728x90 AdSpace

Smiley face
  • Latest News

      DÒNG THƠ: BẠC MÀU VONG THÂN

                              SA CHI LỆ BẠC MÀU VONG THÂN 


      Gửi gió theo mây ngàn bay...

                                                                             *SA CHI LỆ

       

      * Bạc màu vong thân

       

      Giật mình vén áo chiêu dương

      Trăng soi se sẻ yêu cuồng  lên men

      Ngủ quên dẫm nát vô thường

      Dường như lệch bóng cuối đường nhói đau

      Ta còn chăng mỗi chiêm bao

      Mân mê ảo tưởng bạc màu vong thân.

       

      Ai hiểu

       

      Ai hiểu ta đang nhai nghiền thế sự?

      Nước mắt trào theo vận nước nổi trôi

      Rờ đầu năm tháng trần trụi thức

      Sụt sùi tiếng mẹ nấc mưa rơi…

      Cúi mặt giọng khàn như hành khất

      Nhai cơm xứ lạ đến bao giờ?

       

      * BÀI XA BẾN KÉO

       

      Chừ ngày cập bến cây dương

      Mưa mùa nhả khói chân Mường Mán xiêu

      Ngập ngừng ngây ngất men chiều

      Thành xưa chìm dấu quan liêu ngục tù

      Chòi canh vòi vọi biên khu

      Ơi chiều lấp mái buồn nhừ bên sông

      Đời xanh tan nát giữa dòng

      Mồ thiên cỗ vọng mênh mông tủi nhòa

      Thế thôi bến kéo chừ xa

      Đường mơ chở mộng giấc ngà cuốn đi

      Hồn chưa kỷ niệm kéo ghì

      Day dưa tiếc lạ đôi mi bạc mầu

      Bóng nàng sửa tóc đêm thâu

      Ta rang chút nhớ qua cầu sao khuê

      Dặm tình biết nẻo nào về

      Đành ngu ngơ đứng đam mê mặt trời

       

      * Cái mỉm cười

       

      Nguyệt vô minh ngôn tràn tình tự

      Tâm vô thần luân vũ mộng tỉnh say

      Làm cây cỏ cợt đùa xanh thiên địa

      Còn vui hơn lạc bước chốn trần ai…

       

      Ta nói nhiều cũng như không nói

      Không nói mà sao lại ứ tràn?

      Trăm năm chắc cũng không bằng nửa

      Cái mỉm cười ta hận trăm năm!

       

      Cuồng mê

       

      Mở cửa lùa mây chiều uyển mộng…

      Luân lưu mắt phượng rót hương rừng

      Cắn đôi hơi thở ngon tuyệt diệu

      Khua động chiêm bao nếm khói sương

      Nửa đêm tỉnh giấc cười bẽn lẽn

      Ta nuốt người tình nhả cốt xương!...

       

      * EM CÓ PHẢI LÀ THƠ

       

      Khi qua chiếc cầu quá khứ

      Khi đứng trầm lặng

      trên sân ga một mình lộng gió

      Khi hơi thở ứ dòng sữa chảy trên môi trăng khuya

      Khi ngồi so tóc bên ngọn đèn biển động

      Khi chết đuối trong giấc ngủ bất chợt

      Khi nói dối mẹ đi thăm bà con ngoài phố

      Khi hồn dăm vết tích chua cay

      Mọi người sẽ hỏi anh thơ là gì

      Anh trả lời như chuông ngân

      từ nóc giáo đường buổi sáng chủ nhật:

      Thơ là em

      Em là sự hiện hữu của thơ

      Thơ dẫn em đi

      Nghe mặt trời múa hát

      Trái đất tự thú cô đơn

      Bốn mùa tình tự

      Giao hoan hoài hoài ngày đêm

      Sinh anh ra nhằm giờ thơ lên ngôi hoàng đế

      Nên thơ là anh

      Truyền lệnh

      Ân xá cuộc đời

      Mở cửa mười cung

      Tự do nhập vào vạn vật rong chơi

      Làm vận chuyển không gian thời gian

      xoay chung quanh trục định mệnh

      vô hình sắt đỏ

      Thơ biến ra anh

      Anh biến ra em

      Cuồn cuộn tuôn tuôn vô cùng thánh thiện

      Thênh thang giữa miền tâm linh

      Nơi  thơ sắp tràn qua triền diễm tuyệt.

      *

      ·        SA CHI LỆ * Ngày tháng lưu dung*

       

       myhan245@gmail.com

       https://hangoc2020.blogspot.com/

       https://www.facebook.com/1sachile

      https://www.facebook.com/Sachile-561905583845573/

       myhanchannel:

      https://www.youtube.com/channel/UCB2ncWMzJ2-URzgn3wnIfTQ?view_as=subscriber

       

       

       

       

       

      • Blogger Comments
      • Facebook Comments
      Item Reviewed: DÒNG THƠ: BẠC MÀU VONG THÂN Rating: 5 Reviewed By: SA CHI LỆ