(hồi kí Mùa Tháng 6) TRUNG TÁ NGUYỄN VĂN LONG của LÊ XUÂN NHUẬN
TRUNG-TÁ NGUYỄN VĂN LONG (quân-lai)Tuy nhiên, Chính-Quyền
Miền Nam Việt-Nam đã không thi-hành Kế-Hoạch “Cảnh-Sát-Hóa”, là một Quốc-Sách
đáng lẽ phải được áp-dụng tiếp theo Chương-Trình “Việt-Nam-Hóa Chiến-Tranh”
của Hoa-Kỳ. (Xem cuốn hồi-ký “Cảnh-Sát-Hóa:
Quốc-Sách Yểu-Tử của Việt-Nam Cộng-Hòa” của Lê Xuân Nhuận.)
Trung-Ương tùy-tiện
leo thang biệt-phái quân-nhân qua Cảnh-Lực. Số lượng quân-nhân từ đại-tá xuống
đến binh-nhì đã tràn-ngập từ Bộ Tư-Lệnh xuống đến Xã/Phường, nâng nhân-số
nguyên-gốc Cảnh-Sát Quốc-Gia từ mấy chục ngàn người lên đến tổng-số khoảng mười
tám vạn người, gây nên những xáo-trộn lớn trong Ngành Áp-Pháp của Việt-Nam Cộng-Hòa.
Tuy có ngụ-ý là chống
“quân-phiệt”, nhưng tôi chỉ viết là tôi chống việc quân-nhân “tay ngang”
qua làm “tay tổ” bên dân-chính (Thương-Cảng, Quan-Thuế, v.v...), nhất là
hàng loạt qua cầm-nắm các then-chốt bên Cảnh-Sát Quốc-Gia.
Tôi thì dù ơ cương-vị
nào bao giờ cũng đem hết khả-năng, kinh-nghiệm, và thiện-chí của mình ra mà phục-vụ.
Tôi chống chính-sách
quân-cách-hóa Cảnh-Lực, chứ không phải chống cá-nhân quân-nhân biệt-phái nào, nếu
họ là những người có đức-độ và tài-năng.
Tôi đã tận-tình góp ý
với Long trong những vấn-đề đặc-thù của Ngành Áp-Pháp, để giúp ảnh làm tròn
trách-vụ, là trách-vụ chung, và tránh lỗi-lầm. Nhưng, nghe theo hay không là một
chuyện khác.
Trong lễ tiếp-đón, tất
cả các Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Tỉnh/Thị trong Vùng đều về tập-trung trong sân
trụ-sở cùng với toàn-thể các cấp viên-chức của Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Vùng.
Khi xe của Đại-Tá
Bình được đoàn hộ-tống hướng-dẫn từ phi-trường đến đậu trước cổng trụ-sở, Đại-Tá
Chỉ-Huy-Trưởng Vùng, vốn là cảnh-nhân nguyên-căn, lại mới tiếp-đón Cấp Trên
theo lối nhà-binh lần đầu nên còn giữ thế chừng-mực, thì Long đã rời chỗ đứng của
mình trong sân, lấn bước viên Chỉ-Huy-Trưởng Vùng địa-phương, ra cổng chào đón,
rồi sánh vai Bình vừa chuyện-trò thân-mật vừa tiến vào sân, mặc viên Chỉ-Huy-Trưởng
sở-tại im-lặng như một cái bóng thừa đi kèm một bên.
Thế nhưng Trung-Tá
Long, ỷ rành tiếng Anh, đã giành phần của Đại-Tá Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng sở-tại
mà thuyết-trình và đối-đáp từ đầu đến cuối với Thompson, không để cho người chủ-nhà,
lão-luyện trong nghề, có dịp đóng-góp một ý-kiến nào.
Bản thảo tài-liệu
thuyết-trình của tôi đã bị loại bỏ từ đầu.
Kết-quả là Sir Robert
Thompson, trong một sứ-mệnh trọng-đại như thế, đã chỉ nghe lại những quan-điểm
thuần-túy quân-sự của Bộ Tổng Tham-Mưu, mà Long xin được, để dựa vào đó mà nói
xuôi theo – những điều mà mọi giới-chức Hoa-Kỳ không cần đến đây cũng đều đã có
nghe biết trước tại Saigon cả rồi.
– Tôi là sĩ-quan
cao-cấp Quân-Lực biệt-phái, không phải dân-sự như các anh!
Trong tinh-thần đó,
và để giản-dị-hóa thủ-tục giấy-tờ, tôi có in sẵn một mẫu “Giấy Giới-Thiệu”
để dùng trong mọi trường-hợp cắt cử thuộc-viên đi thi-hành bất-cứ một công-tác
gì. Ở phần chức-vị, tôi ghi là “Thừa Ủy-Nhiệm Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng II”
rồi mới tự-xưng tư-cách “Phụ-Tá Đặc-Biệt”, xong ký tên mình, và đóng con dấu của
Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Vùng sở-quan. Ở phần Ghi-Chú, tôi cẩn-thận ghi:
“Giấy Giới-Thiệu này được dùng để (làm gì), và có hiệu-lực kể từ ngày (nào) đến
ngày (nào)”. Vì sợ bị kẻ gian lợi-dụng, nhất là vào thời-gian ấy có nạn “bất phục-tùng”
(tức trốn quân-nhiệm) nên tôi ghi thêm: “Giấy Giới-Thiệu này không được dùng để
thay-thế Thẻ Căn-Cước của công-dân, Thẻ Hành-Sự của viên-chức, hoặc bất-cứ Chứng-Minh
Thư nào.”
Long cũng sử-dụng mẫu
“Giấy Giới-Thiệu” của tôi, nhưng bỏ bớt câu cuối ở phần “Ghi-Chú”
nói trên.
Những hiện-tượng ấy
đã ghi một ấn-tượng sâu đậm trong lòng mọi người. Nó nói lên cái thế mạnh của
Long, của giới quân-nhân biệt-phái, và rõ-ràng là ảnh đã cố-ý hành-động như
trên.
Nếu trong một Tỉnh mà
Tỉnh-Trưởng là vua, thì Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực cũng là một phó-vương.
Long không bằng lòng
với chức-vụ hiện có. Ảnh dòm-ngó chiếc ghế Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Tỉnh sở-tại,
nơi tọa-lạc trụ-sở của cơ-quan mình. Ý-đồ ấy quá lộ-liễu nên tiết-lậu ra ngoài.
Và viên trung-tá đương-kim tại-chức, sợ bị mất chỗ, nên phải tự-vệ.
Và một trong những
phương-thức tự-vệ đắc-sách nhất xưa nay vẫn là triệt-hạ tiềm-lực của đối-phương,
nhất là khi mà đối-phương đã phạm sơ-hở rõ-ràng.
– Ông có biết lâu nay
Trung-Tá Nguyễn Văn Long làm những việc gì không?
– Tôi nghĩ là vẫn những
việc thông-thường như tôi đã làm trước kia.
Viên Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực
Vùng II chỉ một chồng hồ-sơ để sẵn trên mặt bàn tiếp khách:
– Ông hãy đọc đi, rồi
góp ý-kiến với tôi.
Đấy là những báo-cáo của một số nhân-viên thuộc Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Sát Quốc-Gia Tỉnh Khánh-Hòa, kèm theo là những bản sao “Giấy Giới-Thiệu” do Trung-Tá Long ký. Những “Giấy Giới-Thiệu” ấy đã được cấp cho một số nguời có tên ghi bằng chữ viết tay mà tôi nhận ra là chính thủ-bút của Long.
– “Giấy Giới-Thiệu”
là để cấp cho thuộc-viên mỗi lần cần liên-lạc, tiếp-xúc với các cơ-quan đơn-vị
khác. Giấy ấy cũng được cấp cho Mật-Báo-Viên để khi cần thì xuất-trình trước
nhà chức-trách. Có phải hồi trước ông làm như thế không?
– Vâng.
– Thế mà hiện nay người
nào mang “Giấy Giới-Thiệu” này cũng được xem là cảnh-nhân, mà cảnh-nhân
thì được miễn quân-dịch. Trung-tá Long đã cấp cho các thanh-niên đến tuổi
quân-nhiệm để họ khỏi đi làm nghĩa-vụ, và cấp cho cả các quân-nhân tại-ngũ để họ
trả súng lại cho đơn-vị mà trở về nhà!
Viên đại-tá chỉ cho
tôi đọc câu cuối ở phần “Ghi-Chú”: “Giấy Giới-Thiệu này được dùng để
thay-thế Thẻ Căn-Cước, Thẻ Hành-Sự, và các loại Chứng-Minh-Thư khác.” Nãy giờ
tôi tưởng là câu ghi-chú cũ của tôi đã được dùng lại và vẫn còn y nguyên, bây
giờ mới thấy là thiếu chữ “không”.
Đại-Tá Chỉ-Huy-Trưởng
Vùng cầm tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi mà hỏi:
– Ông hãy nói thật với
tôi: ông có dính-dáng xa gần gì đến việc làm này không? Nếu có thì tôi sẽ đỡ vớt
cho ông, còn nếu không thì... ai làm nấy chịu!
– Tôi làm việc chung
với ông từ bao lâu nay, tốt/xấu thế nào ông đã biết rõ tôi rồi.
– Tốt lắm! Thế thì
tôi sẽ để mặc cho Cảnh-Lực Tỉnh; phận-sự của họ thì họ thi-hành!
Viên đại-tá trưởng-thượng
nói ngay:
– Ông Nhuận không
liên-can gì đến những việc này!
Viên trung-tá kia nắm
chặt tay tôi, lắc mạnh:
– Chính tôi cũng đã
tin như thế mà!
Viên Trưởng Cảnh-Lực
Tỉnh lấy lại chồng tài-liệu, nói tiếp:
– Vì kính-trọng đại-tá
cũng như có thiện-cảm với Ông Nhuận nên tôi mới trình riêng nội-vụ như thế này.
Tôi cũng xin trình thêm là mỗi “Giấy Giới-Thiệu” như thế bán ra hắn thu
vào được ít nhất là một trăm nghìn đồng; và bây giờ thì Giấy ấy đã được
lưu-hành ở cả các Tỉnh khác nữa. Vậy xin Bộ Chỉ-Huy Vùng hãy xem như chưa hề
hay biết gì về vụ này.
– Thưa không.
– Thế thì tại sao
trung-tá lại ghi là “Thừa Ủy Nhiệm Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Sát Quốc-Gia Vùng II”?
Long nghẹn-ngào không
thể trả lời.
Cả ba pháp-viện ấy đều
đặt trụ-sở ngay tại thành-phố Nha Trang là nơi Long đang cư-ngụ và có nhiệm-sở
của mình.
Trước tình-cảnh đó,
tôi không còn biết nói gì.
III
Năm 1975, Người Bạn Đồng-Minh
của tôi – Kenneth Ferguson – đưa cho tôi xem hồ-sơ của Nguyễn Văn Long xin vào
làm việc tại Tòa Tổng-Lãnh-Sự (bộ-phận CIA) Khu (Vùng) I tại Đà-Nẵng, và hỏi
ý-kiến của tôi.
Trong mối liên-hệ
cá-nhân với Nguyễn Văn Long, giữa hai chúng tôi không có điều gì khúc-mắc. Ở
Vùng II, tôi đã tận-tình làm việc với Long, và chính Long cũng đã tỏ ra rất
quý-mến tôi.
Nhưng nay thì Long lại
muốn cộng-tác với cơ-quan tình-báo của Mỹ, là nơi mà “sai một ly thì đi một dặm”,
tôi không dám chắc hiện Long đã “hồi-chính” hay chưa, mặc dù tôi rất muốn giúp
anh.
Hồ-sơ xin việc thì đã
có kết-quả sưu-tra về mặt chính-trị rồi – về mặt chính-trị thì đã tốt rồi – tại
sao Người Bạn Đồng-Minh lại còn hỏi ý của tôi, hoặc muốn từ-khước mà lại đổ oán
cho tôi hay sao?
Cựu Trung-Tá Nguyễn Văn
Long quen thân với Thiếu-Tướng Nguyễn Khắc Bình và nhiều giới-chức cao-cấp khác
tại Bộ Tư-Lệnh CSQG.
Tôi thấy vấn-đề tế-nhị
nên tránh dính vào, và đã chuyển trình yêu-cầu của Kenneth Ferguson lên
Trung-Ương để tùy trong đó trả lời cho Người Bạn Đồng-Minh...
|
|