồi còn gì (10 năm x 6 triệu tấn x 600 USD)
– Chưa ăn thua gì đâu bác ơi…Nó cướp lời tôi, khẳng định:
– Còn hàng trăm khoản tham nhũng khác từ ngành Dầu khí như mua
sắm thiết bị, vật tư, chi phí khai thác, mua sắm tàu bè…v.v …Tất cả những khoản
này thì chỉ bọn lãnh đạo trong cuộc mới biết thôi.
-
Ôi thế thì là tham nhũng cấp nhà
nước, từ bộ chính trị đến lãnh đạo dầu khí rồi. Tôi buột miệng thốt lên, không
nén nổi một hơi thở dài từ lồng ngực.
– Vâng, Tất cả bọn họ -
kể từ đời thủ tướng Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng đều nhất loạt
bao che để còn ngậm miệng ăn tiền mà.
– Trời ơi, không lường trước được sự việc tày trời này, tôi ngán
ngẩm rên lên: – Cả tập đoàn dầu khí quốc gia Việt Nam có tới hàng ngàn con
người mà không ai dám hé miệng tố cáo sao?
Sợ tai vách, mạch rừng, nó nhấp nhổm đứng lên:
-
Thôi để cháu đưa bác về nhà, chuyện
này còn dài lắm, cháu may mắn là bạn thân của nó gần 10 năm nay nên gia cảnh,
tính tình của nó như thế nào, cháu đều biết cả.
Tôi uể oải đứng dậy, trên đường từ nhà hàng ra chỗ để xe còn cố
vớt vát vài câu:
– Mày vẫn chưa cho bác biết vì sao quen được nó, rồi vì sao được
sang Mỹ du học? Bác nhớ, mấy năm trước khi đang nói chuyện với bố mẹ cháu, bác
thấy mày giật máy nói xen vào: – “Chào bác, cháu sắp sang bên ấy du học rồi
đấy” bác cứ tưởng mày nói đùa, không ngờ một tháng sau đã mạnh miệng khẳng
định: “Cháu đang ở Washington DC đây này”…
Nó cười hì hì, vẻ tươi tắn trở lại trên khuôn mặt trái xoan đỏ
hồng vì men rượu:
– Nói ra chẳng ai tin đâu, đến bố mẹ cháu còn bảo “chuyện vớ
vẩn, giàu trí tưởng bở” kia mà…Kỳ thực cháu là bạn học từ hồi cấp hai và cả cấp
ba với nó…Hồi ấy suốt 6, 7 năm liền cháu đều là lớp trưởng hoặc lớp phó phụ
trách học tập, nó “mê” cháu nên hay cho quà để mua chuộc, hối lộ, để cháu cho
nó toàn quyền chép bài mỗi khi kiểm tra và bao che cho nó tội trốn học ở trường
cũng như đi học thêm ở nhà giáo viên chủ nhiệm. Bài tập về nhà cũng là do cháu
làm cho nó, hai đứa đến nhà nhau ăn, ngủ chơi bời là chuyện bình thường, bố mẹ
cháu còn dè chừng về mối quan hệ này, nhưng bố mẹ nó thì quý cháu hết mực, coi
cháu như con cái trong nhà vậy…Không ngờ một hôm nó bảo:
– Mày chuẩn bị đi du học cùng tao, cần chứng minh tài chính tao
cho mượn tiền chứng minh…Sang Mỹ, chỉ cần giúp tao làm bài tập, dọn dẹp nhà
cửa…như khi ở Việt Nam thôi, có khó khăn gì, tao bao tất…Thế là cháu về nhà
thuyết phục bố mẹ làm thủ tục du học và theo nó như hình với bóng, nhiều người
không biết còn tưởng cháu là bồ bịch, đồng tính luyến ái với nó nữa kia.
Nán lại ở nhà tôi, nó tiếp tục câu chuyện về tập đoàn dầu khí
quốc gia Việt Nam mà nó biết qua hơn 10 năm sống với cô bạn giàu có, có cha là
giàn trưởng giàn khoan trên biển. Trả lời câu hỏi của tôi: “Cả tập đoàn dầu khí
quốc gia Việt Nam có tới hàng ngàn con người mà không ai dám hé miệng tố cáo”,
nó bảo, giọng kẻ cả:
– Lẽ đời: Một miệng thì kín, chín miệng thì hở, đằng này hàng
ngàn cái miệng nhưng không ai dám …hé, dù tận mắt chứng kiến hàng chục, hàng
trăm hàng ngàn lần hành vi ăn cắp này…Đơn giản vì tất cả các đời thủ tướng đều
bao che và sẵn sàng sai người thủ tiêu nhân chứng, vật chứng. Vì vậy thà ngậm
miệng ăn tiền, còn hơn há miệng mắc quai, tự dưng biến mất trên mặt đất không
tăm tích…
Bàn về thái độ sống của người Việt trong quốc nội, nó ngậm ngùi
lên giọng bà cụ:
– Sống trong thể chế cộng sản, 98 triệu dân đều phải hiểu một
điều sơ đẳng rằng: Không ai cho phép họ làm người lương thiện cả. Cứ “thật thà
ăn cháo, láo nháo ăn cơm”. Trong cơ quan công quyền của nhà nước thì: “Thật
thà, thẳng thắn, thường thua thiệt. Lươn lẹo, lèo lá lại lên lương”…Nói tóm lại,
tất cả lãnh đạo các cấp bộ, ngành, vụ viện, đảng, chính phủ… đều là tham nhũng
trá hình, chỉ khi nào các phe đấu đá nhau do ăn chia không sòng phẳng thì mới
biết ai là kẻ đã bị lộ và ai là kẻ còn chưa bị lộ mà thôi.
Câu chuyện của nó gieo vào lòng tôi một vết khoan sâu hoắm, như
những mũi khoan trên biển đâm sâu bốn, năm mươi mét xuống tận thềm lục địa vậy:
– Hóa ra tất cả tụi ăn cắp này, bao gồm cả ủy viên trung ương
Đảng hay bộ chính trị đều biết, nhưng tất cả đã được trám miệng bằng hàng chục,
hàng trăm, hàng triệu USD nên không ai dám nói ra sự thật, để mặc một lượng
tiền lớn bán dầu thô chảy tràn trề vào túi mình cùng đồng bọn. Thế mới biết
tình trạng tham nhũng, ăn cắp của đảng cộng sản Việt Nam nguy hại đến đất nước
như thế nào.
Ngồi đối diện trước mặt tôi, nó âm thầm xác nhận:
– Ăn thua gì bác, đây mới chỉ là một phần nhỏ trong lĩnh vực dầu
khí thôi, còn đủ các lĩnh vực y tế, giáo dục, khoa học, xã hội nữa …cứ gọi là
tham nhũng hàng loạt, ăn không từ một thứ gì của dân…Chả thế, gọi điện thoại
cho cháu, ông cháu bảo: “Đã có cơ hội sang Mỹ rồi thì cố mà tận dụng để ở lại,
còn ở Việt Nam không thời nào thối nát như thời cộng sản này”.
Óc tôi hiện lên hình ảnh người hàng xóm, vốn rất hay bàn luận
với tôi về tình hình đất nước, có lần ông bảo: - Thật không thời nào làm quan
sướng như thời cộng sản, mà không thời nào làm dân khổ như thời cộng sản. Trong
khi bụng người dân chỉ lõng bõng rau cháo qua ngày, thì bụng lãnh đạo là mồ
chôn sơn hào hải vị… chị ạ
Câu nói của ông cách đây cả chục năm đã lan tràn trên các trang
mạng Hải ngoại và không ít lần bị công an sờ gáy.
Bên ngoài trời đã chạng vạng, ở Mỹ mùa hè 9 giờ mới
bắt đầu tối là chuyện bình thường. Giờ này tại nhà hàng Happy Garden, các cặp
trai gái Mỹ Việt, Phi, Hàn… vẫn ôm nhau nhảy múa theo điệu nhạc sập sình chói
tai, con bé hốt hoảng:
– Thôi chết cháu phải về lại nhà hàng, kẻo cái Mai cho người
gọi, không thấy cháu thì chết.
Tiễn chân nó ra ô tô, tôi hỏi một câu chót:
-
Thế còn cháu? Có nghe theo lời ông ở
lại Mỹ hay theo chân cô bạn về làm ôsin, điếu đóm?
Vừa lục tìm chìa khóa, nó vừa vênh mặt đáp:
– Cháu điên à? Thời kỳ ấy sắp qua rồi, vì điều kiện của hai đứa
khác hẳn nhau, bố mẹ nó thả lỏng cho nó toàn quyền quyết định “Tùy, nếu thích ở
lại lấy chồng Mỹ, có con lai thì tùy, còn không thích, về lại Việt Nam với bố
mẹ cũng được, nhà mình có điều kiện, không cần làm gì thì của cải ăn cả ba đời
cũng không hết”. Còn cháu, bằng mọi giá phải ở lại, dù là lấy chồng Mễ hay Mỹ
đen, thậm chí không chồng mà phải chửa cũng đành liều để còn được ở lại.
Đưa mắt nhìn xa xăm, ánh mắt tôi thoáng buồn khi biết tại khu
vực Little Sài gòn và bãi biển Long Beach gần nơi tôi ở, đã có hàng chục, hàng
trăm ngôi nhà giá bạc triệu của các quan tham nhũng cộng sản, trong đó - theo
lời kể của Vân - hàng xóm cũ của tôi ở Viêt Nam, có tới mấy chục căn là
của cha mẹ Mai và lãnh đạo tập đoàn dầu khí…Thật chua xót, trong khi Người Việt
ở Mỹ đi làm vài chục năm còn không có nổi ngôi nhà mơ ước mà bọn hút tài nguyên
thiên nhiên của đất nước đem bán, chỉ vài năm là có hàng triệu USD trong tay,
tha hồ ăn trên ngồi trốc…hưởng thụ trên mồ hôi nước mắt của người dân.
Tran Khai Thanh Thuy