Trăng ngoài song cửa màu trăng sáng
Ta ở trong lao đời tối tăm
Trăng ơi có biết ta buồn lắm
Đau khổ ngang trời đã tám năm
Công danh ư !... chừ vì sao rụng...!!
Sự nghiệp ư !... chừ áng mây trôi...!!
Tiếng than âm ỉ ngoài trời rộng
Ta đứng trong lao khẽ thở dài...
Máu đã chảy... xót anh em trốn trại...!!
Họ bắt về đánh chết xuống chết lên...!!
Hai người khác hắt hiu... như ngọn nến
Đói ăn liều, ngộ độc... mãi nằm rên..!!
Ta bực lắm muốn gào lên thật lớn
Cho hồn Trăng giao cảm với hồn ta
Ta giận lắm muốn san bằng nhà đá
Cho đaị bàng tung cánh lướt bay xa...
Ta muốn ánh trăng thành muôn kiếm báu
Chém phăng đi tất cả lũ bạo hung
Ta muốn ánh trăng thành muôn sóng bão
Cuốn phăng đi tất cả những lao lung
Cho nhân gian dứt hẳn cảnh khốn cùng
Cho cuộc sống ung dung tự tại...
Cho Bé Thơ có niềm vui hoà ái
Cơm ngon, áo đẹp, chữ đủ học hành
Đồ chơi nhiều... thương tặng lũ chim xanh...
Ngắm chim hót dưới nắng lành thơm mới !!
Trăng ơi, Trăng ở ngoài trời
Còn Ta, lao lý biết đời nào ra!!
Cánh buồm tơi tả... vượt phong ba...!!!
NGUYỄN - MINH - THANHTRĂNG NGOẠI
( Trại tù Thanh Cẩm - 1982 )