Thứ
Sáu Tuần Này, Ngày 11 Tháng 11 Năm 2022, Mừng Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ!
*“Cái chết ý nghĩa nhất, vinh dự nhất, đó là hy sinh cho đồng bào và tổ quốc của mình!”
Ngày
cựu chiến binh, ban đầu là ngày Ngày đình chiến, là ngày lễ mỗi năm một lần tại
Hoa Kỳ để tôn tinh các cựu chiến binh. Nó là một ngày lễ toàn quốc được tổ chức
mỗi năm vào ngày 11 tháng 11. Ngày này cũng là ngày đánh dấu sự kết thúc của
Chiến tranh thế giới thứ nhất. (Các chiến
trường chính thức ngừng chiến vào lúc 11 giờ ngày 11 tháng 11 năm 1918, khi Đức
ký bản ngừng chiến.)
Ngày
Cựu chiến binh nhiều người bị nhầm lẫn với Ngày Chiến sĩ trận vong. Ngày Cựu
chiến binh là ngày kỷ niệm những công sức, hy sinh của tất cả các cựu chiến
binh Mỹ dù còn sống hay đã tử vong. Trong khi đó, Ngày Chiến sĩ trận vong, là một
ngày để nhớ những người nam nữ đã hy sinh cuộc sống của họ và đã thiệt mạng
trong khi phục vụ.
Tổng
thống Woodrow Wilson là người đầu tiên ngày lễ Cựu chiến binh vào ngày 11 tháng 11 năm 1919. Trong khi công
bố ngày lễ, ông nói:
"Đối với chúng ta,
công dân nước Mỹ, sự phản ánh của ngày này, bao phủ bởi niềm tự hào của tinh thần
anh hùng của những chiến binh dũng cảm đã hy sinh ngã xuống để phục vụ đất nước
và chúng ta, hãy bày tỏ lòng biết ơn về chiến thắng họ đã mang lại. Vì nó đã
mang lại cơ hội cho Hoa Kỳ bày tỏ lòng cảm thông với hòa bình và công bằng thịnh
vượng trên toàn thế giới."
Quốc
hội Hoa Kỳ phê chuẩn kiến nghị 7 năm sau đó vào ngày 4 tháng 6 năm 1926.
Vào
năm 1953, một người đàn ông tên Alvin King ở Emporia, Kansas, người chủ của một
cửa hàng sửa dày dép. Ông có một ý tưởng là mở rộng Ngày đình chiến, để kỷ niệm
không những người người đã chết trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, mà cho tất
cả những cựu chiến binh còn sống từ trước tới nay. King hoạt động tích cực
trong hội American War Dads. Ông bắt đầu mở chiến dịch kêu gọi đổi Ngày đình
chiến thành ngày "Ngày cựu chiến binh". Viện thương mại ở Emporia ủng
hộ chiến dịch của ông, bằng cách 90% các cửa hàng đóng cửa vào ngày 11 tháng 11
để tôn vinh các cựu chiến binh. Với sự giúp đỡ của đại biểu quốc hội Ed Rees,
người đến từ Emporia, đã cho ra dự luật và đã được quốc hội phê chuẩn. Tổng thống
Dwight Eisenhower ký dự luật thành luật chính thức vào ngày 26 tháng 5 năm
1954...
Quốc
hội thay đổi Ngày đình chiến, thành Ngày cựu chiến binh vào ngày 1 tháng 6 năm
1954. Nó đã trở thành Ngày lể cựu chiến binh từ đó tới nay. Tuy ngày gốc của lễ
tưởng niệm là ngày 11 tháng 11 hàng năm, nhưng từ năm 1971, dựa vào luật
Uniform Monday Holiday Act, Ngày cựu chiến binh được tính vào ngày thứ Hai của
tuần thứ 4 trong tháng 10. Vào năm 1978, nó được chuyển lại như cũ là ngày 11
tháng 11.
Ngày
Lễ Cựu Chiến Binh nhắc nhở chúng ta:
Tự do, độc lập, dân chủ, được tưới bằng mồ hôi, xương máu của các Chiến Sĩ đang hy sinh ngày đêm để bảo vệ đất nước, Quê hương thứ hai của chúng ta. Cùng nhau nói lời cảm tạ về những sự hy sinh cao quý này.
Mừng Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ 2022!
-Nghĩa vụ của lòng ái quốc, là bổn
phận đối với bất cứ ai, với đất nước, quê hương của mình.
Alfred Adler
-Cũng giống như con người, sẽ không
vui sướng sống trong cơ thể của người khác, một quốc gia cũng vậy, không bao giờ
muốn sống dưới bóng quốc gia nào, dù có cao quý và vĩ đại đến bao nhiêu. Quốc
gia nào cũng muốn dân chủ độc lập tự do! (Chỉ
có CSVN, mới thích núp bóng quan thầy Tàu Cộng!)
Mahatma Gandhi
-Luôn trung thành với Tổ quốc. Nhưng
chỉ trung thành với chính quyền chân chính, khi nó xứng đáng với điều đó.
Mark Twain
-Chỉ có Quốc gia mới đáng được bảo
vệ, đáng được quan tâm, đáng để bạn tận trung phụng sự.
Mark Twain (Mỹ)
-Mục đích chính của Quốc gia là mưu
cầu hạnh phúc, no ấm cho người dân. Chính quyền nào đi ngược điều này, là phản
quốc! (CSVN lại chủ trương điều này!)
Hegel (Đức)
-Dù tôi không làm gì, cũng luôn nghĩ,
nếu tinh thần và sức lực cho phép, tôi chỉ muốn phục vụ cho tổ quốc mình trước
tiên, là ưu tiên số Một!
Pavlov (Nga)
-Bạn có thể khiến mọi người rời bỏ
quê hương họ, nhưng bạn không thể cướp mất quê hương trong trái tim họ.
Dos Parsons (Mỹ)
-Chỉ có quốc gia thu hút những cái
đầu vĩ đại, hoặc coi trọng giáo dục, mới có thể trở nên giàu có. Ngược lại, chắc
chắn sẽ đi vào con đường nghèo đói!
Enrics (Mỹ)
-Tổ quốc quan trọng hơn sinh mệnh,
là tổ tiên, cha mẹ của chúng ta, là đất đai của chúng ta, của con cháu chúng
ta. Ai cũng phải có bổn phận phụng sự, hy sinh, gìn giữ!
Marie Curie (Pháp)
-Chỉ có một việc quan trọng nhất,
là yêu nhân dân, yêu tổ quốc, mang hết trí óc và linh hồn để phục vụ.
Nicolaisuyev (Nga)
-Cuộc sống không phải là tất cả.
Còn phải biết sống một cuộc đời không phải vì mình, mà vì mọi người, vì nhân
dân và tổ quốc của mình!
A.Bogomolet
-Giá trị của quốc gia, nói ngắn gọn,
chính là sự tổng hợp tất cả những giá trị của nhân dân của quốc gia đó. Quốc
gia vĩ đại, tập hợp những trái tim vĩ đại. Quốc gia yếu ớt, tập hợp những con
tim hèn yếu! (CSVN khó giữ được nước, khi hè với giặc, ác với dân!)
Mille (Pháp)
-Vinh dự lớn nhất là được bảo vệ Tổ
quốc, hy sinh cho Tổ Quốc của mình!
Aristotle (Hy Lạp)
-Tôi chỉ tiếc nuối một điều: Là tôi
chỉ có một sinh mệnh, một đời sống, để hy sinh cho tổ quốc của tôi mà thôi!
Hal (Mỹ)
Một Cái Chết Cho Tổ Quốc! “Xin Ngài
Hãy Nắm Lấy Tay Tôi!”
Trong suốt thời gian xảy ra nội chiến,
Tổng thống Abraham Lincoln vẫn thường đến các bệnh viện để thăm hỏi và trò chuyện
với những thương binh đang điều trị ở đó. Một lần, các bác sĩ dẫn Tổng thống Lincoln
đến bên giường một người lính trẻ đang hấp hối, gần kề cái chết.
-"Tôi có thể làm cho anh được
điều gì ngay bây giờ không? Hỡi người Lính trẻ?" Tổng thống hỏi.
Người lính trẻ rõ ràng không nhận
ra Tổng thống Lincoln. Anh cố thều thào: "Xin ông hãy giúp tôi viết một lá
thư cho mẹ tôi!"
Bút và giấy được mang tới, và vị Tổng
thống bắt đầu nắn nót viết từng chữ mà người lính trẻ, có thể đọc được bằng hơi
sức yếu ớt còn lại của mình:
"Mẹ yêu quý! Con bị thương rất
nặng từ chiến trường, trong khi đang thi hành nhiệm vụ. Con e rằng con không thể
qua khỏi được. Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng quá đau buồn vì con mẹ nhé. Xin hãy hôn em
Mary (vợ) và John (con) giúp con. Xin ơn trên phù hộ cho mẹ!"
Đọc đến đây, người lính đã quá yếu
sức và không thể tiếp tục được nữa, nên vị Tổng thống ký tên giùm anh vào cuối
bức thư và thêm vào dòng chữ: "Viết thay cho con trai bà! – Tổng thống Abraham
Lincoln."
Người lính ráng lấy hết sức, cố hít
những hơi thở cuối cùng, nhìn vào bức thư, và dường như hồi sức lại khi đọc thấy
tên người, đã giúp anh thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.
Thưa…"Ngài!...Ngài! có thật
Ngài chính là Tổng thống Hoa Kỳ ư?" anh lắp bắp hỏi.
"Vâng, chính tôi đây! tôi là TT
Lincoln đây!" Lincoln trả lời một cách bình thản, và lại tiếp tục hỏi rằng,
ông có thể làm thêm được gì nữa cho anh.
"Vậy, xin ngài hãy nắm lấy tay
tôi ngay!" anh nói. "Điều này sẽ giúp tôi rất nhiều an ủi, sung sướng,
vinh dự khi phải đối mặt với cái chết!"
Và trong căn phòng tĩnh lặng, vị Tổng
thống cao gầy, với tái tim đầy lòng nhân ái, thương yêu ấm áp, nắm chặt tay anh
Lính trẻ trong bàn tay gầy guộc mình, nhẹ nhàng nói những lời an ủi, động viên,
cho đến khi anh ra đi trong thanh thản, trên môi còn nở nụ cười mãn nguyện, của
một người Lính đã được vinh dự Chết cho Tổ Quốc!
Trong lời thì thầm an ủi của Tổng
thống có câu: “Những người Lính, đã chiến đấu và chết cho đất nước mình, cho đồng
bào và quê hương của mình, họ đáng được kính trọng và phải được vinh danh, nhớ
ơn. Kể cả… một vị Tổng Thống! Không có ai có quyền goại lệ, trước sự hy sinh cao
cả của một Chiến Sĩ Chết Cho Tổ Quốc!”
Vị
tổng thống bỗng đứng lên, lấy mũ xuống, thẳng người giơ tay chào vĩnh biệt!
Đoàn quân đi theo Tổng thống, cũng làm như thế!
Người chết cho tổ quốc không bao giờ chết! Họ bất tử! Họ bất diệt! Họ sống muôn đời!