MƠ VỀ TÂY NINH
Những
con số giật mình rơi từng sợi
Vẳng
tiếng Hời ly khách bỗng rưng rưng
Xô
quá khứ cuối trời dòn kỷ niệm
Thèm
phơi nắng con đường em xanh tóc
Áo học
trò thơm phức giọng Cảm Giang
Rủ tương tư rơi xuống thư hò hẹn
Mưa thì
thầm đẫm nguyệt dạo môi em
Mùi
thánh thiện vuốt sông Vàm gợn sóng
Dáng
em đi khơi mộng gió biên thành
Guốc
ai khua gõ nhịp hờn hoang phế
Bóng
Cầu Quan vắt vẻo nhớ bâng khuâng
Lên
Bến Sỏi ngất ngây trà Cao Xá
Nếp
thời gian soi ẩn tích ngại ngần
Thành
Nguyễn Huệ mịt mờ trong ký ức
Xua
mây bay ta thắp lại trăng xưa
Rờ
trán nhăn từng tháng năm che khuất
Ngộp
vầng trăng hôn ấm núi đồi mê
Trưa
Mít Một ngóng mòn đò Bến Kéo
Gió
đong đưa réo gọi gót Giang Tân
Thôi
thì đi nhưng em đừng ngoái lại
Kẻo
dư hương phai nhạt bóng thiên thần
Nhỡ
một lần bỗng dỗi hờn thẹn đỏ
Hái
đem về ve vuốt tháng ngày mong
Thả
giấc mơ xây nghìn trùng suối mộng
Đớp
không gian thoi thóp tóc bạc đầu
Trong
giấc ngủ dường như em đang khóc
Nũng
nịu cười ngơ ngác thắp hương xưa
Thẹn
cuốn quít Gò Dầu mưa biên giới
Tuần
An Giang soi bóng lạnh đôi bờ
Đêm
Trảng Bàng thôi thúc sáng Khiêm Hanh
Mân mê ngủ thả mù u Sỏi Đá
Ngược
đường về Tòa Thánh nhặt hương kinh
Chợt
tỉnh giấc toát mồ hôi lưu khách.
SA
CHI LE Ngày tháng đong đưa 2020