* PHẠM THIÊN THƯ * TRẦN QUỐC BẢO* THY AN * * NGUYỄN MINH THANH * ĐẶNG QUANG CHÍNH * *Ý NGA * ĐỨC HÙNG * THY AN * *NGÔ MINH HẰNG * TÂM MINH NGÔ TẰNG GIAO * THA NHÂN * CHU KIM LONG* NGỌC QUYÊN * NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG * KIỀU PHONG * *SA CHI LỆ *
*** *THI SĨ ĐA TÀI PHẠM THIÊN THƯ
PHẠM THIÊN THƯ
Cành sen lá trĩu sương trong áo nỉ xám vạt trời hong buồn về Tay nào nghiên nón thơ che tay nào lần chuỗi bồ đề xanh xao
Đôi mày lá phượng cất cao đôi môi chín ửng khóe đào rừng mơ tiếng nàng vỡ bạc thành thờ tụng dòng kinh tuệ trên tờ khói mây
Tóc em rừng ngát hương say tay em dài nụ hoa lay dáng ngà mắt xanh bản nguyện di đà bước trầm hương nhẹ lẫn tà dương chim
Mắt nàng ru chiếc nôi êm ru hồn tôi ngủ ngàn đêm tuyệt vời em là hoa hiện dáng người tôi là cánh bướm cung trời về say
PTT (Động Hoa Vàng) *** *THI SĨ & DỊCH GIẢ TRẦN QUỐC BẢO
THANH HÓA CỦA TÔI - Thơ Trần Quốc Bảo
Thanh Hóa Của Tôi
Ngày xưa Thanh Hoá của tôi ơi ! Kỷ niệm vàng son buổi thiếu thời Hè tới Đoàn Sinh Công cắm trại Sầm Sơn lồng lộng gió trùng khơi
Ôi Thanh Hóa, trùng trùng nỗi nhớ Đất Lam Sơn, trang sử rạng ngời Vùng Núi Nưa địa linh nhân kiệt Triệu Trinh Vương oanh liệt một thời
Miền Đông Sơn, Trống Đồng Ngọc Lũ Nền Văn Minh Lạc Việt muôn đời Vào núi Giáp Sơn, Hang Từ Thức Người xưa nhập động lên Thiên Thai
Thanh Hóa oai hùng trang sử máu Ba Làng Tân Đạo, những đầu rơi Nơi pháp trường ngàn người tử đạo Vinh danh Thiên Chúa đến muôn đời
Những ngày nghỉ học về thăm Ấp Cánh đồng chiêm vàng óng chân trời Mẹ già cười, răng đen rưng rức ''Được mùa Nông Cống, sống mọi nơi''
Cầu Hàm Rồng vươn mình đứng giữa Chín mươi chín ngọn núi Đá Vôi Điền Hộ, Nga Sơn vào Tam Tổng Con tầu ngừng lại ở Ga Gôi
Đường lên Cẩm Thủy xa tăm tắp Chênh vênh nhà sàn ngang lưng đồi Nàng Thái Hồi Xuân ngồi dệt lụa Tay ngà thoăn thoắt chuyển con thoi
Mùa lũ, nước dâng tràn Sông Mã Mênh mông Nhân Lộ, khúc gò bồi Mỗi năm mỗi lụt, ôi vất vả ! Rứa tề, cuộc sống vẫn êm trôi
Ngược dòng Sông Chu về Bái Thượng O Mường Lang Chánh nặng vai gùi Thơm thơm mùi quế, mùi măng, nấm Váy chàm, yếm chẽn đẫm mồ hôi
Đến Thường Xuân, rượu cần nếp núi Say hò : '' Dắc cành dinh, tày ơi ! '' Dân ''Tày'' sơn cước hồn mộc mạc Yêu thương nhau, trao nhau tình người
Thanh Hóa trong tôi nguyên nỗi nhớ Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ khôn nguôi Cội hoàng mai giữa vườn Thanh ấy Hoa cũ, người xưa . . . tản mạn rồi
Tôi vẫn nhớ người tình Thanh Hóa Kỷ niệm yêu đương buổi thiếu thời Nụ hôn đầu, trên đồi hoa tím Bây giờ nhìn lại qúa xa xôi !
* Có phải Bạn là người Thanh Hoá Đang đọc thơ tôi ở cuối trời ? Xin nhận nơi đây, dù xa lạ Tấm Tình Quê, tự đáy lòng tôi.
Trần Quốc Bảo Richmond, Virginia Địa chỉ điện thư của tác giả: quocbao_30@yahoo.com *** *THI SĨ NGUYỄN MINH THANH
Trăng Ngoại
Trăng ngoài song cửa màu trăng sáng Ta ở trong lao đời tối tăm Trăng ơi có biết ta buồn lắm Đau khổ ngang trời đã tám năm Công danh ư !... chừ vì sao rụng...!! Sự nghiệp ư !... chừ áng mây trôi...!!
Tiếng than âm ỉ ngoài trời rộng Ta đứng trong lao khẽ thở dài...
Máu đã chảy... xót anh em trốn trại...!! Họ bắt về đánh chết xuống chết lên...!! Hai người khác hắt hiu... như ngọn nến Đói ăn liều, ngộ độc... mãi nằm rên..!!
Ta bực lắm muốn gào lên thật lớn Cho hồn Trăng giao cảm với hồn ta Ta giận lắm muốn san bằng nhà đá Cho đaị bàng tung cánh lướt bay xa...
Ta muốn ánh trăng thành muôn kiếm báu Chém phăng đi tất cả lũ bạo hung Ta muốn ánh trăng thành muôn sóng bão Cuốn phăng đi tất cả những lao lung Cho nhân gian dứt hẳn cảnh khốn cùng Cho cuộc sống ung dung tự tại...
Cho Bé Thơ có niềm vui hoà ái Cơm ngon, áo đẹp, chữ đủ học hành Đồ chơi nhiều... thương tặng lũ chim xanh... Ngắm chim hót dưới nắng lành thơm mới !!
Trăng ơi, Trăng ở ngoài trời Còn Ta, lao lý biết đời nào ra!! Cánh buồm tơi tả... vượt phong ba...!!!
NGUYỄN - MINH - THANH ( Trại tù Thanh Cẩm - 1982 ) *** *NỮ SĨ Ý NGA
*THI SĨ ĐỨC HÙNG
*THI SĨ ĐẶNG QUANG CHÍNH
Mong ước của cha ...
Lúc còn nhỏ ... Cha có lần hỏi khẻ Học khá rồi thành bác sĩ nhe con ...!
Không trả lời ... Khi đã vào đại học Con nói rằng bác sĩ cứu một thôi
Cứu cả trăm người con làm cách khác Đến lúc đó cha có lời khuyên bảo Người lòng ngay không thể sửa mọi người
Chuyện văn hóa chuyện cứu nhiều thế hệ Chuyện Đức Phật chúa Giê Su không kể Người chiến sĩ tầm thường con muốn thế
Chiến sĩ Phùng Quán, Trần Dần gương sáng Yêu ai nói yêu, ghét ai nói ghét Dẫu bần hàn không nói ghét thành yêu
Nếu còn sống ... Cha sẽ mỉm cười mãn nguyện Con nhà tông, không giống cánh, giống lông ...!
Rồi từ đó ... Cuộc hành trình đấu tranh cho đất nước Viết sự thật, con viết hoài không mệt
Thấy bất công không ngăn được căm thù ...!
Có những người còn hơn con thế nữa Nên miền Nam còn bền vững đến giờ và cả nước sẽ bừng lên sức sống
Cuộc đấu tranh không chỉ gươm với súng Tính nhân bản con người hơn con thú Yêu con người là nhịp sống nhân sinh
Cuộc đấu tranh vẫn còn đang tiếp diễn Nhưng chắc chắn thiện sẽ hơn cái ác Dòng sống con người miên man bất tận
Chính nghĩa con người lan tỏa khắp nơi Theo cái ác kiếp nhân sinh tàn lụi Theo cái thiện hồn thăng hoa tươi sáng
Nếu còn sống ... Cha sẽ mãi cười và lòng mãn nguyện Hồn tổ tiên sông núi quyện nên thần ...!
Đặng Quang Chính *** *THI SĨ THY AN Ngày Mùa Hạ 2020… - Âm Vang Từ BiểnTuesday, October 06, 2020 ĐSLV , Thơ , thy an
Ngày Mùa Hạ 2020...
soi thủng tấm màn che đôi mắt thấy chút lửa bập bùng thật xa lửa mặt trời hay lửa mặt trăng thúc giục ta trải rộng niềm vui ngày hay đêm không quan trọng hoa nở trên những cánh đồng và dòng sông vẫn chảy qua rừng núi người sống và người chết nằm yên cạnh đá chưa nói hết lời ngày mùa hạ yêu thương trổ bông… ánh sáng chủ nhật rực rỡ trên khu vườn nhặt chùm hoa trắng nụ cười nở trên vòm cây bàn tay nâng niu cành lá ngón tay gầy và xanh những đam mê hiện rõ cùng những lời vô danh với chim và nắng có ai nghe tiếng kêu của những chậu sành nghiêng đổ ngày mưa ngày gió những kỷ niệm dài ra rồi ngắn lại như bài thơ nhớ quê hương cạnh sách vở có đọc cũng bằng thừa ngày mùa hạ tâm trí miên man cơn mưa thật nhẹ đi qua thành phố những chiếc xe cứu thương chở người bệnh dịch có người đang nghẹt thở nhưng được cứu, không chết thảm vì cơ duyên sống trên đất nước phú cường kẻ nhởn nhơ ngoài đường không thích đeo mặt nạ tự do dân chủ hỗn mang, nhân danh đủ thứ nhâm nhi ly cà phê của thói quen hững hờ ngày hè nóng lửa trì nặng đôi chân, mồ hôi trên trán tôi thấy em bé sinh ra đời với đôi mắt thật đẹp như ước mơ của những người còn mang một tấm lòng ngày mùa hạ trái tim như hát thời đại nào vàng son đang cạn kiệt lẻ loi giọt mưa rơi trên áo não nùng dung nhan của thiên thần nằm im cô độc thánh thiện pha trộn bạo lực đất trời gục đầu và tâm hồn thiếu chút tâm linh lang thang đầu phố đâu đâu cũng rác người thơ bay lên núi, thơ chìm xuống biển tay cầm lá bùa, chân leo lên dốc chợt nghe thấm thía mấy lời nói phù sinh ngày mùa hạ chẳng quên lời yêu dấu … thy an hạ 2020 Âm Vang Từ Biển mây xanh vờn trên đầu biển ấm với khúc ca ngư phủ trở về từ đại dương văng vẳng bên tai những âm vang duyên hải lùng bùng bãi cát vàng xin trả lại mặt trời những lộng ngôn và bạo lực mùa hè những thân người phơi đen nhìn nhau không chớp mắt chẳng có gì để nói lăn qua lăn lại mời mọc ánh nắng thiêu đốt thịt da dang tay, banh chân khát vọng ngóc lên rồi chìm xuống theo cơn gió đổ về từ biển mùa hè thèm một ái ân không định rõ mơn man trái tim với dục tính nhẹ nhàng nỗi buồn nhân sinh như sóng xa đổ về chiếc lưng còng gánh nợ bao nhiêu kiếp thú vật và hải âu kêu vang trong lòng tư tưởng biếng lười vô cảm ngất ngư trôi vào mông lung âm vang lùng bùng người ở đâu, ta ở đâu…
thy an (Đặc San Lâm Viên) *** *THI SĨ TÂM MINH NGÔ TẰNG GIAO *LOTUSOn the day when the lotus bloomed, alas, my mind was straying, and I knew it not. My basket was empty and the flower remained unheeded. Only now and again a sadness fell upon me, and I started up from my dream and felt a sweet trace of a strange fragrance in the south wind. That vague sweetness made my heart ache with longing and it seemed to me that is was the eager breath of the summer seeking for its completion. I knew not then that it was so near, that it was mine, and that this perfect sweetness had blossomed in the depth of my own heart. Rabindranath Tagore (1861-1941)
HOA SEN Vào ngày sen nở, chao ôi, Tâm hồn tôi bỗng bồi hồi lang thang Tôi đâu có biết rõ ràng Lẵng hoa trống rỗng, hoa vương chốn nào. Giờ đây lại thấy buồn sao Giật mình tỉnh mộng, xiết bao ngỡ ngàng Thấy mùi hương lạ dịu dàng Ướp trong làn gió phương Nam thổi về. Hương thơm thoang thoảng đê mê Làm lòng tôi chợt tái tê mơ mòng Tưởng chừng mùa hạ mặn nồng Thở hơi tha thiết cầu mong vẹn phần. Tôi nào ngờ thấy quá gần Hương ngào ngạt tỏa ngát thầm trong tôi Hương hoa toàn hảo tuyệt vời Nở ra trong đáy lòng tôi thơm lừng.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao (Chuyển ngữ)
ĐẶC SAN LAM VIEN *** *THI SĨ THA NHÂN
SINH NHẬT BUỒN…
Bảy chín năm trường đã nặng vai Hỏi xem gánh được tới tương lai!!? Sức mòn Danh Dự còn kêu gọi Gối mỏi thề xưa phải đáp nài Tổ Quốc ngả nghiêng cơn sóng đỏ Dở dang Trách Nhiệm có làm sai? Buồn trông Đất Nước lầm than mãi Sinh nhật đành buông tiếng thở dài!!
ThaNhân Camthành OCT 10, 2020 Sinh nhật 79
*CHÚC SINH NHẬT TN *THI SĨ CHU KIM LONG
Trầm tư mặc tưởng trong trại tù Anh cưa nỗi buồn theo năm tháng Thấy vượn lên người anh đớn đau Buồn trông đất nước lầm than mãi Phiêu bạt xứ người anh mất vui Danh dự Tổ quốc nặng hai vai Trách nhiệm chưa tròn anh nhớ mãi "Sinh nhật đành buông tiếng thở dài " Chu Kim Long, ** *NỮ SĨ NGÔ MINH HẰNG
*NỮ SĨ NGỌC QUYÊN*NỮ SĨ NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG*THI SĨ KIỀU PHONG
*SA CHI LỆ
*SA CHI LỆ
* Bạc màu vong thân
Giật mình vén áo chiêu dương Trăng soi se sẻ yêu cuồng lên men Ngủ quên dẫm nát vô thường Dường như lệch bóng cuối đường nhói đau Ta còn chăng mỗi chiêm bao Mân mê ảo tưởng bạc màu vong thân.
Ai hiểu
Ai hiểu ta đang nhai nghiền thế sự? Nước mắt trào theo vận nước nổi trôi Rờ đầu năm tháng trần trụi thức Sụt sùi tiếng mẹ nấc mưa rơi… Cúi mặt giọng khàn như hành khất Nhai cơm xứ lạ đến bao giờ?
* BÀI XA BẾN KÉO
Chừ ngày cập bến cây dương Mưa mùa nhả khói chân Mường Mán xiêu Ngập ngừng ngây ngất men chiều Thành xưa chìm dấu quan liêu ngục tù Chòi canh vòi vọi biên khu Ơi chiều lấp mái buồn nhừ bên sông Đời xanh tan nát giữa dòng Mồ thiên cỗ vọng mênh mông tủi nhòa Thế thôi bến kéo chừ xa Đường mơ chở mộng giấc ngà cuốn đi Hồn chưa kỷ niệm kéo ghì Day dưa tiếc lạ đôi mi bạc mầu Bóng nàng sửa tóc đêm thâu Ta rang chút nhớ qua cầu sao khuê Dặm tình biết nẻo nào về Đành ngu ngơ đứng đam mê mặt trời
* Cái mỉm cười
Nguyệt vô minh ngôn tràn tình tự Tâm vô thần luân vũ mộng tỉnh say Làm cây cỏ cợt đùa xanh thiên địa Còn vui hơn lạc bước chốn trần ai…
Ta nói nhiều cũng như không nói Không nói mà sao lại ứ tràn? Trăm năm chắc cũng không bằng nửa Cái mỉm cười ta hận trăm năm!
Cuồng mê
Mở cửa lùa mây chiều uyển mộng… Luân lưu mắt phượng rót hương rừng Cắn đôi hơi thở ngon tuyệt diệu Khua động chiêm bao nếm khói sương Nửa đêm tỉnh giấc cười bẽn lẽn Ta nuốt người tình nhả cốt xương!...
* EM CÓ PHẢI LÀ THƠ
Khi qua chiếc cầu quá khứ Khi đứng trầm lặng trên sân ga một mình lộng gió Khi hơi thở ứ dòng sữa chảy trên môi trăng khuya Khi ngồi so tóc bên ngọn đèn biển động Khi chết đuối trong giấc ngủ bất chợt Khi nói dối mẹ đi thăm bà con ngoài phố Khi hồn dăm vết tích chua cay Mọi người sẽ hỏi anh thơ là gì Anh trả lời như chuông ngân từ nóc giáo đường buổi sáng chủ nhật: Thơ là em Em là sự hiện hữu của thơ Thơ dẫn em đi Nghe mặt trời múa hát Trái đất tự thú cô đơn Bốn mùa tình tự Giao hoan hoài hoài ngày đêm Sinh anh ra nhằm giờ thơ lên ngôi hoàng đế Nên thơ là anh Truyền lệnh Ân xá cuộc đời Mở cửa mười cung Tự do nhập vào vạn vật rong chơi Làm vận chuyển không gian thời gian xoay chung quanh trục định mệnh vô hình sắt đỏ Thơ biến ra anh Anh biến ra em Cuồn cuộn tuôn tuôn vô cùng thánh thiện Thênh thang giữa miền tâm linh Nơi thơ sắp tràn qua triền diễm tuyệt.