PHÙNG NHÂN THÁNG TƯ DÀI BẤT TẬN & TÔI CÒN MẮC NỢ VĂN CHƯƠNG
THÁNG TƯ LÀ THÁNG DÀI BẤT TẬN
(tặng
nhà thơ Sa Chi Lệ Canada,sau 53 năm mới
gặp
lại qua điện thoại)
Tôi có thể đi nhiều phương…
Nhưng chỉ có một phương để trở về
Trong mấy ngày nay
Lòng tôi thường hay nhung nhớ
Mấy con đường làng tuổi trẻ đã đi qua
Như ở ngoài con kinh Chà Đò thời chinh chiến
Cha tôi cất một cái chòi để tản cư
Khi đêm xuống
Muỗi lền như trấu
Đưa tay ra thì
Hốt được chắc mấy con
Mỗi tối
Tôi chun vô bao bố ngủ giấc ngon lành
Sáng thức dậy
Xách cây cù móc
Đi bắt cua
Một lát thì đầy một giỏ
Phương trời đó
Lâu rồi tôi không về lại
Con kinh Chà Đò bây giờ nó ra sao
Khi nước cạn
Cá bóng sao, thòi lòi có trườn trên bãi cạn
Hay tuyệt chủng rồi
Vì không kịp sanh sôi
Tôi có thể đi mười phương
Nhưng còn một phương là quê cũ
Lâu lắm rồi chẳng có về thăm
Đó là ngôi làng
Lộc Thuận đã sanh ra
Một cuống nhao
Cha tôi chôn xuống đất
Đã rã rồi
Vì hơn tám chục năm
Đêm hồi hôm
Lúc mười hai giờ khuya
Điện thoại lại reo như giục
Bắt lên nghe
Tiếng Sa Chi Lệ ở Canada
Hai đứa tôi năm mươi ba năm thất lạc
Trái đất tròn
Giờ lại gặp nhau
Chúng tôi hàn huyên
Nhắc về chuyện cũ
Tờ báo Động Đất
Đặt trong căn chòi lá giữa đồng
Thương tuổi trẻ chúng tôi không biết sợ
Dù Tây Ninh ngày đó pháo kích hằng đêm
Áo nhà binh không đeo lon lá
Trong túi lúc nào cũng có Tập Thơ
Tới tháng tư
Là tháng dài hằng năm bất tận
Tôi trăn trở hoài
Vì thương nhớ quê hương
Cúp điện thoại
với người bạn cũ
Bạn văn chương từ thuở vào đời
Sa Chi Lệ gởi cho tôi “ba đường link” để đọc
Nhưng mò cả giờ mà nó chẳng ra
Nhờ thằng con chỉ cho mới biết
Tôi dở lắm
Khi xài điện thoại
Chỉ mở on, rồi off kể như xong
Bài thơ nầy viết riêng cho bạn
Biết bao giờ “bạn” mới đọc được đây ./-
Úc Châu ngày 06.04. 24.
***TÔI CÒN MẮC NỢ VĂN CHƯƠNG.
Tôi nhìn đàn sáo đang tắm nắng…
Buổi sáng công viên Bold Park nầy
Tự dưng nhớ đến thời thơ dại
Trên đất Cả Muồng giữ bầy trâu
Tôi với nó như hình với bóng
Cỏ mật tươi non vạt đất nầy
Trâu tôi nó cạp dường ngon lắm
Thỉnh thoảng lại cười lộ hàm răng
Nhứt là con Pháo không “kẹp dái”
Tướng nó phương phi như chỉ huy
Con Xe “kẹp dái” nên đầm tính
Gặp “cái” thì cười để làm quen
Cặp sừng lá liểu cong đúng vọng
Mấy ông “thầy trâu” thấy phải nhìn
Có lần họ cáp trâu Giồng Kiến
Cha tôi cười nói, trâu để cày
Tiệc trà uống tới khi nước dão
Tôi phải châm thêm tới mấy lần
Bài toán mở ra chưa kịp giải
Khách về tôi dọn chút là xong
Tôi nhớ ngày mai là thầy Phụng
Dạy môn sử địa với công dân
Thầy Chôm tiếng Pháp giòn như bắp
Tôi ngán môn nầy học chẳng vô
Tiếng Pháp, tiếng Anh là chú bác
Một thằng giọng mũi, ông giọng môi
Lên bỗng xuống trầm thì mới được
Nhờ vậy sau nầy lúc Vượt Biên
Học khóa ESL rồi tìm việc
Rửa tô tiệm phở China Town
Tôi làm đủ thứ nghề lao động
Cắt chỉ lựa Size trong hãng may
Viết báo, viết văn là sở thích
Nhưng mà đâu kiếm được mấy đồng
Thuở đó Trần Châu tờ Việt Luận
Mang máy chụp hình coi rất oai
Chim Hải nhà thơ bên phái nữ
Xuất hiện như là một ánh sao
Trương Lệ Hà góp mặt rồi lặn mất
Phạm Miên Tưởng bất ngờ gây tiếng vang
Riêng tôi lúc đó xong bản thảo
Vết Thương Vẫn Mở cuốn đầu tay
Nhớ lại thời kỳ đang nở rộ
Khởi nghiệp văn chương bằng trái tim
Mua máy đánh chữ hai mươi chẳn ($20)
Xách về tập vợt hết mấy ngày
Tập làm cò mổ nghe lốp cốp
Trong cảnh đêm khuya nơi xứ người
Phát hành một bữa là bán hết
Hai tiếng Phùng Nhân lại đồn xa
Vai trò báo chí đang nở rộ
Vi Túy, Gia Du với Nhất Giang
Ba “cha” đều nắm ba tờ báo
Bên Mỹ, bên Tây qua phát hành
Du Tử Lê, Hà Thúc Sinh có mặt
Nguyễn Ngọc Ngạn sau nầy cũng qua đây
Chỉ có mình tôi nợ nó thôi
Nhiều đêm thao thức rồi suy nghĩ
Có bằng đại học khỏe tấm thân
Ngồi đây viết lại đời tỵ nạn
Một kiếp thuyền nhân như lá khô
Trôi trên mặt biển nào ai biết
Thiên hạ xôn xao khi nhận đồ
Nhà nào có giấy kêu đi lãnh
Coi như sung sướng được cả năm
Tôi viết bài thơ như trả nợ
Kiếp tằm phải ráng nhả tơ thôi./-
Phùng Nhân
Của nhà thơ Sa Chi Lệ Canada,người bạn
đã không liên lạc 53 năm”